Nhóm của Lôi Vũ đang ngồi nghỉ, đột nhiên một giọng nói không biết từ đâu vang lên, âm vang khắp sâm lâm:
- Khảo hạch lần này, tổng cộng 3388 thí sinh tham dự. 484 người sống sót đến cuối sẽ trở thành ngoại môn đệ tử của bản giáo. Ngay sau đây, khảo hạch sẽ bắt đầu. Lưu ý, cứ mỗi giờ trôi qua, diện tích hoạt động sẽ bị thu hẹp lại một nửa.
Lôi Vũ nghe xong, không nhịn được mà trợn tròn mắt.
3388 người? Tức là 1 chọi 7? Hơn nữa, cứ 1 tiếng lại thu hẹp diện tích 1 lần?
Thu hẹp diện tích, nói cách khác chính là tăng khả năng chạm trán giữa các thí sinh để nhanh chóng đẩy khảo hạch đến hồi kết thúc.
Sâm lâm tuy rộng lớn nhưng nếu cứ 1 tiếng lại thu hẹp một nửa, chỉ qua 12 tiếng, không gian liền bị thu hẹp 4096 lần! Đến lúc đó, 3388 người không chạm mặt nhau mới lạ!
Nhưng điều hắn lo lắng nhất bây giờ, chính là khu vực mà nhóm hắn vừa mất công giăng bẫy kia, có thể tồn tại bao lâu nữa? Nếu lần thu hẹp đầu tiên trúng ngay vị trí này, công sức mọi người đều sẽ trở thành công cốc.
Đang mải mê suy nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng xé gió.
Lôi Vũ thầm kêu không ổn, cúi đầu, lăn người về phía trước. Hắn còn chưa kịp đứng dậy xem người tấn công mình là ai, tiếng xé gió đã lại lần nữa vang lên, bất đắc dĩ lăn thêm vài vòng nữa trên đất.
Lôi Vũ dồn hỏa hệ ma pháp vào tay, lấy đà bật thẳng lên cao chừng 4m, nắm chặt lấy một cành cây, đu người trên đó. Bấy giờ, hắn mới thở hắt một hơi, cúi xuống nhìn người vừa tấn công mình.
“Mẹ kiếp, là Bành Môn”
Bành Môn thấy hắn đu người trên cây, không nói không rằng tiếp tục công kích.
Lôi Vũ dùng lực tay, cố gắng bật người lên cành cây cao hơn. Nhưng khi chỉ còn cách cành cây phía trên chừng 10cm, thân thể hắn lại nặng nề rơi xuống.
Lôi Vũ toát mồ hôi hột, vội tập trung hỏa hệ ma pháp vào tay, đấm vào thân cây, tạo nên một lỗ thủng, bám tay vào đó.
Bành Môn không có ý định tha cho Lôi Vũ, ngay lập tức dùng đao chặt dưới phần gốc. Mà đám 5 người còn lại, người nào người nấy đứng im tại chỗ, tựa như không phải việc của mình.
Lôi Vũ thấy thân cây nghiêng ngả, dồn hỏa hệ ma pháp xuống chân để tạo lực đẩy, nhảy sang cây khác. Hắn cứ như thế liên tục nhảy từ cây này sang cây kia, mãi đến 30’ sau, xác nhận Bành Môn không đuổi theo nữa mới ngừng lại, ngồi trên cành cây thở dốc.
Quả nhiên, muốn vào đệ nhất tà phái trong thiên hạ không dễ.
Lôi Vũ ngồi được một lúc, trong bụng bỗng dưng xuất hiện một luồng khí nóng, tuy không mạnh lắm nhưng cũng đủ để hắn dùng thần thức dò xét xem nó phát ra từ đâu.
- Nhị cấp ma tinh hạch!?
Ma pháp hỏa hệ trong nhị cấp ma tinh hạch hắn nuốt hồi sáng không ngờ lại đang phá lớp vỏ bọc mỏng tang, thất thoát ra bên ngoài, dần thấm vào trong kinh mạch. Mà lớp vỏ kia, dưới tác dụng của luồng ma pháp bên trong, cũng dần bị chuyển về nguyên trạng là ma pháp hỏa hệ, cùng thấm vào trong kinh mạch.
Ăn cũng có thể hấp thu ma pháp?
Lôi Vũ vui đến mức suýt cười lớn.
Lôi Vũ nhìn xung quanh đánh giá tình hình một lượt, xem xét chiều cao, độ rộng tán lá của các cây xung quanh, cuối cùng dùng hỏa hệ ma pháp trèo lên đến gần đỉnh của một ngọn cây cao nhất, cách đất chừng hơn 10m, dù là hắn nhìn xuống hay người ta nhìn lên cũng không thấy được nhau.
