HÀN ĐAO HÀNH
TÁC GIẢ: UẤT NGÂN
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 7: Nhật ký sát nhân.
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Kiếm quang lóe sáng, tiếp đó tám tiếng kêu thê thảm vang lên, huyết vũ tung tóe.
“Ta nói rồi, không ai được động đến y.” Người đó thu kiếm lại, khẽ phất lên, kiếm hoa bay múa, đoạn quay lại mỉm cười: “Tiểu huynh đệ, xem ra ta đến chậm một bước.”
“Ngươi không nên đến.” Nhậm Ngã Sát lắc đầu khẽ thở dài.
“Ta buộc phải đến.” Người đó cũng thở dài: “Vết thương của tiểu huynh đệ…”
Chưa dứt lời, một hắc y nhân chợt ngắt lời: “Tiểu tử này ám sát Long lão gia, chúng tôi phụng mệnh bắt thích khách, các hạ hà tất nhúng tay?”
Người đó ung dung cười: “Các ngươi không phải cũng lắm chuyện sao? Long Thiếu Vân chết can hệ gì đến các ngươi?”
“Ăn lộc của người, phải phục vụ người ta.”
“Thiện ác bất phân, còn biện bạch làm gì, uổng cho các ngươi là giang hồ hảo hán, tự đi dối mình.”
“Các hạ là ai?”
Người đó trầm ngâm hồi lâu mới từ từ thốt: “Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác.”
Lời vừa buông khiến tất cả chấn kinh, người kinh ngạc nhất là Nhậm Ngã Sát. Mễ Cao là đương kim chưởng môn nhân của Thiên Sơn phái, là Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác đứng đầu Thiên Sơn Lục Kiệt. Người không biết đến y rất hiếm, bởi Thiên Sơn Nhất Kiếm cũng nổi danh như Sát Thủ Vô Tình, Nhất Đao Lưỡng Đoạn. Năm xưa, chưởng môn đời trước Thiên Sơn Thần Kiếm Mễ Tùng kiếm pháp xuất thần nhập hóa, Vô Tình Đoạn Trường Kiếm từng tắm máu vô số ác nhân, uy phong vô kể. Nghe nói, con trai lão, Thiên Sơn Nhất Kiếm mới ba tư, ba lăm tuổi nhưng bất kể võ công hay kiếm pháp, khinh công đều không kém hơn phụ thân, quả thật “màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng nổi bật hơn màu lam.”
Hắc y nhân hít sâu một hơi, cười lạnh: “Ngươi là Thiên Sơn Nhất Kiếm?”
“Ngươi không tin?” Thanh kiếm trong tay Mễ Giác khẽ vẩy, trong đêm đen đột nhiên bừng nở một đóa hoa to cỡ miệng bát. Đóa hoa như nụ hoa đàm thoáng nở rồi tàn, nhưng bóng dáng lưu lại trên không, in sâu vào lòng mỗi người.
Có người kêu to: “Không sai, chiêu này chính là Hàn Mai Ngạo Sương trong Thiên Sơn phái kiếm pháp, chỉ có chưởng môn Thiên Sơn phái mới sử dụng được. Ta từng thấy Mễ Tùng Mễ đại hiệp sử dụng, người khác không học nổi.”
“Quả nhiên là Mễ đại hiệp.” Một hắc y nhân phụ họa: “Tại hạ từng có duyên gặp mặt Thiên Sơn Nhất Kiếm, vị này đúng là Mễ đại hiệp.”
“Khó khăn lắm mới có bằng hữu trên giang hồ nhớ được tại hạ.” Mễ Giác cười điềm đạm: “Mọi người đều là võ lâm đồng đạo, hà tất vì Long Thiếu Vân mà tổn thương hòa khí? Các vị đem tính mệnh là liều, há chẳng phải không tuân theo võ đạo ư? Hôm nay để lại chút tình, sau này còn gặp nhau. Việc này kết thúc ở đây, không hiểu các vị thấy thế nào?”
