12-02-2010, 11:23 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Nov 2009
Đến từ: Hoa Kỳ
Bài gởi: 1,454
Thời gian online: 413061
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
|
|
Trang 38
Nước mắt lại lã chã rơi....Biết đến bao giờ những cơn gió mới thôi làm đau nó đây?...
.......................................
Nó đi bộ lang thang khắp thành phố đến chiều tối mới về. Mệt mỏi, lạnh giá, nhưng có hề gì với cơn đau sâu thẳm được dấu sau đôi mắt nó đâu...
" Cạch"
Ủa, sao cửa lại không khoá nhỉ?
- Em về muộn thế?_ Tiếng nói từ trong bếp vọng ra.
Nó không thể tin vào tai mình nữa. Tiếng của anh!
Nó không thèm cởi giày mà chạy thẳng vào bếp để kiểm chứng. Đúng là anh! Anh bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt nó, đang pha cà phê...
Nước mắt lại rơi...
- Kìa, em làm sao thế? Anh chưa đi làm em khó chịu đến thế cơ à? _ Anh tiến về phía nó, giọng giận dỗi.
Nó lắc đầu quầy quậy, lao đến ôm chầm lấy anh, miệng gào tướng lên:
- ĐỒ NGỐC!
Phong vòng tay ôm lấy nó, không nói gì mà chỉ mỉm cười. Như vậy...tức là...NOW!
------------------------------
- Anh quên...vé máy bay ở chỗ em..._ Anh gãi đầu cười hì hì.
-........
- Lần này em về với anh chứ?
-..............
- Này, Zin! Zin!
Nó chỉ chăm chú ngắm anh nên chẳng biết anh đang nói gì nữa mà chỉ ú ớ:
- ơ...gì ạ?
- Lần này em về với anh chứ?
Nó lắc đầu lia lịa:
- KHÔNG ĐƯỢC!
- Tại sao? _ Phong nhíu mày_ Lại Joe à?
- Anh đừng có nói lung tung, về bây giờ để 2 năm rưỡi của em uổng phí à? Anh cứ về trước đi, em sẽ về khi kết thúc chương trình học.
- Hứa chứ? Anh nghi lắm.
- Em hứa!
HẾT
End
|