Lôi Vũ hiện tại là Pháp Sĩ Thập Giai Hỏa Hệ cùng Pháp Sĩ Thất Giai Thời Gian hệ. Vì là song hệ ma pháp sư nên hắn có hai thần hải khác nhau, đồng dạng hình tròn (tượng trưng cho Pháp Sĩ), chỉ khác nhau ở màu sắc. Hỏa hệ thần hải có màu đỏ, thời gian thần hải có màu xanh thẫm. Ăn hỏa hệ ma tinh hạch chỉ có thể tăng lượng hỏa hệ ma pháp, thành ra hỏa hệ thần hải đã tăng đến Thập giai mà thời gian thần hải vẫn dừng lại ở Thất giai.
Tu vi cách biệt 2 giai, hắn lại không biết pháp kỹ, muốn thắng là điều không thể. Còn chưa kể đến việc, hắn căn bản không biết thời gian ma pháp sử dụng thế nào…
Thời gian ma pháp là hệ ma pháp cực kì khan hiếm, số người sở hữu nó vô cùng ít ỏi, tài liệu ghi chép cũng không nhiều. Hắn có hỏi Thiên Ân mấy lần nhưng nàng không trả lời, không biết là do nàng không biết hay không muốn nói.
Lôi Vũ không còn cách nào khác, nhảy dần dần xuống mấy cành cây thấp hơn, khi còn cách đất chừng 3m mới dám nhảy thẳng xuống. Hắn vừa mới đứng thẳng người, chưa kịp nói gì đã bị nhóm người kia bao vây.
Nữ tử kia đứng khoanh tay nhìn hắn, cười đểu:
- Còn lời gì để trăn trối không?
Lôi Vũ nhìn đám người đứng xung quanh hắn, tu vi cao nhất khoảng Pháp Sĩ thất giai, thấp nhất mới chỉ Pháp Sĩ tam giai. Chỉ cần làm nữ tử kia mất chú ý, muốn bỏ trốn chắc cũng không vấn đề.
Lôi Vũ cười, đưa tay về phía nàng:
- Bây giờ cô giết ta thì cũng chỉ bớt được 1 người, chi bằng để ta gia nhập nhóm cô, chí ít cũng có chút hữu dụng.
Nữ tử híp mắt nhìn hắn, hỏi:
- Nói thử coi.
- Chỗ cô đang đứng có một thổ hệ ma thuật trận, phía sau còn có thêm 3 cái bẫy, lần lượt là…
Lôi Vũ nói vanh vách tên từng loại bẫy một, thậm chí còn nói rõ ràng công dụng của chúng. Đang nói dở, hắn bỗng trừng mắt, hô lên:
- CẨN THẬN!!
Nữ tử theo phản xạ quay người ra sau, khu động ma pháp thủ hộ.
Lôi Vũ nói một tràng dài, mục đích chỉ là phân tán sự chú ý của nữ tử. Hắn vừa thấy nữ tử quay đi, hỏa hệ ma pháp lập tức dồn xuống chân, lấy đà bật khỏi vòng vây, lần nữa nhảy lên mấy cái cây.
Có lẽ là do đã quen với cách bài bố của rừng cây này, Lôi Vũ di chuyển ngày một nhanh.
Phong hệ ma pháp có ưu điểm về tốc độ nhưng nữ tử kia lại chưa tu luyện đến mức có thể ngự không phi hành, cho nên vẫn phải chạy đuổi theo.
Lôi Vũ trước đây từng đi săn, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều hơn hẳn những thiếu niên cùng trang lứa, thậm chí trước khi gặp Thiên Ân, hắn còn có cơ bụng. Sau 1 năm sống trong cảnh nhung lụa, tuy thể lực và tốc độ có giảm đi nhưng so với một nữ tử vẫn là khỏe hơn không ít, cộng thêm đà có được từ hỏa hệ ma pháp nên hắn chạy vô cùng nhanh, chưa đầy 10’ đã hoàn toàn cắt đuôi được đám người kia.
Ngoại trừ nữ tử kia, đa phần những ma pháp sư mà hắn chạm trán trong sâm lâm đều có tu vi thấp hơn hắn ít nhất 3 giai. Nhờ vào lượng ma pháp dồi dào và thân pháp nhanh nhẹn, Lôi Vũ hạ liên tiếp 6 người mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Lần thu hẹp thứ sáu, số người còn lại là 511.
