Như mọi ngày, Lôi Vũ đi đến dong binh công hội để thu thập những nhiệm vụ mới do Ma Tông chuyển đến. Thế nhưng chưa bước vào được hai bước đã bị đám đông phía trước ẩn lùi lại.
Dong binh công hội tất nhiên sẽ có ma pháp sư, chiến sĩ ra vào nhưng chưa lần nào hắn thấy nhiều người đến vậy.
Lôi Vũ dùng tay huých huých một nam tử tầm 26,27 tuổi đứng bên cạnh hắn, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Ngũ đại tông phái đột nhiên phái người rà soát toàn bộ dong binh công hội, bây giờ đang ở đây.
- Dong binh công hội không phải ở phe trung gian à? Sao lại để cho Ngũ đại tông phái kiểm tra?
- Nghe nói lão bản của một số dong binh công hội nổi tiếng đã quy hàng chính phái, từ chối chấp nhận những nhiệm vụ Ma Tông đưa ra. Mà công hội này vừa hay nằm trong số đó. Bây giờ lượng đệ tử chính đạo ở trong khu này còn đông gấp mấy chục lần dân thường nữa…
Lôi Vũ nghe hắn nói xong, không nghĩ gì tức tốc chạy về phủ đệ. Quả nhiên, trước cổng hiện giờ đang có một nhóm tầm hơn 20 người đứng đó, mặc cùng một loại y phục.
Trong lòng hắn thầm kêu lên hai chữ “không ổn”, điều chỉnh lại hô hấp rồi tiến về phía đám người, ôm quyền:
- Các vị là….
Một nam tử anh tuấn, cốt khí hiên ngang đứng đầu quay sang nhìn hắn một lúc rồi mới ôm quyền, trả lời:
- Bọn tại hạ là đệ tử Thiên tông. Chẳng hay công tử là?
Lôi Vũ cố gắng làm ra vẻ ngạc nhiên, cười hỏi với đám người trước mặt:
- Thất lễ, thất lễ…Ta là chủ nhân của tòa phủ đệ này, không biết các vị tìm ai?
- Tại hạ vừa nhận được tin báo nói rằng có Ma tông đệ tử ở quanh khu vực này. Nếu công tử không ngại có thể cho bọn tại hạ vào kiểm tra được chứ?
Giằng co một hồi, đám người Thiên tông vẫn không chịu rời đi, nhất quyết vào bên trong kiểm tra, Lôi Vũ cũng không còn cách nào khác, đành phải mở cổng mời bọn họ vào, trong lòng thầm hy vọng Thiên Ân không có ở trong.
Nhưng vừa mở cửa, hắn lại bị khung cảnh bên trong làm cho giật mình.
Tầng tầng lớp lớp những người mặc áo đen đang quỳ ở khoảng sân phía trước phủ đệ, chật kín lối vào. Chỉ đếm sơ qua cũng đã đến hơn 200 người, đấy là còn chưa kể đến những người đang quỳ ở sảnh chính. Phóng tầm mắt ra xa hơn chút nữa liền thấy Thiên Ân đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong sảnh chính, bình tĩnh nghe ai đó báo cáo.
Giọng báo cáo kia không to, nhưng từng từ, từng chữ hết sức rõ ràng đập vào tai hắn:
- Lần chiếm đoạt bảo vật này, tổng cộng tổn thất 138 đệ tử, giết được 645 người bên phía Ngũ đại tông phái, thu về 1041 binh khí, 120 pháp khí, hơn 3000 viên đan dược các loại…
Đám Thiên tông đệ tử cũng bị cảnh tượng này làm cho ngớ người, chỉ có nam tử đứng đầu là giữ được phong thái bình tĩnh, hạ giọng ra lệnh rút lui. Nhưng trên đời sao có loại chuyện đơn giản như vậy? Hơn 300 Ma Tông đệ tử trong kia lẽ nào lại để hơn 20 tên đệ tử chính đạo này chạy thoát?
Nam tử kia vừa ra lệnh rút lui, một đám người mặc áo bào đen không biết từ đâu đã xuất hiện, đem bọn họ vây lại.
