Buổi tối hôm nay, Cố Vân Dã thực hiện đúng lời hứa của mình, mở một bữa tiệc nho nhỏ cho Cố Vân Nhu. Tham dự tiệc là một ít những bạn bè tương đối thân thiết, toàn là giới trẻ.
Vợ chồng nhà họ Cố sau khi tặng quà cho con gái xong liền ra khỏi nhà, đi tham gia hội đọc sách do Lữ Thiến Dung chủ trì, cũng nói rõ buổi tối có thể sẽ ở lại nhà bạn qua đêm, không quấy rầy hứng thú vui chơi của giới trẻ.
Mạc Vũ Thường mặc một bộ đồ không tay, chiếc váy ngắn xa tanh màu xanh, chiếc váy xoè bồng bồng kiểu dáng thời xưa có vẻ đáng yêu mà lại mềm mại nhu mị. Bộ váy này chính là cải biến đi từ bộ váy cưới của Mạc Tâm Như năm đó, trải qua một hồi được Mạc Vũ Thường khéo léo chỉnh sửa, nó vừa mang mỹ cảm hiện đại lại vừa cổ điển.
Thoạt nhìn chính mình trong bộ quần áo, nàng cảm thấy là lạ. Nàng hồn nhiên không biết rằng bộ váy này đem lại cho nàng vẻ lung linh, khiến cho thân hình thon thả yểu điệu của nàng được phô bày hết không bỏ sót điểm nào. Màu sắc của bộ váy còn tôn lên da thịt trắng bóc nõn nà, trong suốt, tôn lên vẻ đẹp trời sinh khiến người khác phải kinh ngạc của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, trắng trẻo mịn màng, lại thêm mái tóc ngắn xinh đẹp kia nữa, quả thực rất giống Audrey Hepburn của Phương Đông .
Mạc Vũ Thường rụt rè đi vào trong sân, ánh mắt tìm kiếm hình hình bóng Cố Vân Nhu.
Lúc này, Cố Vân Nhu đang bị mọi người vây quanh, nhận những lời chúc mừng và ca ngợi của mọi người. Bộ váy ren hồng phấn khiến nhìn nàng như một con búp bê xinh đẹp, khiến người ta từ đáy lòng muốn cưng chiều, nựng nịu.
Mạc Vũ Thường không khỏi có chút ngưỡng mộ Cố Vân Nhu. Dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, mỏng manh của nàng ấy có thể khiến người ta kìm lòng không được mà bảo vệ, yêu thương nàng. Ngược lại, bản thân chính nàng lại cao 1m72, dáng người cao lớn và khoẻ mạnh, không hề thanh tú chút nào, càng không thể hấp dẫn ánh mắt của bọn con trai.
Ai ! thở dài chấp nhận số phận, Mạc Vũ Thường khẽ mỉm cười ngọt ngào, đi về phía Cố Vân Nhu.
“Sinh nhật vui vẻ! Hôm nay cậu thật là đẹp !”. Mạc Vũ Thường đi tới bên cạnh Cố Vân Nhu, khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Này, tớ còn đang nghĩ tại sao lại chưa thấy cậu đâu ! Còn đang định bảo anh trai và anh Đường đi tìm cậu.” Cố Vân Nhu vẻ mặt hưng phấn, tràn ngập niềm vui sướng sáng ngời.
« Thật ngại quá, tớ có chút luống cuống lo lắng, nên đã tới chậm.” Mạc Vũ Thường giải thích.
“Đi thôi! Chúng mình vào trong nhà đi”. Cố Vân Nhu kéo tay Mạc Vũ Thường đi vào trong phòng. Hai người đi qua đâu đều lôi kéo ánh mắt và âm thanh tán thưởng của mọi người.
Đến đại sảnh, Mạc Vũ Thường liền nhìn thấy Cố Vân Dã cùng Đường Ngạn Hào đang đi về phía các nàng. Vẻ cao lớn, anh tuấn, đẹp trai của bọn họ không nghi ngờ gì, đích thị là đối tượng chú mục nhìn ngắm của nữ giới.