“Nhưng… Long lão gia đã chết…” Một hắc y nhân ngần ngừ, ngoái lại nhìn đồng bạn, nhất thời không biết nên định đoạt thế nào.
“Nếu các vị nhất định không chịu, tại hạ cũng không còn gì để nói, có điều…” Mễ Giác chợt ngừng lại, lạnh giọng: “Tại hạ đành dốc toàn lực trợ giúp bằng hữu. Các vị tuy đông người nhưng vị tất giữ được bọn tại hạ, nếu các vị không tin cứ việc thử.”
Không ai muốn thử, cũng không ai muốn mạo hiểm. Thiên Sơn Nhất Kiếm là nhất đại đại hiệp, đối địch với người như y quả là một việc ngu xuẩn, bởi những kẻ như y nhanh chóng biến mất. Họ đến như quỷ mị, đi như địa ngục u linh, khoảnh khắc đã tan biến vào bóng tối.
Nhậm Ngã Sát lặng lẽ nhìn Mễ Giác, mục quang băng lạnh dần trở nên phức tạp, có cả ngưỡng mộ, kính trọng, nhưng niềm cảm động hiển hiện rõ hơn hết, gã khẽ thở dài, chậm chậm hỏi: “Các hạ thật sự là Thiên Sơn Nhất Kiếm?”
“Là thật hay giả đều không có quan hệ gì, bất kể tại hạ là ai, đều là bằng hữu của tiểu huynh đệ.”
Bằng hữu? Đại hiệp và sát thủ vốn là hai hạng người khác hẳn, có phương thức sinh tồn riêng, mà lại trở thành bằng hữu. Với Nhậm Ngã Sát không hiểu là may mắn hay một trò đùa trớ trêu?
Gã lại thở dài, tả thủ đột nhiên lay động, một sát na sau liền xuất hiện thêm một cây kiếm, kiếm chưa rời vỏ, hàn quang đã lưu động. Gã đưa kiếm cho Mễ Giác: “Mễ huynh có nhận ra thanh kiếm này không?”
Mễ Giác vừa liếc nhìn, lập tức biến sắc, lạc giọng hỏi: “Vô Tình Đoạn Trường Kiếm?” Y từ tốn đón lấy bảo kiếm, ngẩn người im lặng hồi lâu, trong lòng vui hay buồn, chỉ sợ bản thân y cũng không rõ.
Nhậm Ngã Sát nhìn con đường loang lổ máu, thi thể ngổn ngang, đượm ý vị thê lương, rùng rợn khôn tả.
Phi tuyết liên miên, đổ xuống không ngớt, như vương vấn người qua đường, như tình cảm không đành dứt áo của thê tử dành cho trượng phu.
Lúc Mễ Giác và Nhậm Ngã Sát về đến Bách Hoa lâu, trời sáng tỏ.
Lương Bách Triệu chỉ nói hai câu: “Tiểu huynh đệ thụ thương?”
“Vết thương nặng không?”
Nhậm Ngã Sát không đáp, hỏi ngược lại: “Vì sao ông không hỏi ta Long Thiếu Vân chết chưa?”
“Lão phu bất tất hỏi. Mễ tiên sinh nói rằng tiểu huynh đệ nhất định không thất thủ, nếu chuyện đó xảy ra, tiểu huynh đệ sẽ không về vì… lúc đó tiểu huynh đệ đã là người chết.”
“Nếu Mễ huynh không kịp thời ta xuất hiện, ta sớm đã là người chết.”
“Lão phu nói rồi, Long Thiếu Vân không phải loại người dễ đối phó, nhất định tiểu huynh đệ chịu không ít khổ đầu.” Lương Bách Triệu thong thả cầm tập ngân phiếu cạnh mình lên: “Đây là thù lao, tiểu huynh đệ nhất định phải nhận.”