Yên vị tại vị trí mà hắn cho là an toàn, Lôi Vũ mới lấy ra mấy viên nhị cấp ma tinh hạch còn thừa lại trong không gian giới chỉ, không suy nghĩ gì lập tức nuốt hết vào.
Ngồi trên ngọn cây cao nhất thành ra không có lá che, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt. Nhưng Lôi Vũ không bận tâm lắm đến vấn đề này, nằm ngả người hết nhìn mây trôi lại ngắm mấy con chim lượn qua lượn lại.
Các ma pháp sư, chiến sĩ khác đa phần đều tìm hang động, tảng đá để nấp, chỉ có một mình hắn leo lên đỉnh cây cao vút nằm tắm nắng, thản nhiên như không.
Nằm được khoảng 15’, giọng nói thông báo lần trước lại vang lên:
- Thu hẹp diện tích lần 1: sau 5’ lập tức di chuyển đến khu vực có cây đánh dấu màu đỏ.
Lôi Vũ theo phản xạ nhìn xuống phía dưới nhưng lại bị tán cây rậm rạp che mất tầm nhìn. Hắn vừa định trèo xuống, thân cây đột nhiên sáng lên, hiện màu đỏ chói.
Lôi Vũ cười to, không lo lắng gì nữa, tiếp tục nghỉ ngơi. Đợi khoảng 5’, hắn lôi tấm thẻ bài được phát từ đầu ra, truyền ma pháp vào bên trong kiểm tra số lượng người còn lại.
- Nhanh thế!?
3388 người, sau một tiếng 5’ giảm chỉ còn 2104.
Đến tận lần thu hẹp thứ năm, khi mà cái cây Lôi Vũ đang nằm chuyển màu vàng, hắn mới buộc phải di chuyển. Lúc này, trong sâm lâm chỉ còn chưa đến 800 người.
Lôi Vũ vắt vẻo trên cành cây, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh phía bên dưới. Hắn vừa mới di chuyển đến vị trí này được khoảng mấy phút, phía dưới đã có 3 nhóm người chạm mặt nhau. Mà một trong số 3 nhóm này, lại là nhóm người Bành Môn.
Lôi Vũ trèo xuống chừng 2m, giữ khoảng cách an toàn với đám người bên dưới, cẩn thận xê dịch tán lá dưới chân tạo ra một lỗ hổng nhỏ để quan sát.
Lúc nãy di chuyển bừa đến vị trí có cây màu xanh, không ngờ lại về ngay khu vực có bày trận ban đầu. Mà chỗ 3 nhóm người kia đang đứng, hoàn hảo nằm trọn trong ma thuật trận lúc trước hắn bày ra.
Đa phần những cái bẫy đơn giản Lôi Vũ đều để cho 6 người kia làm, bản thân chỉ vẽ duy nhất một ma thuật trận ở vị trí trung tâm. Cũng may lúc trước hắn chưa nói hết tác dụng của ma thuật trận này, thành ra bọn Bành Môn chỉ biết sử dụng nó để làm chậm tốc độ đối thủ trong mấy phút. Căn cứ vào tình hình lúc này, có lẽ Bành Môn chưa khai triển ma thuật trận.
Ma thuật trận là một trong hai dạng chính của trận pháp.
Trận pháp bao gồm hai loại chính: kết giới và ma thuật trận.
Kết giới là một khái niệm quá quen thuộc với ma pháp sư. Phần lớn những người đã đạt đột phá Pháp Sĩ Thập Ngũ giai xâm nhập Pháp Tôn cảnh giới thì việc tạo ra một kết giới không phải là điều quá khó khăn: chỉ cần điều động ma pháp tạo thành màng chắn bao quanh một khu vực nhất định. Ma pháp càng mạnh thì màng chắn càng vững chắc, diện tích bao phủ cũng rộng hơn. Nhưng ma pháp dù mạnh đến đâu cũng không thể vượt quá bán kính một dặm.