“Này, Vũ Thường” Đường Ngạn Hào vượt lên trước đi tới bên cạnh Mạc Vũ Thường, hai mắt nhìn nàng chăm chú không rời: “Anh dám cá, em là người rực rỡ nhất trong buổi party đêm nay, là người đẹp nhất khiến người khác phải thấy động lòng”. Vẻ mặt hắn say mê tán thưởng, hồn nhiên không nhận ra những lời này khiến cả ba người kia đều chịu ảnh hưởng.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của Cố Vân Nhu thoáng chốc tối sầm ảm đạm, đôi mắt cũng mờ nước.
Ở bên cạnh quan sát, Cố Vân Dã nhanh chóng lý giải được toàn bộ tình huống. Xem ra Đường Ngạn Hào chắc chắn đã mê mẩn Mạc Vũ Thường rồi. Phát hiện này khiến hắn cảm thấy tức giận tột độ. Hắn tự nhủ với chính mình, đó là bởi vì Đường Ngạn Hào là ý trung nhân của Cố Vân Nhu, Mạc Vũ Thường không nên xen vào giữa hai người bọn họ.
Cố Vân Dã nheo mắt đánh giá Mạc Vũ Thường. Không hề nghi ngờ gì, đêm nay nàng quả thật xinh đẹp đến kinh người. Cho dù vây quanh hắn có nhiều bóng hồng, cũng từng coi khinh từ chối nhiều mối tình, nhưng hắn không thể không thừa nhận nàng cực kỳ khiến người khác phải động lòng. Tuy vậy, dù là như thế, nàng vẫn không có tư cách cướp đoạt ý trung nhân của Vân Nhu, khiến Vân Nhu vì thế mà tan nát cõi lòng. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Dường như nhận thấy Cố Vân Dã đang nhìn mình chăm chú, Mạc Vũ Thường ngẩng lên liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức bị ánh mắt không tán thành của hắn làm kinh động. Nàng sợ hãi cụp mắt xuống, trong lòng biết sự ái mộ và lời khen ngợi của Đường Ngạn Hào đã mang đến cho nàng không ít phiền toái.
Suốt buổi tối, Mạc Vũ Thường đều cực lực cố gắng tránh ở cùng một chỗ với Đường Ngạn Hào, cũng luôn đối xử lãnh đạm, làm đủ trăm phương nghìn kế để hắn đổi hướng chú ý tới Cố Vân Nhu.
Hiển nhiên, Đường Ngạn Hào cũng không vì thế mà nổi giận, vẫn cứ thuỷ chung bám dính bên Mạc Vũ Thường. Hành động của hắn khiến cho Cố Vân Nhu rơi vào vực sâu thống khổ, thừa lúc không có người chú ý, nàng lén lút trở về phòng của chính mình.
Đôi mắt sắc bén của Cố Vân Dã lập tức chú ý, hắn liền theo sát đằng sau, đi tới trước cửa phòng Cố Vân Nhu.
Cố Vân Dã có thể nghe thấy trong phòng vọng ra từng đợt tiếng khóc nghẹn ngào nho nhỏ, mỗi tiếng khóc đều khiến tim hắn đau nhói. Hắn chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đi đến bên giường Cố Vân Nhu.
“Đừng khóc nữa, em như vậy làm anh đau lòng lắm.” Cố Vân Dã dịu dàng an ủi, một tay khẽ vuốt mái tóc Cố Vân Nhu.
“Hu hu” Cố Vân Nhu lại khóc càng thương tâm hơn, nàng xoay người ngã vào trong lòng Cố Vân Dã.
“Tại sao lại có thể như vậy chứ? Anh à, em rất thích anh Đường, vì sao anh ấy lại không thích em chứ?”. Nàng đau khổ thê lương hỏi.
Cố Vân Dã ôm chặt nàng, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn chở che bao bọc nàng, cũng không bao giờ làm nàng phải chịu một chút uỷ khuất nào. Thế nhưng giờ đây chỉ vì Mạc Vũ Thường mà khiến cho Cố Vân Nhu khóc tới đứt từng khúc ruột gan. Bỗng dưng trong mắt Cố Vân Dã hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Em biết em không xinh đẹp như Vũ Thường, chân của em… chân của em lại quá xấu xí”. Cố Vân Nhu vừa nói vừa vung tay đánh mạnh vào chân phải của mình, dáng vẻ khiến người ta cực kỳ không đành lòng.
