Danh Kiếm Hoa Hương - New: Chương 150
Danh Kiếm Hoa Hương
Tác giả: Lâm Nghệ 5255
Chương 90 đến 94: Kinh đào hãi lãng - Nghi vụ trùng trùng
Người dịch: livan
Nguồn: 4vn.eu
Vì sự cố mấy ngày qua làm thất lạc các chương hồi đã đăng, đây là toàn bộ các văn bản đã dịch.
Chương 90: Kinh đào hãi lãng (1)
Cao Phong cũng hứ lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay dẫu phải chết, được đánh một trận cùng Phích Lịch song kiếm, cũng sẽ thiệt thống khoái!
Lời chưa dứt, làn ánh sáng trắng loé lên, một chiêu "Ô Long bãi vĩ" đã kích thẳng vào chính diện Chương Lập.
Đã có chuẩn bị trước, Chương Lập né mình, kiếm trong tay lập tức trả đòn, kiếm thế nhẹ nhàng, tấn công vào song cước phía hạ bàn đối thủ. Cùng lúc, Chương Kiện cũng xuất chiêu, kiếm phong quét thẳng vào khoảng Cao Phong bỏ ngỏ bên hữu .
Lần giao tranh này giữa ba người, đúng là quyết đấu sinh tử, sát khí ngập tràn, giàn giụa trên khắp trang viện.
Phích Lịch song kiếm danh chấn võ lâm, họ đem cường lực giúp người yếu kém, lấy hiệp nghĩa làm gốc, lúc này, đương đầu cùng chuyện ác tặc Cao Phong chẳng duyên cớ minh bạch đã mưu sát bậc tôn trưởng, họ tránh sao chẳng khỏi phấn khích hăng hái về việc trừng ác phạt gian.
Dẫu chuyện trừ gian diệt ác cùng hiệp nghĩa võ lâm là gốc, hai người họ đúng ra cũng phải trông cậy vào thực lực, vào bản lĩnh cao siêu của mình là chính, nếu không muốn tự bán mạng đi hành hiệp.
Xuất thân danh môn, Phích Lịch song kiếm học nghệ nơi Côn Lôn, cái tiền đề dè dặt "phải chắc ăn" đó đích thực đã được họ chuẩn bị kỹ càng, rủi thay, ông trời trêu ngươi, hôm nay khơi khơi, họ đụng vào ác tặc Cao Phong này, còn chưa biết gã tài nghệ siêu tuyệt thế nào, hai bên quá chiêu công thủ vài hiệp, dù Phích Lịch song kiếm đã trổ hết sức lực, họ chẳng có được nửa phần hy vọng đoạt thượng phong.
Ngược lại, ác tặc Cao Phong, một chống hai, sắc mặt chẳng chút run sợ, gã chiêu nào cũng lăng lệ, thức nào gã cũng nhắm lấy mạng đối thủ, gã đã hoàn toàn chiếm thượng phong.
Quần hào quan chiến bên ngoài nhìn chiến cuộc, thảy đều hết sức hãi hùng.
Trong số, có người của phái Thái Sơn là Chu Bằng, của Hoa Sơn là Cát Như Lâu, Hùng Liệt từ Hành Sơn, Nhan Bất Thụ của Tung Sơn, rồi thì Võ Đang Thôi Mẫn Sinh, Vân Phi Tường của Kim Kiếm bang, bang chủ Lâm Mục của bang Phi Ngư, bang chủ Nhạc Thính Thiên bang Thiên Tinh cùng các hảo thủ xử kiếm khác, tuy trong mắt mọi người, kiến giải dẫu có khác về các chiêu thức kiếm pháp họ đang mục kích, thảy đều cùng một quan điểm, rằng kiếm thuật của Cao Phong quả rất khó nhận biết, khó đối phó.
Rõ ràng kiếm pháp của Cao Phong xem thật hết sức giản dị, nhưng mỗi chiêu xuất sử, kiếm ý hàm chứa bên trong lại không giống nhau, khi phải sử lại một chiêu thức nào đó, lúc thấy âm nhu, lúc thì lăng lệ, lúc như quỷ dị, khi đi nhẹ nhàng, thanh trường kiếm trong tay gã cứ như có sức sống, nó lúc bay như rồng lộn, lúc nhảy múa như linh xà, đạt mức độ như quỷ thần, không sao đoán được nó sẽ kết thúc ra sao!