Tập ngân phiếu rất dày, toàn loại một ngàn lạng mỗi tấm, chí ít cũng đến năm trăm tấm.
“Đây là Đại thông bảo, loại tiện dụng nhất hiện nay, dù ở Tái Bắc hay Giang Nam, chỉ cần thuộc địa phận Trung Thổ, các tiền trang đều chấp nhận.”
Tự cổ đến nay mấy ai cự tuyệt được mê hoặc của tài phú, kim tiền có thể sáng tạo ra nhiều thứ, ngay cả một quốc gia nếu thiếu đi nguồn duy trì, giang sơn sẽ mất trong sớm chiều.
Nhậm Ngã Sát không nhìn đến, lạnh nhạt nói: “Bất tất. Với ta, tính mạng Long Thiếu Vân không đáng một xu, hắn vốn phải mất mạng.”
“Tiểu huynh đệ có biết nguyên cớ lão phu nhất định muốn hắn biến mất?” Lương Bách Triệu trầm mặc hồi lâu: “Băng dày ba thước không phải do cái lạnh một ngày tạo thành. Xưa nay lão phu và hắn tranh chấp liên tục trên phương diện sinh ý. Ba năm trước hắn cướp một món hàng hóa của Lương gia, con trai lão phu đi đòi lại, từ đó nó không về. Lão phu bi phẫn, đánh con trai hắn thành tàn phế. Kỳ thật với năng lực của Long Thiếu Vân, hoàn toàn có thể dồn lão phu vào tử địa nhưng hắn không làm thế mà muốn lão phu sống sót, sống trong cô đơn, trơ mắt nhìn hắn dùng mọi thủ đoạn nuốt hết tài sản Lương gia, đến khi lão phu không chịu nổi đả kích và đau khổ, sa vào cảnh giết dần giết mòn. Ba năm nay, lão phu đã lòng lạnh tro tàn, không còn muốn kinh doanh, sinh ý sa sút, gia cảnh tan nát. Lão phu giải tán môn khách bởi không muốn liên lụy đến họ, chỉ mình Mễ tiên sinh không đi…”
Mễ Giác xen lời: “Kỳ thật tại hạ lưu lại vì tâm sự chưa tận…”
Lương Bách Triệu tả thủ phất tả thủ, cắt lời y: “Lai lịch của Mễ tiên sinh, lão phu cũng đoán được mấy phần, hiện tại hoàn toàn đoán ra thân phận chân chính. Tiên sinh là Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác Mễ đại hiệp, đương kim chưởng môn nhân Thiên Sơn phái.”
“Ba năm trước, tiên phụ mắc trọng bệnh, tại hạ và chuyết kinh hạ sơn tìm thuốc, lúc quay về mới biết trấn sơn chi bảo của bản phái Vô Tình Đoạn Trường Kiếm bị trộm mất. Tiên phụ vì thế mà đau buồn suốt ngày, không lâu sau thì qua đời. Tại hạ hạ sơn tìm kiếm, gần như đi khắp Trung Hoa nhưng không thấy manh mối. Sau này nghe nói cây kiếm này từng xuất hiện tại Kim Lăng nên mới đến nương náu ở chỗ lão gia.”
“Hiện tại có manh mối gì chưa?”
Mễ Giác khẽ giơ Vô Tình Đoạn Trường Kiếm trong tay lên: “Hóa ra nó vẫn ở trong tay Long Thiếu Vân, nếu không nhờ lão gia cố ý mời tiểu huynh đệ ám sát hắn, chỉ sợ tại hạ không tìm được. Thiện ác nhân quả, đều có tuần hoàn. Có lẽ tất cả đã được xếp đặt trước, oán cừu của Lương lão gia đã sạch, kiếm cũng về với chủ, hảo sự thế này quả thật hiếm có.”
Lần đó ba người say khướt, suốt ba ngày hai đêm.