Cố Vân Dã đau lòng ngăn nàng hành động, không ngừng trấn an nàng, hắn nhẹ giọng an ủi: “Trong mắt anh, em là cô gái xinh đẹp, đáng yêu nhất, không ai so sánh được với em.” Hắn nói lời này là rất thật lòng. Vân Nhu và hắn vốn không có quan hệ huyết thống với nhau, bí mật này chỉ có hắn và cha hắn biết, ngay cả mẹ hắn cũng không biết sự tình.
Từ lúc bé, hắn vô cùng yêu quý chiều chuộng cô em gái nhỏ hơn hắn bảy tuổi này. Bởi vì nhờ có sự tồn tại của nàng, mà một gia đình vốn sắp sửa đổ vỡ mới có thể hàn gắn được vết thương, bắt đầu lại lần nữa.
Hắn luôn yêu thương nâng niu nàng trong lòng bàn tay, chưa từng làm cho nàng thương tâm rơi lệ. Thế mà chết tiệt Mạc Vũ Thường lại nhiều lần làm tổn thương em gái yêu quý của hắn. Đầu tiên là hại nàng chân bị tật, tiếp theo lại đoạt đi người trong lòng nàng. Hừ! Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng làm thế.
Giờ phút này vẻ mặt Cố Vân Dã âm trầm lạnh lẽo, khiến người khác phải sợ hãi, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận. “Yên tâm đi! Đường Ngạn Hào sẽ trở lại bên cạnh em, trong lòng hắn sẽ chỉ có một mình em. Anh sẽ thay em nghĩ cách.” Khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắn trong phút chốc loé lên nụ cười giả tạo có chút đăm chiêu.
Lời nói của hắn khiến Cố Vân Nhu hơi ngừng khóc, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Vân Dã, nghẹn ngào hỏi: “Thật ư? Anh không gạt em chứ?”
Nhìn khuôn mặt búp bê sứ mảnh mai của Vân Nhu, Cố Vân Dã nhanh chóng hạ quyết tâm. Đôi mắt hắn loé lên một tia lạnh lẽo. Hắn tuyệt đối không cho phép Mạc Vũ Thường phá hủy hạnh phúc của Vân Nhu.
“Anh cam đoan với em, qua đêm nay, Đường Ngạn Hào tuyệt đối sẽ không còn thèm liếc mắt nhìn Mạc Vũ Thường một cái. Cậu ấy sẽ hiểu rõ ai mới là lựa chọn chính xác nhất của cậu ấy”. Giọng điệu hắn lạnh lẽo mà kiên định, âm ỉ ẩn chứa một khí phách mãnh liệt.
Cố Vân Nhu nhất thời kinh ngạc nhìn anh trai, bị vẻ mặt cùng giọng nói của hắn làm cho kinh sợ, trong một khoảng thời gian ngắn đã quên mất chính mình vì sao lại khóc…
Mạc Vũ Thường vất vả lắm mới thoát được khỏi Đường Ngạn Hào, nàng lo lắng đi tìm Cố Vân Nhu. Trải qua một phen bị Đường Ngạn Hào quấn quýt si mê, nàng có thể khẳng định Cố Vân Nhu trong lòng nhất định đang vô cùng đau khổ. Nàng tìm được cô ấy, sẽ lại cho cô ấy thấy rằng giữa nàng và Đường Ngạn Hào tuyệt đối không có khả năng.
Đúng lúc này, nàng va phải Cố Vân Dã, khiến nàng kinh ngạc đến ngừng thở.
“Em tới thật đúng lúc. Anh đang tìm em.” Ra vẻ tình cờ, Cố Vân Dã vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói.
Mạc Vũ Thường không dám tin, nhìn chằn chằm hắn, nàng không có nghe lầm chứ ? Nhưng Cố Vân Dã sao lại nói chuyện dịu dàng với nàng như thế ?
“Có chuyện gì sao? Em… em đang tìm Vân Nhu”. Sửng sốt một lát, cuối cùng nàng miễn cưỡng thốt lên một câu.
Đôi mắt Cố Vân Dã tràn ngập nhu tình, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Vũ Thường lên. “Buổi tối hôm nay ở lại đây qua đêm đi ! Anh có đôi lời muốn nói với em”. Giọng điệu của hắn cực kỳ thống thiết, khiến trong lòng Mạc Vũ Thường « nai con chạy loạn », hai gò má thoáng chốc ửng hồng hết lên, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cố Vân Dã gõ nhẹ vào trán nàng một chút, rồi cực kỳ thân mật ghé miệng vào sát bên tai nàng « Tối nay mười giờ tới phòng anh. Anh sẽ chờ em. » Hắn nói nhỏ kích thích bên tai nàng, hơi thở ấm áp khiêu khích giác quan cảm giác non nớt, trẻ tuổi của Mạc Vũ Thường.