Lôi Vũ ngại chiến đấu, lần nữa nhảy lên đỉnh cây ngồi. Ngồi được 15’, giọng nói thông báo lại vang lên, nhưng không phải để thu hẹp diện tích, mà là tuyên bố cuộc thi đã kết thúc, yêu cầu mọi người tập trung ở lối vào.
Lôi Vũ bấy giờ mới từ ngọn cây nhảy xuống, đi theo dòng người tiến về địa điểm tập trung cuối cùng.
………………..
Lôi Vũ ngán ngẩm ngồi trên vỉa hè, vô thức nhìn dòng người đi qua đi lại trên đường.
484 người, bao gồm cả hắn, thông qua khảo hạch, chính thức trở thành ngoại môn đệ tử của Luyện Hỏa Đường. Mỗi ngoại môn đệ tử được phát cho một tấm thẻ bằng gỗ để chứng minh thân phận, mỗi lần ra vào Luyện Huyết Đường đều phải xuất trình thẻ. Ngoại môn đệ tử không những không được ở trong Luyện Hỏa Đường mà còn không được phép sử dụng khu vực tu luyện. Mỗi tháng, mỗi người phải hoàn thành ít nhất 3 nhiệm vụ, nếu không hoàn thành phải nộp ngân lượng bù vào, quá 5 lần sẽ bị trục xuất. Nếu trong tháng tự mình hoàn thành được 3 nhiệm vụ, cuối tháng có thể đến lĩnh một viên Tụ Linh đan nhất cấp.
Đan dược, giống như ma thú, cũng được chia từ nhất cấp đến thập cấp. Mỗi loại đan dược đều có đủ 10 cấp độ khác nhau. Ví dụ như Tụ Linh đan nhất cấp, Tụ Linh đan nhị cấp,…
Ban đầu lúc mới đến đây Lôi Vũ còn thắc mắc tại sao quanh đây có nhiều quán trọ đến vậy, thì ra là để cho ngoại môn đệ tử sử dụng, nhưng tất nhiên là phải trả phí hàng tháng.
Lôi Vũ không biết việc ngoại môn đệ tử phải tự thuê phòng nên không chuẩn bị trước. Đến lúc hắn đi ra ngoài tìm phòng trọ trống mới phát hiện ra tất cả đều đã được thuê! Hắn đi một mạch từ chiều đến sẩm tối, kết quả vẫn không tìm được 1 gian phòng trống.
Lôi Vũ não nề thở dài, dưới chân đột nhiên xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ. Hắn còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, không gian trước mắt đã vặn vẹo, không ngừng biến đổi. Trong chốc lát, khung cảnh trước mặt liền hoàn toàn thay đổi!
Lôi Vũ nhìn gian phòng được trang trí hết sức xa hoa trước mặt, há hốc mồm.
- Thiên Ân!??
Lôi Vũ ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, theo phản xạ quay đầu, quả nhiên bắt gặp một bóng lưng quen thuộc.
Lôi Vũ nhanh chóng chạy đến, từ đằng sau ôm lấy người kia. Hai tay hắn vòng qua bụng nàng, kéo sát nàng vào người hắn.
Qua một lúc lâu vẫn không thấy người trong lòng có phản ứng gì, Lôi Vũ bất đắc dĩ buông tay, đi đến đằng trước đứng đối diện với nàng. Hắn dùng tay tháo mạng che mặt nàng xuống, cười nói:
- Thiên Ân, mấy tháng không gặp, ít nhất nàng cũng nên chủ động ôm ta một cái chứ.
Nói dứt câu, hắn liền dang hai tay ra, ý bảo nàng đến ôm hắn.
Lôi Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của nàng, thở dài:
- Thôi được rồi…
Hắn hạ tay xuống, nhưng ngay lập tức lại thay đổi ý định, mạnh bạo nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng hắn.
Lôi Vũ hơi cúi đầu, vừa vặn áp chặt môi hắn vào môi nàng. Tay phải hắn đặt lên cổ nàng, tay trái để lên eo nàng, cảm nhận sự mềm mại của da thịt.
Lôi Vũ dùng đầu lưỡi khiêu khích môi nàng, được một lúc thì nhớ ra điều gì đó, đứng thẳng dậy. Ánh mắt nàng hiện lên vẻ mất mát, nhưng rất nhanh đã biến mất, không để hắn kịp phát hiện.
Hắn cầm hai tay nàng đặt lên sau cổ hắn, ý cười trên môi ngày càng rõ:
- Nàng đừng thả ra đấy nhé.