Mễ Giác tỉnh lại đã trưa trật, Lương Bách Triệu vẫn ngáy khò khò còn Nhậm Ngã Sát mất bóng. Rượu khiến đầu đau như búa bổ, y lắc đầu, cảm giác nhức buốt chưa tan hết, liếc mắt sáng liền thấy Nhậm Ngã Sát. Gã đứng trên bậc thềm cạnh cửa như mũi thương thẳng đứng, tựa hồ lâu lắm rồi vẫn bất động, đầu tóc đọng đầy hoa tuyết.
Nghe tiếng bước chân, gã không ngoái lại, hạ giọng hỏi: “Mễ huynh tỉnh rồi.”
Mễ Giác đứng cạnh gã, mỉm cười: “Lâu lắm rồi tại hạ không say thế này.”
“Say rồi tỉnh lại, cảm giác thật tuyệt, như thể bước sang một cuộc đời mới.”
Mễ Giác lại cười, ánh mắt nhìn tới, đột nhiên thấy Nhậm Ngã Sát cầm một cuốn sách mỏng, bèn hỏi: “Đó là gì vậy?”
“Mễ huynh hỏi nó?” Gã giơ tay, đưa cuốn sách tới: “Đây là nhật ký của tiểu đệ, sát nhân nhật kí.”
“Sát nhân nhật kí?” Mễ Giác đón lấy lật ra xem, từng hàng chữ hào hùng như rồng bay phượng múa đập vào mắt. Nét chữ tuyệt đẹp, có thể sánh với danh gia Liễu Công Quyền năm xưa, nhưng trong mỗi hàng chữ ẩn chứa sát khí nồng đượm.
Nhật kí ghi lại như sau:
Số một: Tái Bắc Cuồng Long Tống Lưu Vân, ba mươi tám tuổi, sư thừa Tái Bắc Tống Nhất Đa, ngày mùng năm tháng năm mất mạng ở Hàng Châu Tây Hồ; Thiết Hạt Tử Triệu Kì trả năm ngàn lượng bạc.
Số hai: Truy Phong Kiếm Liễu Phong Minh, hai mươi tám tuổi, sư thừa Thiếu Lâm chưởng môn Thiên La phương trượng, ngày mười tám tháng bảy mất mạng ở Thiếu Thất sơn; Lãng Tử Kiếm Giang Bất Vân trả bảy ngàn tám trăm lạng.
Số ba: Ngọc Thủ Tình Ma Lý Hoa Diễm, nữ, ba mươi hai tuổi, sư thừa Miêu Cương Âm Bà Tử, chết ở hồ Động Đình vào đêm Trung thu, Phong Lưu Tiểu Vương Hầu Bách Lý Đình trả một vạn ba ngàn lượng.
Số bốn: Đa Tình Kiếm Khách Câm Minh, hai mươi lăm tuổi, sư thừa Võ Đang chưởng môn Vân Hư Tử, ngày mùng ba tháng mười mất mạng trong thư phòng, Công Tử Đa Tình Hoa Nhiễm trả một vạn lạng.
Số năm: Tố Mệnh Đao, hai mươi chín tuổi, không rõ lai lịch, ngày mùng ba tháng mười hai mất mạng ở nơi hoang dã, bảo chủ Giang Nam Phi Long bảo Tống Phi Đằng trả chín ngàn sáu trăm lạng.
Số sáu: Ngọc Diện Ma Quỷ Long Thiếu Vân, sáu mươi mốt tuổi, có một con trai là Long đại thiếu gia, sáng sớm ngày mười sáu tháng mười hai mất mạng ở Khổ Thủy trấn Thính Đào hiên; không đáng một xu.
Mễ Giác chầm chậm gấp nhật ký lại khẽ thở dài. Vốn y cho rằng Nhậm Ngã Sát mới hai mươi, xuất đạo chưa đầy một năm, nhưng không ngờ đến giờ gã đã giết sáu người. Cả sáu đều là cao thủ nổi danh giang hồ. Có lẽ y đã đánh giá thấp Nhậm Ngã Sát, thiếu niên sát thủ này thần bí và đáng sợ hơn y tưởng tượng nhiều.