Phảng phất giống như bị thôi miên, Mạc Vũ Thường chỉ có thể gật mạnh đầu. Mãi sau khi Cố Vân Dã rời khỏi, nàng mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Giờ phút này, trong lòng nàng tràn ngập niềm vui sướng điên dại. Cảm tạ ông trời cuối cùng đã nghe được lời khẩn cầu của nàng ! Thậm chí Cố Vân Dã đã đáp lại nàng với thiện ý. Nàng sẽ thừa dịp đêm nay, dũng cảm bày tỏ lòng ái mộ của nàng với hắn. Mạc Vũ Thường tràn ngập vui sướng say mê, tự dệt chính mình vào giấc mộng tình yêu.
* * *
Bữa tiệc chấm dứt khi đã gần 10 giờ. Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Mạc Vũ Thường vừa mới đi tìm Cố Vân Nhu, muốn giải thích rõ ràng với cô ấy, nhưng Cố Vân Nhu không muốn mở cửa, nói rằng mệt mỏi muốn đi ngủ rồi.
Mạc Vũ Thường bất đắc dĩ đành phải rời đi, giờ chỉ có thể trông đợi vào Cố Vân Dã, hy vọng hắn có thể tin tưởng nàng thật sự không có một chút tình ý gì với Đường Ngạn Hào. Nàng liền đi tới phòng Cố Vân Dã, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.
“Vào đi !”. Từ trong phòng vọng ra tiếng nói trầm trầm của Cố Vân Dã. Trong lòng vừa lo lắng bất an lại vừa hưng phấn không thôi, Mạc Vũ Thường chậm rãi bước vào trong phòng Cố Vân Dã, sợ hãi nhìn xung quanh.
Phòng của Cố Vân Dã tràn ngập mùi hương nam tính mạnh mẽ, thiết kế đơn giản mà tao nhã, lại âm ỉ phát ra một khí tức thần bí, hoàn toàn phù hợp với cá tính và khí chất đặc biệt của hắn.
“Khoá cửa lại đi.” Hắn đột nhiên ra lệnh. Mạc Vũ Thường hơi kinh ngạc nhìn hắn, không biết có nên làm theo lời hắn không.
“Anh không muốn có người quấy rầy chúng ta nói chuyện”. Cố Vân Dã giải thích, khẽ nở một nụ cười tà mị, mê hoặc lòng người.
Mặt Mạc Vũ Thường lại bắt đầu đỏ lên. Để che dấu sự ngượng ngùng của mình, nàng nghe lời hắn khoá cửa lại.
“Đến đây nào !”. Cố Vân Dã dịu dàng nói.
Mạc Vũ Thường cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn làm theo lời hắn. Trong lòng nàng, hắn là một người mà nàng nguyện toàn tâm toàn ý tin cậy !
Cố Vân Dã rót hai ly rượu Mân Côi (*rượu vang hồng), đưa cho nàng một ly: “Nếm thử xem, hương vị không tệ, thực thích hợp cho con gái uống”. Hắn thấp giọng nói dụ dỗ.
Mạc Vũ Thường chần chừ, vì chuyện của cha dượng, nàng luôn luôn không thích uống rượu, cũng không có chút tửu lượng nào, một chút rượu cũng có thể làm nàng váng đầu hoa mắt. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt ấm áp, cổ vũ của Cố Vân Dã, nàng lại bất giác vươn tay đón nhận ly rượu kia.
Cố Vân Dã hài lòng nở nụ cười. nâng ly rượu trong tay, khẽ chạm vào ly của nàng: “Cạn ly nào ! Vì tình hữu nghị sắp tới của chúng ta.”
Lời hắn ám muội không rõ, lại khiến lòng Mạc Vũ Thường dấy lên một tia hi vọng. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, rồi học hắn uống cạn một hơi ly rượu !
Rượu này thật ngọt ngào, cũng không khó uống. Mạc Vũ Thường lấy đầu lưỡi liếm chút rượu còn dính lại trên khoé miệng. Hành động này làm cho mắt Cố Vân Dã bỗng dưng tối sầm lại, loé lên một ánh nhìn của kẻ săn mồi.