15’ sau, đám người Thiên tông và cả Lôi Vũ đều bị trói tay, áp giải vào sảnh chính.
Một nhóm những người áo đen đang quỳ hàng đầu tự khắc dàn sang hai bên, để lại một khoảng trống đủ cho 26 người vừa bị bắt quỳ xuống. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, áp lực do tên ma pháp sư đang trói tay hắn bỗng nhiên biến mất, kèm theo đó âm tiếng xương gãy vụn vang lên.
Lôi Vũ ngạc nhiên quay đầu, nhìn tên ma pháp sư trói tay mình đang run rẩy quỳ trên đất, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội,…
Lôi Vũ lần nữa ngớ người, đang định quay sang hỏi Thiên Ân thì bắt gặp ánh mắt khác thường của nàng. Ánh mắt không chút cảm xúc, mang theo ý lạnh thấu xương và cả uy áp bậc này, hắn chưa từng nhìn thấy trước đây.
Nếu đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng, hắn khẳng định sẽ bị ánh mắt này làm cho run sợ. Nhưng không biết vì sao hiện tại hắn không hề cảm thấy một chút sợ hãi nào…Là do hai người bọn họ đã sống chung sao?
Lôi Vũ rút lại những câu hỏi trong đầu, đi ra đứng phía sau nàng. Đợi khi chỉ còn 2 người, hắn hỏi nàng cũng không muộn.
Nữ tử hàng đầu bên trái là người lúc nãy báo cáo đã đứng dậy, quay xuống tra khảo đám người Thiên tông.
Lôi Vũ đứng đằng sau cũng chẳng buồn để ý xem cô ta tra hỏi những gì, chăm chú quan sát những người đang quỳ dưới đất.
3 hàng đầu, mỗi hàng 6 người, tổng cộng 18 người đeo ngọc bội mang chữ “Thiên”.
15 hàng sau, mỗi hàng 6 người, tổng cộng 90 người đeo ngọc bội mang chữ “Địa”.
Còn lại đám người quỳ ở sảnh, toàn bộ đều đeo ngọc bội mang chữ “Huyền”.
Lôi Vũ đột nhiên nhớ đến cách phân chia thứ bậc đệ tử của Ma Tông.
Thiên cấp đệ tử là hàng đệ tử có thứ bậc cao nhất. Thế nhưng đám Thiên cấp đệ tử này lại đang quỳ trước mặt Thiên Ân…
ĐƯỜNG CHỦ!?
Lôi Vũ nghĩ đến từ này, không nhịn được nhìn chằm chằm Thiên Ân.
Là đường chủ, đồng nghĩa với việc là một Pháp Đế ma pháp sư. Bởi vì tông quy của Ma tông qui định chỉa Pháp Đế ma pháp sư mới có thể trở thành đường chủ.
Lôi Vũ tiện tay cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm, phát hiện nữ tử lúc trước tra khảo đám người Minh tông đang nhìn hắn chằm chằm. Nữ tử hết nhìn hắn lại nhìn tách trà trên tay hắn, rồi bỗng nhiên nhớ đến vấn đề gì đó, vòng tay cúi người nói với Thiên Ân:
- Sư phụ, đám người này nói không chừng có đệ tử chân truyền của Mạc lão đầu, lát nữa đệ tử sẽ gửi yêu cầu chuộc người cho Thiên tông. Nếu không còn chuyện gì khác, đệ tử xin cáo lui.
Lôi Vũ đang uống trà thì nghe nữ tử kia gọi Thiên Ân là “sư phụ”, “phụt” một tiếng rồi ho sặc sụa.
…………………….
Một đoàn hơn 300 người rời đi, phủ đệ tức khắc trở nên trống trải. Lôi Vũ vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, đứng im tại chỗ, không nói tiếng nào.
Đến khi phủ đệ không còn một ai trừ hắn, nàng mới chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm, thong thả nói:
- Chàng không có gì muốn hỏi à?