“Chết là hết, huynh đệ ghi lại để làm kỷ niệm?”
“Đó là quá trình trưởng thành của tiểu đệ.”
“Ít nhất tiểu huynh đệ cũng sai ở một điểm.” Mễ Giác lắc đầu: “Tiểu huynh đệ là sát thủ, sát nhân chỉ do nhận lời người khác, những thuê không có can hệ đến huynh đệ, nhưng một khi thân phận họ bị tiết lộ, phiền hà sẽ đến ngay. Miêu Cương Âm Bà Tử, Tái Bắc Tống Nhất Đa chưa hẳn đáng sợ nhưng huynh đệ chạm vào lưỡng đại môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang, ngày sau quả thật khó tránh phiền phức. Còn cả những người thuê nữa, nhất định sẽ hoài nghi tiểu huynh đệ bán đứng họ, lúc đó liệu tiểu huynh đệ sẽ thành cái bia cho thiên hạ nhắm vào?”
Nhậm Ngã Sát trầm mặc hồi lầu chợt ngửa mặt thở dài: “Sống không có gì vui, chết có gì đáng sợ?”
“Tiểu huynh đệ có nghĩ rằng giang hồ sẽ vì thế mà dấy lên mưa máu gió tanh, liên tục giết chóc, báo cừu, không còn ngày nào yên tĩnh nữa, sẽ có kẻ nhân thê ly tử tán, có kẻ nhà tan cửa nát, có kẻ vong mệnh thiên nhai, khắp nơi toàn là khất cái lang bạt, cô nhi không nhà?”
Nhậm Ngã Sát ngẩng đầu nhìn ra xa, từ tốn đáp: “Tiểu đệ cũng là một cô nhi, từng lang bạt đây đó… Tiểu đệ không có cha mẹ, cũng không có tên, bạn bè toàn kết giao lúc lang bạt hoặc lúc xin ăn, từ đó tiểu đệ hận thế giới này. Nhưng trời cao vĩnh viễn công bình, công chính. Một người mất đi thứ gì tất sẽ được thứ khác, thậm chí đạt được nhiều hơn.”
Mễ Giác im lặng, tuổi trẻ của y tràn đầy vui vẻ, chưa từng nếm mùi đời sống bi thảm đó, nhưng y tưởng tượng được những đau sầu của đời sống đó.
“Mỗi lần giết người, tiểu đệ đều có một món thù lao không nhỏ, nhưng đến hiện tại tiểu đệ vẫn là một lưu lãng sát thủ bần cùng. Mễ huynh có biết vì sao chăng?”
Mễ Giác không đáp, y biết Nhậm Ngã Sát nhất định sẽ nói.
“Mỗi lần lấy thù lao, tiểu đệ đều phân phát cho khất cái, cô nhi, những kẻ sống khốn khổ. Họ cần tiền hơn tiểu đệ.”
Mễ Giác sửng sốt, chợt cảm giác cổ họng đắng nghét, không thốt nổi nửa chữ. Thật ra, y nói được gì nữa đây? Có ai tưởng tượng được một sát thủ như Nhậm Ngã Sát lại thiện lương, thuần phác đến thế, sẵn sàng đem số tiền đổi bằng máu và tính mạng ra trợ giúp những kẻ bần cùng.
Sát thủ như thế vô tình hay hữu tình? Sát thủ như thế là người xấu hay tốt? Sát thủ vốn phải lãnh huyết vô tình, bằng không khó đạt đến thành công cao nhất, còn Nhậm Ngã Sát, thật ra vì nguyên nhân gì khiến gã chưa thất bại? Do bản tính thiện lượng? Là tấm lòng nhân ái? Còn nữa… con người yêu thương thiên hạ này và những hiệp đạo chuyên cướp giàu giúp nghèo có gì khác nhau? Khác biệt duy nhất, có lẽ hiệp đạo bất quá là “tặc”, là lục lâm hảo hán; sát thủ, lại là loại người hạ lưu nhất, ti tiện nhất trên giang hồ.