Chương thị song hiệp có danh tiếng trong võ lâm, chính nhờ chỗ Phích Lịch song kiếm của họ đã thừa hưởng kiếm thuật lưu truyền từ các bậc tiền bối, kiếm pháp mang tên Phích Lịch, đủ hiểu nó trông vào một chữ "Khoái" (nhanh), khi song kiếm hợp bích, phối hợp cùng ngũ hành trận pháp, các đòn công thủ đều tuyệt mỹ, không chút hèn yếu.
Nếu là lần đầu Cao Phong đụng vào, chưa chắc gã đã chiếm được một chút tay trên, cuộc đấu này, gã chiếm thượng phong, nguyên nhân chính yếu là nhờ gã ngày nọ đã được xem qua hai huynh đệ họ giao đấu cùng Chu Bằng.
Bữa đó, sau khi ngẫu nhiên cùng Hoa Hương Lăng chứng kiến "Phích Lịch kiếm pháp", thấy kiếm pháp tân kỳ, Cao Phong tối hôm ấy, gã về nhà, đã nghiên cứu tỉ mỉ, hình ảnh trận đấu không ngừng được gã đem diễn lại trong đầu, cho đến tận khi gã thấu hiểu cặn kẽ các khúc mắc bên trong của kiếm pháp này ! Bữa nay, chuyện ấy đã biến cuộc đấu giữa Cao Phong cùng song hiệp thành một thiên cố sự bi đát.
Bỗng nhiên, Cao Phong thét to, thân hình vụt tạt ngang, làn kiếm như ánh cầu vồng, đích thị gã sử chiêu "Kình Long phi thiên", phạt vào cánh tay cầm kiếm của Chương Kiện!
Biết đòn đó lợi hạ, Chương Kiện nhanh chóng né mình, Chương Lập vung trường kiếm chém xéo xuống, lấy công làm thủ, những mong đem cái nhàn hạ ra đối đầu cùng thế công mạnh mẽ của đối thủ.
Cao Phong sử chiêu thức này lại khác lần trước, chiêu kiếm chưa dứt, gã đã ra chiêu "Kình long phi thiên", lần này đổi cách tấn công, nhắm vào vùng tiểu phúc Chương Lập, kiếm thế nhanh chóng khác thường, đến tựa sấm sét.
Lập tức Chương thị song hiệp hoảng hốt tột độ, Chương Lập lui nhanh về sau, chém tạt ngang lưỡi kiếm, nhằm thủ thế. Chương Kiện thấy đối thủ đưa ra chiêu cũ, gã hươi kiếm phản kích, muốn thừa dịp tranh lấy tiên cơ.
Đâu ngờ, ở điểm tận cùng của chiêu "Kình long phi thiên" mà Cao Phong đã tận lực phóng ra, lưỡi kiếm vụt ngóc đầu lên nhanh tựa rồng thiêng, chém cực mau vào mé bên hông chỗ Chương Kiện đang bỏ ngỏ.
Chỉ nghe rú thảm một tiếng, máu me bắn tung toé, thân hình Chương Kiện bị chém đứt đôi, hai mảnh rơi nằm trên đất.
Trên khoảnh đất, tất cả mọi người đều kinh hãi, tiếng hô hoán nổi lên từ khắp nơi.
Sắc mặt xám xịt, Chương Lập toàn thân run lẩy bẩy, gã té quỵ tại chỗ, không sao đứng lên nổi!
Chương 91: Kinh đào hãi lãng (2)
Lạc Dương thành, phố Tây.
Tống Kí ngư quán.
Kẻ nào ngụ tại Lạc Dương thành mà có hai tai, không ai là không nghe nói đến Tống Kí ngư quán, cũng vậy, dân Lạc Dương thành mà có còn miếng lưỡi trong miệng, là không kẻ nào không nghĩ ngợi đến chuyện được thường xuyên thưởng thức món cá chép kho xì dầu đường phèn của nhà hàng Tống Kí ngư quán.
Chính là Lôi Vũ đang ngồi nơi Tống Kí ngư quán, lão sắp sửa thưởng thức món cá chép kho nổi tiếng đó.
Một miếng còn chưa vào đến miệng, lão bỗng nghe tiếng vó ngựa râm ran gấp rút, thấy một kỵ sĩ đang bất chợt phóng ào ào vô quán.
Mặt Lôi Vũ thoáng biến sắc, lão dòm kỹ kẻ đang chạy đến.