Ma thuật trận lại khác. Tạo ra ma thuật trận khó khăn hơn nhiều so với kết giới, nhưng lại tiêu tốn rất ít ma pháp, hiệu quả lại lớn hơn gấp hàng trăm lần. Nói một cách đơn giản, ma thuật trận là tập hợp những ký tự được viết bằng ma pháp. Các ký tự đó liên kết với nhau bằng một phương thức đặc biệt, thay đổi tính chất của không gian mà nó bao quanh. Tỷ như ma thuật trận mà Lôi Vũ vừa vẽ là một thổ hệ ma thuật trận, dùng thổ hệ ma tinh hạch của ma thú làm vật dẫn để viết nên ký tự, có tác dụng thay đổi trọng lực đối với mục tiêu nhất định. Cấp độ ma thuật trận càng cao, đồ hình (những ký tự tạo nên ma thuật trận) càng phức tạp, yêu cầu càng nhiều ma tinh hạch có phẩm chất cao. Ma thuật trận Lôi Vũ vẽ nên chỉ là nhất cấp ma thuật trận, tối đa tăng trọng lực lên 5 lần, tác dụng lên 1 mục tiêu duy nhất.
Lúc nãy hắn bảo Bành Môn rằng khi muốn sử dụng thì ném 1 viên thổ hệ ma tinh hạch vào chính giữa, có thể tạm thời làm chậm đối thủ trong mấy phút. Nhưng thực chất, ma thuật trận đã hoàn thành vốn không còn ma tinh hạch để khởi động. Hắn nói như vậy, một phần vì đề phòng, một phần vì không muốn tự bỏ ma tinh hạch ra khởi động. Mà Bành Môn, sau khi thấy khu vực được hắn bố trí ổn thỏa, cho rằng hắn không còn giá trị lợi dụng, lập tức trở mặt.
Nhóm 3 người dưới kia cẩn trọng thương lượng một hồi, cuối cùng nhóm Bành Môn và 1 nhóm 8 người khác liên kết lại, cùng công kích nhóm còn lại gồm 11 người.
Nhóm còn lại do một nữ tử dung mạo bình thường, khoảng 26, 27 tuổi đứng đầu, dù phải chiến đấu trong tình trạng kém người cũng không hề rơi vào thế hạ phong. Ma pháp nữ tử sử dụng có màu trắng đục, là phong hệ ma pháp. Dựa vào sự liên kết giữa các chiêu thức, có lẽ đây là một bộ hoàng cấp pháp kỹ nào đó.
Bành Môn cùng một nam tử khác cùng hợp công đấu với nữ tử này. Hai chiến sĩ đấu trực diện cùng 1 ma pháp sư, theo lý mà nói, hẳn phải chiếm ưu thế. Thế nhưng, hai nam tử này liên tiếp bị bức lùi lại, buộc phải về thế phòng thủ.
Lôi Vũ quan sát kỹ cử động Bành Môn, nhằm lúc hắn chuẩn bị lùi lại để tránh chiêu nữ tử kia thì tay bắt pháp quyết, lẩm nhẩm một tràng chú ngữ, khởi động ma thuật trận, nhắm vào Bành Môn.
Trọng lực bản thân bỗng dưng tăng lên 5 lần, cử động dĩ nhiên sẽ bị chậm lại. Mà trong trận đấu, dù chỉ sai lệch 0,1s cũng có thể dẫn đến mất mạng.
Cử động Bành Môn chậm lại, nhất thời không kịp né tránh chiêu công kích của nữ tử kia, đành hơi hạ thấp vai trái xuống, tránh bị ma pháp đâm xuyên tim. Vai trái Bành Môn ngay tức khắc bị ma pháp xuyên thủng, tạo thành một lỗ chừng 1cm, máu tuôn ra xối xả.
Lôi Vũ chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đến nửa tia áy náy cũng không có. Nếu lúc trước hắn phản ứng chậm, khẳng định đầu lìa khỏi xác.
Bành Môn bị thương, một mình nam tử kia không chống đỡ nổi, bị công kích của nữ tử kia làm trọng thương.
Lôi Vũ quan sát lượng ma pháp mà nữ tử này sử dụng, híp mắt lẩm bẩm:
- Pháp Sĩ Thập Nhị giai….
Thủ lĩnh bị hạ, cuộc chiến dần đi đến hồi kết.
Nữ tử cứ thế đánh bại từng người, từng người một, ép đám người kia tự tay phá hủy tấm thẻ bài của mình. Mất thẻ bài tương đương với việc bị loại.
Không đầy 5’ sau, một nhóm Hoàng cấp đệ tử đi đến, áp giải những người bị loại ra khỏi khu vực thi đấu.
Nhóm của nữ tử kia gồm 11 người, sau khi hỗn chiến chỉ còn 8 người, mà 2 trong số đó cũng bị dính thương tích.
Lôi Vũ vừa định trèo lên thì một luồng ma pháp ập tới. Hắn không kịp vận chuyển ma pháp, đành nhảy ra cành cây phía sau, lợi dụng thân cây để tránh đòn công kích.
- Xem đủ rồi thì xuống đây.
Giọng nói này là của nữ tử bên dưới.