Mễ Giác chăm chú quan sát sát thủ thần bí, đáng sợ cạnh mình, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Thật ra gã có quá khứ thế nào? Những gì gã tải qua thật ra như thế nào? Có lẽ những gì gã tao ngộ đau thương hơn bất kỳ ai, nhưng gã vốn là người quật cường, kiên nghị; gió cát nóng bỏng ở sa mạc, sóng lớn ngoài biển cũng không đánh gục được gã hay quật đổ nổi ý chí của gã. Con người gã chính trực như ngọn tùng xanh, sắc bén như lá cỏ, lạnh lùng như băng tuyết, nhưng nội tâm lại nhu nhược, tình cảm của gã tuy phong phú song dễ tan.
Mễ Giác thở dài, ánh mắt rời khỏi thân thể Nhậm Ngã Sát, nhìn tuyết bay bời bời, khẽ hỏi: “Tiểu huynh đệ có bao giờ muốn rút chân khỏi chốn giang hồ thị thị phi phi, nhiễu nhiễu nhương nhương này, làm một người tự do, vui vẻ không?”
“Đã chọn một con đường, bất kể đi được bao xa cũng phải đi tiếp.” Gương mặt anh tuấn của Nhậm Ngã Sát méo mó hẳn, chậm rãi nói: “Từ khi tiểu đệ đặt bước chân đầu tiên vào giang hồ, tiểu đệ đã chết rồi, ít nhất tâm cũng không còn. Chết không đáng sợ, giết người cũng vậy, đáng sợ nhất là tâm không còn.”
“Ta không hiểu.”
“Sát thủ không thể thoát khỏi số phận chết trong tay người khác, mỗi lần sát nhân, tiểu đệ đều co như mình đã chết.”
Mễ Giác tuy chưa hiểu nhưng biết rằng Nhậm Ngã Sát tất có nỗi khổ, một lời không thể kể hết. Y vốn thông minh, nên không hỏi nữa.
“Nhiều người đều cho rằng sát thủ lãnh huyết vô tình mà không biết rằng, có những lúc sát thủ không thể làm khác đi.”
“Tiểu huynh đệ không phải người như thế, tiểu huynh đệ có tình cảm.”
“Tiểu đệ có chứ, hơn nữa tình cảm của tiểu đệ không hời hợt như của người khác.” Nhậm Ngã Sát không phủ nhận.
“Vì thế, làm sát thủ không hợp với tiểu huynh đệ, từ đầu huynh đệ đã sai lầm.” Mễ Giác thở dài: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Ta biết tiểu huynh đệ từng có một cuộc sống đẹp đẽ, chọn con đường này chắc cũng vì bất đắc dĩ.”
“Không có quá khứ, cũng không có tương lai.” Nhậm Ngã Sát lập tức cắt lời: “Tiểu đệ nói rồi, một người đi nhầm đường tất vĩnh viễn không thể quay lại.”
Một người đi nhầm đường tất vĩnh viễn không thể quay lại. Vì sao lại không thể quay lại? Đáp án, có lẽ chỉ mình gã biết.
Một lưu lãng sát thủ, chuyện cũ đều như khói tỏa, không bao giờ quay lại, cũng không có nơi neo đậu, ngày mai là một ngày thế nào cũng không còn quan trọng lắm nữa rồi. Có lúc, người ta nên học cách quên, quên đi quá khứ, không cần nghĩ đến tương lai. Nhậm Ngã Sát là người như thế, chỉ tiếc rằng với gã, quên không hẳn là một loại hạnh phúc, ngược lại là thống khổ, dù xưa nay chưa bao giờ gã dám tưởng tượng ngày mai của mình có ánh dương quang hay không.