Kỵ sĩ mồ hôi dầm dề, nhảy xuống ngựa, đến quỳ trước Lôi Vũ, thưa:
- Tổng bộ đại nhân, Hoa Ngưỡng Hạc của Thúy Trúc trang đã bị Cao Phong sát hại, hiện thời, Thúy Trúc trang đang ầm ĩ cả lên.
Lôi Vũ thất kinh:
- Ngươi nói sao?
Người đó lập lại:
- Hoa Ngưỡng Hạc của Thúy Trúc trang đã bị Cao Phong sát hại, hiện thời, Thúy Trúc trang đang loạn cào cào cả lên.
Lôi Vũ ngẩn ngơ một chặp, rồi bỗng ra lệnh:
- Mau ... Đưa ngựa cho ta mau, ta phải đích thân đi Thúy Trúc trang mới được!
Người ấy trao dây cương qua cho lão, Lôi Vũ phóng lên mình ngựa, nhắm hướng Thúy Trúc trang phi tới.
o O o
Lúc Lôi Vũ đến Thúy Trúc trang, lão cứ ngỡ bên trong trang ắt náo loạn dữ lắm, đâu dè, không những loạn, mà không khí trong ấy tựa hồ ngập ngụa mùi máu tanh tưởi.
Nhiều năm kinh nghiệm hành sự, lão hộc tốc chạy vào chỗ sảnh đường ngang trước trang.
Trong phòng, có uớc chừng trăm vị anh hào đang quây vòng chung quanh, ở giữa thấy ba, bốn người đang không ngừng cãi vã.
Vừa đúng lúc lão nghe một đại hán đầu trọc loang loáng chửi ầm ĩ:
- Con bà nhà ngươi, phái Võ Đang các ngươi đòi kiếm phổ của Cao Phong, chả phải để con bà nhà nó lợi dụng việc công làm chuyện riêng tư sao?
Đại hán đó đích thực đệ tam đương gia Tôn Đại Hổ của Kim Kiếm bang.
Lại nghe một đạo sĩ trẻ tuổi lớn giọng trả lời:
- Mong các vị chớ có hiểu lầm, Uy lực của Kình Long kiếm pháp của phái Võ Đang, vừa rồi ai nấy đều đã cùng thấy qua, chính bần đạo từng luyện tập rồi, ai học thiếu đi mất ba chiêu, thành tựu sẽ rất hạn hẹp. bây giờ Cao Phong trở thành công địch của cả võ lâm, ắt phải lãnh chịu trừng phạt, đưa đến chỗ môn Kình Long kiếm pháp của bản phái thành thất truyền. Bần đạo hỏi thử một câu, nếu quý phái rủi cũng sa vào trường hợp tương tự, muốn bảo trì món tuyệt nghệ chí bảo đó, thì quý vị sẽ làm thế nào?
Tôn Đại Hổ kém mồm miệng, gã cười gằn, lầu bầu lúng búng trong miệng dăm ba câu chửi rủa gì đó, rồi không đáp trả.
Cao Phong hứ lạnh, bảo đạo sĩ nọ:
- Tăng sư đệ, ta đã giải thích rõ ràng cho sư đệ hồi mình còn ở Đinh gia trang, ta không hề muốn truyền dạy Kình Long kiếm pháp lại cho bất cứ ai, đừng nói ba chiêu, đến một thức kiếm cũng là không! Lúc này, ngươi lên tiếng đòi hỏi, chẳng phải ngươi rành rành đòi động thủ cùng ta chăng?
Đạo sĩ đó chính là Tăng Nhâm Nội, đại đệ tử của Thôi Mẫn Sinh, gã thấy Cao Phong trở thành công địch của tất cả, sau khi hỏi ý sư phụ, đã mở miệng đòi Cao Phong phải viết đưa trở lại cho gã ba chiêu kiếm thất truyền của Kình Long kiếm pháp.
Tăng Nhâm Nội dòm dòm vào Thôi Mẫn Sinh đang ngồi một chỗ không xa, rồi nhìn vào Cao Phong, gã nói:
- Phải động thủ cùng sư huynh, sư đệ đây không dám, nhưng mong sư huynh chỉ dạy cho vài chiêu, cũng như huynh cho đệ được xem qua ấy mà!
Trong lòng giá lạnh, Cao Phong bảo:
- Ba chiêu kiếm ấy là 'Ô Long Bãi Vĩ', 'Long Ẩn Thâm Đàm', và 'Tiềm Long Xuất Hải', phải vậy không?
Tăng Nhâm Nội đáp:
- Đúng thế! Chỉ thiếu có mỗi ba chiêu ấy thôi!