Cố Vân Dã lại rót cho nàng một ly rượu nữa, trong lòng hắn biết rõ loại rượu này rất mạnh. Người bình thường thường thích vị ngọt ngọt chát chát của nó mà xem nhẹ hiệu quả mạnh mẽ của nó.
Liên tục uống mấy chén rượu, Mạc Vũ Thường bắt đầu cảm thấy mặt hơi nóng và say say, khuôn mặt nàng không chịu khống chế, nóng đỏ lên, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
“Em không thể uống được nữa. Căn bản em không phải là người có tửu lượng.” Mạc Vũ Thường từ chối ý tốt của Cố Vân Dã định rót rượu tiếp cho nàng. Nàng buông ly rượu, ngồi xuống mép giường.
“Cố đại ca, anh có gì muốn nói với em?” Mạc Vũ Thường cố mở to đôi mắt mờ mịt nước, khuôn mặt đỏ hồng mỉm cười đáng yêu và nghe lời, khiến người khác không kìm được muốn chạm tới nàng.
Cố Vân Dã không suy nghĩ gì, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như tơ của nàng, đôi mắt lơ đãng hiện lên một tia nhìn trìu mến. Nhưng đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt của Cố Vân Nhu quay lại trong đầu hắn, ánh mắt hắn lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng đáng sợ nguyên gốc, đôi tay đưa ra như phải bỏng, đột nhiên thu lại.
“ Cố đại ca, có một việc em nhất định phải nói rõ cho anh biết…” cảm giác say say mông lung khiến Mạc Vũ Thường có chút chậm chạp. “Em không hề thích anh Đường một chút nào cả… trong lòng em, thuỷ chung chỉ có… chỉ có một mình anh…” Cũng bởi do rượu nên nàng đã thẳng thắn thổ lộ tình yêu sâu kín ẩn giấu từ bấy lâu nay.
Nghe lời thú nhận của nàng xong, khoé miệng Cố Vân Dã khẽ gợn lên một nụ cười quỷ quyệt có chút đắc ý. Không hiểu vì sao, khi nghe được chính miệng nàng nói thích hắn, trong lòng hắn lại nổi lên một sự rung động thoả mãn không hiểu nổi. Nhưng hắn lập tức bác bỏ loại cảm giác buồn cười này. Chỉ biết lời thú nhận của nàng sẽ khiến kế hoạch của hắn tiến hành càng thêm thuận lợi; Ngoài ra, chẳng còn ý nghĩa gì khác nữa với hắn. Cố Vân Dã lạnh lùng mỉm cười, trong lòng không ngừng tự nhắc bản thân như vậy.
“Là thật sao? Trong lòng em chỉ có mình anh thôi sao?” Cố Vân Dã kéo Mạc Vũ Thường vào lòng, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắn chỉ cách khuôn mặt nàng có một tấc, hai tròng mắt tối tăm sâu thẳm trói chặt vào đôi mắt nàng, không ngừng sử dụng sức quyến rũ và hơi nóng của hắn đối với nàng.
Mạc Vũ Thường chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn và nóng rực, ngây ngốc gật mạnh đầu. Trước mặt là người con trai nàng yêu nhất, hiện giờ lại đang đối xử thân mật, thâm tình như thế với nàng, mới mười tám tuổi đầu, nàng làm sao chịu nổi loại khiêu khích này! Mạc Vũ Thường chỉ có thể ý loạn tình mê ngắm nhìn Cố Vân Dã. Cho dù hiện tại nàng đang váng đầu hoa mắt, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự va chạm chạm tiếp xúc của hắn, ấm áp và an tâm.
Cố Vân Dã nhìn khuôn mặt cười tuyệt đẹp đến khó tin của Mạc Vũ Thường, cùng đôi mắt mê ly như sương khói, trong lòng chợt dâng lên một dục vọng mãnh liệt không thể khống chế. Trong khoảnh khắc, hắn gần như đã quên mất mục đích của mình, một lòng chỉ muốn dịu dàng mà ôm nàng, yêu nàng.
Dường như sợ hãi trước ý nghĩ của chính mình, Cố Vân Dã đẩy mạnh nàng ra, nói khà khàn: “Ồ? Tôi muốn cô chứng minh cho tôi thấy”. Hắn quyết định chấm dứt trò chơi sớm một chút, không để bản thân rơi vào sóng tình không hiểu nổi nữa.