Mễ Giác và Nhậm Ngã Sát là hai người hoàn toàn khác nhau. Mễ Giác trời sinh đã thuộc về giang hồ, từ khi xuất đạo, gia thế mang lại cho y vinh diệu vô biên, dù y đi đến đâu đều có người cung cung kính kính tôn xưng là “đại hiệp”. Còn Nhậm Ngã Sát? Gã chẳng qua là một sát thủ. Thân thế khác nhau, tao ngộ cũng khác nhau, Mễ Giác làm sao hiểu nổi tâm thái của thiếu niêm u sầu kia?
“Tiểu huynh đệ, đừng nên buông bỏ, huynh đệ có muốn trở thành sát thủ thành danh nhất, thành công nhất chăng?”
“Hiện tại tiểu đệ cũng nổi tiếng lắm rồi nhưng chưa phải là sát thủ thành công nhất. Trên đời chỉ có một sát thủ chân chính thành công hơn hết.”
“Người đó có phải là Sát Thủ Vô Tình Thanh Long Yến Trọng Y?”
Sát Thủ Vô Tình Thanh Long Yến Trọng Y đích xác là một sát thủ chân chính thành công. Y không chỉ vô tình mà vô ái vô hận, thậm chí vô ngã.
Yến Trọng Y dùng kiếm, nhưng kiếm pháp của y không có chiêu thức. Y sát nhân chỉ có một phương pháp - - Nhất kiếm xuyên hầu. Kiếm của y cực nhanh, đến mức chưa có ai thấy gã bạt kiếm lúc nào, xuất kiếm khi nào, thậm chí không ai thấy kiếm của y đâm vào yết hầu địch nhân như thế nào.
Trên giang hồ có truyền thuyết rằng y là truyền nhân của Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc năm xưa, vì kiếm pháp của cả hai đều nhanh, độc, chuẩn, thủ pháp sát nhân cũng giống nhau. Dưới cây kiếm của y, bất kể là ai cơ hồ đều không có sinh cơ.
Khiến người ta đau đầu hơn hết không phải kiếm của y mà là tinh thần không sợ chết, quyết không bỏ cuộc bao giờ. Y không chỉ liều mạng hay đùa với tính mạng, thậm chí sẵn sàng đánh bạc với tính mạng, Có lần y và một cao thủ quyết đấu, y chịu liền sáu sáu ba mươi sáu đao của địch nhân rời mới tung một kiếm đâm xuyên cổ họng đối phương.
Yến Trọng Y lúc chính lúc tà, có thể giết người hoặc cứu người vì bất cứ lý do gì.
Ba năm trước, y mời tám độc hành sát thủ đáng sợ nhất trên giang hồ tổ chức thành một tổ chức sát thủ. Tổ chức này tên Cửu Điêu, xếp theo tuổi, y đứng thứ sáu, nhưng trong cả chín người, võ công của y cao nhất, uy tín cũng tối cao, hơn nữa sát nhân chưa từng thất thủ, vì thế mới trở thành đầu não Thanh Long của cả nhóm.
Vốn năm xưa y không phải tên Yến Trọng Y, nhưng tên thật của y là gì, không ai biết.
Ba năm nay, nhân viên của tổ chức sát thủ không đổi nhưng địa vị và thân phận của họ khác hẳn. Cửu Điêu chiếm được một chiếu trên giang hồ, họ thủ tín, trọng nghĩa khí, tuyệt không lạm sát, nhưng kẻ mất mạng dưới tay họ hầu hết đều thuộc hạng đáng tru diệt.
Nhưng trong giang hồ rất hiếm người thích tổ chức sát thủ này, vì họ đều độc lai độc vãng, căn bản không qua lại với các các đại môn phái võ lâm. Không thể phủ định rằng địa vị sát thủ chi vương của Sát Thủ Vô Tình Thanh Long Yến Trọng Y không ai lay đổ được.
|