Cao Phong bảo:
- Thôi được! Ngươi hãy xem cho kỹ nhé, ta sẽ chỉ dùng ba chiêu ấy đọ kiếm cùng ngươi. Vậy ngươi xuất chiêu đi.
Trong lòng Tăng Nhâm Nội mừng thầm, "Đúng là đồ cuồng vọng, ngay khi công bằng mà đấu kiếm, mười ba chiêu thức Kình Long kiếm pháp của ngươi có biến hoá tuyệt diệu, cùng công lực thâm hậu của ngươi, ta muốn thắng được ngươi quả tình không dễ, nhưng nếu ngươi chỉ dùng nội trong ba chiêu kiếm ấy thôi, công lực ngươi sẽ chỉ phát huy ra được một hai thành, ta mà không địch nổi ngươi, thì còn đấu đá được ai trong chốn võ lâm!
Gã bèn nói:
- Xem chiêu đây!
Tay kiếm xoay nhanh, kiếm phong phát ra chéo chéo, gã múa kiếm kích thẳng ngang ngực Cao Phong, chiêu thức gã đang sử đích thị là chiêu "Kình Long phi thiên".
Chương 92: Kinh đào hãi lãng (3)
Mắt Cao Phong khẩn tương theo dõi cổ tay cầm kiếm của Tăng Nhâm Nội, thấy tư thế nơi ấy, gã đã đoán trước chiêu thức sắp trổ ra, lập tức thần trí an định, vạch ngang ngực trường kiếm, xuất chiêu "Long Ẩn thâm đàm", lấy sự chậm rãi đối phó cái nhanh nhẹn của đối phương, nghe "Keng" một tiếng, hai lưỡi gươm chạm nhau, trường kiếm của Tăng Nhâm Nội đã bị chấn mạnh ra ngoài.
Một chiêu sử ra đã đoạt được tay trên, song Cao Phong không phản kích, gã cầm chác thanh kiếm đứng tại chỗ, bất động, đưa ánh mắt lành lạnh theo dõi đối thủ.
Tăng Nhâm Nội vừa ra chiêu đầu đã kém thế, lòng thầm hoảng, đang định chuyển về thế thủ, nhưng khi thấy Cao Phong ngưng thần đứng yên, gã không khỏi ngạc nhiên, thầm la "Làm trò quỷ gì đây? Chẳng những chỉ dùng ba chiêu ấy là chưa chắc xong, mà hắn lại còn không thèm phản kích?" Ngẩn ngơ một chút, gã bèn xuất chiêu "Song Long hí châu".
Vẫn giữ thân hình bất động,Cao Phong tập trung kiếm ý vào tranh tiên, cỏ tay hơi xoay, lại đánh ra chiêu "Long ẩn thâm đàm" như cũ.
Khi Tăng Nhâm Nội đánh trả bằng chiêu "Phong Động lôi minh", Cao Phong bèn xuất chiêu "Ô Long bãi vĩ".
Tăng Nhâm Nội liên tiếp sách chiêu chống ba kiếm chiêu ngoan cường ấy của Cao Phong, gã thấy đối thủ vẫn trước sau chỉ thủ không công, nỗi hoài nghi trong lòng gã caàng tăng, đồng thời, nỗi tức giận cũng càng lúc càng dấy lên, "Ngươi coi thường ta làm vậy, ta mà không giết chết được ngươi thì còn đâu là thiên đạo nữa!"
Lập tức, gã huy động trường kiếm tung ra toàn những chiêu thức tàn độc, đòn nào đánh ra cũng nhắm lấy mạng đối thủ, liên tiếp tấn công hơn ba mươi chiêu khoái kiếm.
Mà Cao Phong cũng vẫn giữ lời, trước sau chỉ vận dụng có các chiêu "Long Ẩn thâm đàm", "Ô Long bãi vĩ", "Tiềm Long xuất hải" để ứng phó, chiêu nào xuất ra cũng như nước chảy mây trôi, thần thức trong kiếm ý vẫn tự nó toát vẻ nhàn nhã, khi cần vuông thì vuông, lúc phải tròn thì tròn, mỗi mỗi đều tuyệt diệu.