Dứt lời, môi hắn lần nữa dính chặt lấy môi nàng. Lần này hắn không dịu dàng như trước nữa mà mạnh mẽ tách môi nàng ra, đầu lưỡi thâm nhập vào trong, cùng đầu lưỡi nàng quấn quýt không ngừng.
Hai tay hắn không yên phận ở im một chỗ, chu du hết từ nơi này sang nơi khác trên cơ thể nàng, cuối cùng dừng lại trên hai ngọn nhũ phong cao vút, liên tục nắn bóp.
Mãi đến lúc bản thân hắn cảm thấy khó thở, Lôi Vũ mới chịu tách khỏi môi nàng.
Lôi Vũ cảm nhận kích cỡ của ngọn nhũ phong trong lòng bàn tay, cười đến mức mắt híp lại:
- Hình như có to hơn một chút?
Thiên Ân buông tay khỏi cổ hắn, tiếp đó là chặn hai bàn tay đang khiêu khích cơ thể nàng lại, lên tiếng hỏi:
- Khảo hạch sao rồi?
Khiêu khích cơ thể nàng một hồi, tiểu huynh đệ của hắn phía dưới sớm đã ngóc đầu lên đòi quyền lợi, Lôi Vũ sao có thể buông tha nàng dễ thế? Hắn cúi người, bế bổng nàng lên, cũng không quên trả lời câu hỏi của nàng:
- Tất nhiên là thông qua rồi.
Lôi Vũ xác định được vị trí chiếc giường ngủ, nhanh chóng tiến đến. Hắn vừa đặt nàng xuống, thân hình cao lớn liền lập tức đè lên người nàng , cười ẩn ý:
- Vốn ta còn rất nhiều thứ muốn hỏi nàng, nhưng mà…
Nhân lúc Thiên Ân không để ý, Lôi Vũ kéo tay nàng, cách 2 lớp y phục, đặt lên hạ thân nóng rực đang ngày càng bành trướng của hắn. Mà tay nàng, khi vừa chạm vào vật kia, lập tức rụt lại.
Hắn thuần thục cởi bỏ từng kiện y phục của nàng, ý cười trên môi ngày càng rõ:
- Thiên Ân, nàng sợ nó hay xấu hổ thế?
“Nó” ở đây tất nhiên là ám chỉ vật trong khố hắn.
Lôi Vũ hồi tưởng lại một lượt, khẳng định nói:
- Trừ lần đầu tiên, à không, cả lần đầu tiên cũng thế, nàng không hề dám nhìn hay chạm vào nó.
Lôi Vũ nhìn sâu vào mắt nàng, tựa như muốn tìm thấy câu trả lời trong đó. Thiên Ân bị hắn nhìn chằm chặp, có chút chột dạ, quay đầu tránh ánh mắt hắn.
Lần đầu tiên thấy nàng có phản ứng như vậy, Lôi Vũ ban đầu là ngạc nhiên, sau đó lại cười lớn, ghé sát tai nàng, hạ giọng:
- Ân nhi, thả lỏng người ra.
Lôi Vũ lần nữa nắm lấy tay nàng, nhưng lần này không đặt lên y phục nữa mà cho hẳn tay nàng vào trong khố hắn. Hắn một mặt khuyên nàng thả lỏng thân mình, một mặt lại dùng lực không cho nàng rụt tay về.
- Ân nhi, mở lòng bàn tay ra…
- Ân nhi, mau nắm lấy “nó”, từ từ thôi,…
Tiểu huynh đệ bị bàn tay mềm mại của nàng bao phủ, bất giác rung lên mấy cái. Lôi Vũ hướng dẫn nàng di chuyển tay một hồi mới từ từ bỏ tay hắn ra khỏi khố, để lại tay nàng trong đó. Hai tay hắn được tự do, lần nữa làm loạn trên cơ thể nàng, vẫn tiếp tục dùng giọng nói mê hoặc nàng.
- Ân nhi, cử động tay nhanh chút nữa. Ngoan, lát nữa ta sẽ bù đắp cho nàng..
Lôi Vũ không dám cử động quá mạnh, sợ nàng bỏ tay ra khỏi tiểu huynh đệ của hắn. Hắn hết sức cẩn thận lột bỏ toàn bộ y phục nàng, cởi luôn mấy lớp áo vướng víu trên người, lúc chuẩn bị cởi quần, hắn lại lần nữa cho tay vào trong nắm lấy tay nàng, không để nàng có cơ hội rút tay lại. 2 lớp quần nhanh chóng được cởi ra, lộ ra hạ thân căng cứng.