Lôi Vũ bấy giờ mới hồi phục tinh thần, chạy đến kéo tạm một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Quá nhiều câu hỏi cùng lúc hiện lên trong đầu khiến hắn có chút rối rắm, không biết nên hỏi cái gì trước. Kết quả, câu đầu tiên hắn hỏi nàng lại là:
- Nàng bao nhiêu tuổi rồi?
Lôi Vũ thấy nàng vẫn đang thản nhiên uống trà, vội cướp lấy tách trà trên tay nàng:
- Trà để sau, nàng trả lời ta trước đi đã.
- Chàng đoán xem?
- 30? 40?....70?
Lôi Vũ nhìn sắc mặt không thay đổi của nàng, liên tục nâng số lên, chẳng mấy chốc đã đến con số 90. Càng nói, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng càng nhiều.
Lúc nói lên con số 90, gương mặt hắn đã méo mó đến mức khó tả…
Mãi một lúc sau, Tống Thiên Ân mới lên tiếng:
- Chưa đến mức đấy.
- Mức nào mới được cơ chứ?
Lôi Vũ sốt ruột nhìn nàng chằm chằm. Lúc nãy hắn nói ra đến hơn chục con số. “Mức đấy” của nàng ám chỉ số nào mới là vấn đề.
- 30.
Nghe được đáp án chắc chắn từ nàng, Lôi Vũ mới thở phào một hơi, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, gặng hỏi:
- Chưa đến 30? 29? 28? 27?....
Hắn chờ mãi không thấy nàng trả lời, đành chuyển sang câu hỏi khác:
- Nàng nhận đệ tử từ bao giờ?
- 10 năm trước.
- Nàng có bao nhiêu đệ tử?
- 4.
- Đều là nữ?
- Phải.
- Tu vi từng người?
- Pháp Tôn Lục Giai, Pháp Tôn Thập Nhị Giai, Pháp Tôn Thập Tam Giai, Pháp Tôn Thập Ngũ Giai.
- Người lúc nãy là….
- Pháp Tôn Thập Nhị Giai
- Còn tu vi của nàng?
- Chàng biết làm gì?
- Nàng là đường chủ?
- Có thể coi là vậy.
Lôi Vũ nghe nàng thản nhiên trả lời từng vấn đề một, ngây người không biết nên hỏi gì tiếp theo.
Đệ tử là Pháp Tôn Thập Ngũ Giai, tức là nàng ít nhất cũng phải đạt đến Pháp Đế.
30 tuổi tu luyện đến Pháp Đế? Đây là loại thiên phú nghịch thiên gì thế?
- Chàng hỏi xong chưa? Đi làm đồ ăn đi.
Lôi Vũ giơ tay cản nàng lại, chẳng mấy khi nàng tình nguyện trả lời câu hỏi của hắn, đâu thể chỉ hỏi vài câu như thế được.
- Xuân…dược lần trước nàng trúng là ai hạ?
Lần trước ở đây chính là lần đầu tiên hắn gặp nàng.
- Một chi chủ trong Ma Tông.
- Sao nàng lại ở trong căn nhà đấy?
- Dùng ma pháp không cẩn thận nên bị dịch chuyển lung tung.
- Lúc tỉnh dậy…sao nàng không giết ta?
Lôi Vũ hỏi xong câu này liền tươi cười nhìn nàng. Bình thường đến gặp người ngoài nàng còn không muốn, đừng nói là để người khác chạm vào người.
- Tạm thời mất tu vi, giết không nổi.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngóm.
- Sau một tháng thì nàng hồi phục tu vi?
- Đến bây giờ vẫn chưa hồi phục hết.
- Cần bao lâu nữa?
- Ít nhất cũng phải 1 năm.
- Vậy tên chi chủ kia…
- Không rõ tung tích.
- Bao giờ nàng quay trở lại Ma Tông?
- Một tháng nữa.
- Vậy còn ta?
- Chàng đi tham gia khảo hạch thu nhận đệ tử.
- Nàng không đi với ta?
- Ta có một số việc cần giải quyết.
Hắn còn đang định hỏi tiếp, nàng đã lên tiếng chặn lại:
- Đợi một thời gian nữa, ta sẽ giải thích mọi chuyện cho chàng.