Mạc Vũ Thường kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã, không rõ vì sao hắn lại không ôm nàng. Gấp rút, nàng kéo tay hắn lại, miễn cưỡng chấn áp cảm giác chóng mặt toàn thân của mình: “Cố đại ca, em không biết chứng minh bằng cách nào, nhưng chỉ cần anh muốn em làm gì, em nhất định sẽ làm theo lời anh”.
Cố Vân Dã cúi xuống nhìn nàng: “Thật không? Như vậy, chỉ cần tôi muốn cái gì, cô cũng sẽ cho tôi?” Giọng nói của hắn tràn ngập ám chỉ ám muội.
Mạc Vũ Thường ngây thơ, thuần khiết không hề phát hiện được ý đồ của Cố Vân Dã, lại gật mạnh đầu như trước, dáng vẻ còn thực sự chăm chú, khiến cho người ta không khỏi động lòng thương tiếc.
Cố Vân Dã rốt cuộc không chế ngự được bản thân, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường, đem đầu lưỡi hắn thâm nhập vào thật sâu. Cái hôn của hắn vừa đói khát vừa cực kỳ nóng bỏng, khiến Mạc Vũ Thường không tự chủ được mà rên rỉ run rẩy.
Tiếp đó, Cố Vân Dã liền đẩy nàng ngã xuống giường, nhanh chóng phủ xuống người nàng. Mạc Vũ Thường hoa mắt váng đầu, chỉ có thể bất lực nằm đó, đôi mắt nửa khép nửa mở, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mà lại mơ hồ.
Cố Vân Dã căn bản không thể chờ được nữa, dục vọng bốc cao mãnh liệt, kêu gọi phải được giải thoát. Hắn cởi bỏ váy của Mạc Vũ Thường, ngay cả nội y cũng không tha. Lúc thân thể trắng nõn non mềm của Mạc Vũ Thường phơi bày trước mắt, hắn gần như muốn ngừng thở.
Nàng thật đẹp ! Qủa thực là kiệt tác tuyệt nhất của thượng đế. Bộ ngực sữa tròn trịa vun đầy, cái eo thon nhỏ không chút mỡ thừa, còn đôi chân thì thực thon dài trắng mịn, đẹp mê hồn, tất cả đều là những thứ mà đàn ông tha thiết ước mơ.
Giờ phút này, Cố Vân Dã rốt cuộc không thể nhớ mục đích dụ nàng tới đây để làm gì. Cả người hắn đau đớn tột đỉnh, dục vọng đối với nàng đã phá huỷ sự tự chủ của hắn. Đôi tay hắn bao phủ ngực nàng, cảm nhận cặp vú căng đầy của nàng dưới tay thật tuyệt. Hắn dùng ngón tay chơi đùa vuốt nụ hoa hồng phấn, cũng nhẹ nhàng âu yếm lôi kéo, cho tới khi đầu nhũ của nàng dựng đứng, đồng thời không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
“Em…em rất khó chịu, Cố đại ca”..Mạc Vũ Thường chưa từng trải qua loại dày vò tình dục thế này, hơn nữa chất cồn quấy phá, khiến nàng toàn thân khô nóng, bức bối không thôi.
Cố Vân Dã không để ý lời nàng, cúi người ngậm lấy nụ hoa của nàng vào miệng, trong lúc đó, một tay vươn tới giữa chân nàng, ngón tay âu yếm ve vuốt nơi nữ tính thần bí sâu thẳm. Mạc Vũ Thường theo phản xạ vặn vẹo cơ thể kháng cự. Tay hắn tách phần da thịt mềm mại kia ra, bắt đầu khẽ vuốt bên trong nơi trung tâm nữ tính mỏng manh của nàng.
Mạc Vũ Thường run rẩy, sự đụng chạm thân mật này khiến nàng không biết làm sao. Nàng căn bản không thể hít thở, cũng không cách nào nói chuyện được.
Ngón tay Cố Vân Dã thăm dò càng sâu hơn, tìm được tới nơi nguồn nước ẩm ướt. Hắn rời miệng khỏi ngực nàng, kề sát tai nàng nhẹ giọng nỉ non.
“Đêm nay tôi muốn có cô”. Hắn khí phách tuyên bố, âm thanh trầm khàn, khản đặc không thôi.