Lôi Vũ nhìn má nàng ngày càng đỏ, kiềm chế không phát ra tiếng cười, thơm lên má nàng:
- Ân nhi, tiếp tục đi.
Có lẽ do tiểu huynh đệ đã hoàn toàn lộ ra ngoài, Thiên Ân rụt rè hơn, không dám cử động tay như trước.
Lôi Vũ sốt ruột cắn cắn vành tai, khiêu khích:
- Ân nhi, nàng sợ nó đau à? Yên tâm, không sao đâu, nàng mau di chuyển tay đi.
Hắn hết sức kiên nhẫn dụ dỗ nàng. Ông trời quả nhiên không phụ lòng người. Mấy phút sau, tay nàng bắt đầu mơn trớn tiểu huynh đệ hắn, tốc độ nhanh hơn lúc trước nhiều. Còn hắn lại vẫn liên tục giục nàng làm nhanh hơn. Dưới bàn tay mềm mại của nàng, tiểu huynh đệ rất nhanh đã đạt đến kích thước dọa người, khiến nàng không cách nào nắm trọn vẹn nó như lúc đầu.
Lôi Vũ không nỡ bảo nàng bỏ tay, mãi đến lúc suýt bắn ra mới giật mình, bảo nàng buông tiểu huynh đệ ra. Hắn lại hôn môi nàng, nhưng rất nhanh lại rời đi, hôn xuống xương quai xanh và bầu ngực căng tròn. Đầu lưỡi hắn vờn đi vờn lại điểm nhỏ trên ngọn nhũ phong cao vút, khiến nó căng lên trông thấy. Đầu lưỡi hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới, lướt qua vùng bụng, cuối cùng rừng lại ở nơi bí mật kia, nhẹ nhàng liếm.
Thiên Ân thở dốc, theo phản xạ kẹp chặt hai chân lại. Hắn tất nhiên không để nàng đạt được mục đích, một mặt dùng tay khống chế cử động chân nàng, một mặt lại hôn lên vùng đất rậm rạp kia.
Thiên Ân rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng:
- Đừng mà…
Lôi Vũ chứng kiến vẻ mặt hoảng sợ của nàng, nhận ra bản thân thực sự đã hành động quá nhanh, vội rời khỏi vị trí nhạy cảm của nàng, cười:
- Không sao đâu…
Giống như mọi lần, hắn tách hai chân nàng ra, đặt tiểu huynh đệ ở sát cửa vào. Nhưng lần này, không biết là do tiểu huynh đệ của hắn to hơn bình thường hay là tiểu huyệt của nàng nhỏ lại, lối vào dường như chật hơn rất nhiều. Hắn vừa dùng sức đẩy phần đầu tiểu huynh đệ vào, Thiên Ân đã dướn người lên, nặng nề thở gấp. Tiểu huynh đệ mới vào được một ít nhưng hạ thể nàng đã bắt đầu co bóp, ép chặt lấy nó, lối vào bỗng chốc hẹp hơn.
Lôi Vũ không còn cách nào khác, đặt tay lên hai mảnh trăng non bên cạnh lối vào, nhẹ nhàng mở ra. Hắn sợ nàng đau nên làm hết sức từ từ, vừa kéo ra vừa đẩy tiểu huynh đệ tiến vào. Sau một hồi chật vật, cuối cùng tiểu huynh đệ cũng vào được trong hạ thể nàng, tuy một ít vẫn ở phía ngoài. Hắn lúc nãy cố gắng đẩy toàn bộ tiểu huynh đệ vào nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của nàng liền mềm lòng, lùi lại một ít.
Thiên Ân cảm nhận vật nam tính phía dưới vẫn không ngừng bành trướng, vừa định lên tiếng thì hắn đã bắt đầu di chuyển. Vật nam tính cùng hạ thể nàng không ngừng cọ sát, khoái cảm mãnh liệt ngay lập tức ập đến. Câu nói nàng đến cửa miệng cuối cùng lại chỉ thành những thanh âm rên rỉ. Còn Lôi Vũ lại như được âm thanh này khiêu khích, di chuyển ngày càng nhanh.
Mồ hôi trên người Lôi Vũ vã ra như tắm. Đến khi hắn bạo phát tất cả vào trong nàng, tốc độ mới dần chậm lại, từ từ đem vật kia từ nơi chật hẹp rút ra.