Hai người giao đấu như thế, dẫu chiêu thức đầy dáng vẻ quyết đoạt mệnh đối thủ, nhưng khí thế lại giống như lúc hai huynh đệ đồng môn đang cùng nhau luyện kiếm, giống như họ cố ý tránh phương hại gây chết chóc, cuộc so kiếm còn khoác thêm vẻ thuần thục ngoạn mục,
Quần hào quan chiến thì hoa tay múa chân, vừa kinh nghi, vừa khâm phục, miệng họ không ngớt phát ra những tiếng "ồ", "à" "ủa" biểu lộ của khâm phục,
Giao đấu quá tuần trà, hai bên qua lại có hơn trăm hiệp, Tăng Nhâm Nội chẳng tiến hơn lên được chút nào, lòng gã lo sốt vó, mồ hôi lạnh đã rìn rịn khắp châu thân.
Chẳng cần nhắc lại, Tăng Nhâm Nội này là cao đồ của Võ Đang, đang vinh hạnh nắm giữ thanh "Truy Vân thiết kiếm", vậy mà sao Cao Phong đây lại có thể đem gã hí lộng trước mặt đông đảo anh hào?
Hốt nhiên nghe một tiếng quát lớn:
- Nhâm Nội lui ra, để vi sư đây đến lĩnh giáo!
Chính là Thôi Mẫn Sinh thấy đồ đệ đang mất mặt, bêu xấu, lão không còn nhẫn nhịn được nữa!
Nghe tiếng sư phụ quát thét, Tăng Nhâm Nội bèn lui ra, gã ngừng chiêu, thu kiếm, rồi mặt mày sa sầm, gã quay gót bước ra ngoài.
Nhìn Thôi Mẫn Sinh đang dềnh dang bước tới, trong lòng Cao Phong chợt trào dâng một nỗi khốn khổ gã chưa từng nếm qua!
Chỉ mấy khắc trước đây thôi, gã trong lúc tức giận đã giết chết Chương Kiện, đúng lúc thân thể Chương Kiện bị chém đứt đôi, gã đã tự phát hiện rằng gã đã chẳng kiếm được chút ích lợi gì, mà ngược lại, cái chết cuả đối thủ đã càng dồn gã lại gần tử địa thêm một bước nữa!
Do đó, khi Tăng Nhâm Nội khăng khăng đòi xem kiếm phổ, gã đã đắn đo suy nghĩ, rồi quyết định dùng đối sách thủ mà không công, muốn cho đối thủ thấy khó mà tự động rút lui.
Nhưng đối thủ đó vừa lui ra, lại có một đối thủ khác mạnh hơn, nhập cuộc!
Trong hai mươi năm qua, võ công Thôi Mẫn Sinh đưa lão lên hàng nhân vật số một đương thời, nếu phải động thủ cùng lão, có khác nào muốn dùng đầu ngón chân chỉ chỏ thay cho ngón tay, đủ biết kết cục sẽ là như thế nào!
Cao Phong chẳng phải suy nghĩ lâu lắc, gã hiểu rõ, đụng độ một đối thủ tầm cỡ này, chỉ có cách duy nhất là đưa hết toàn lực ra mà đố phó thôi!
Ánh mắt âm trầm, giá lạnh, Thôi Mẫn Sinh nhạt giọng bảo:
- Kiếm pháp ngươi thiệt khiến người ta kinh hãi, nhưng nhân phẩm ngươi thì quá sức tồi bại!
Cao Phong vẻ mặt khổ não, con ngươi ẩn ước đọng chút lệ, gã kêu lên:
- Thôi sư thúc...
Thôi Mẫn Sinh đáp:
- Ta chẳng phải sư thúc ngươi! Ngươi mới đúng là sư thúc cuả ta, chỉ chăm làm khó cho Võ Đang!
Cao Phong lắc đầu, gượng cười:
- Có nhiều sự kiện mà chẳng phải chỉ với dăm ba câu là có thể nói rõ ra được!
Thôi Mẫn Sinh bảo:
- Vậy thì ngươi hãy dùng kiếm mà nói vậy!
Rồi lão thong thả tuốt kiếm, cầm tay.
Cao Phong không nói gì nữa, gã vận khí vào thanh gươm, lắc nhẹ cổ tay, xuất ra một chiêu "Linh Long hí thủy", kiếm thế nửa phần gay gắt, nửa phần chậm chạp, chính là đang vận dụng kế sách "Đầu thạch vấn lộ" (ném đá dò đường) mà gã đã dùng ngày đó khi đụng độ Tuệ Lâm.
Thần sắc ngưng trọng, Thôi Mẫn Sinh ánh mắt tập trung lên nhát kiếm đang công tới, chờ xem biến hoá tối hậu của chiêu kiếm ra sao, bỗng lão vung gươm, nhanh như gió giật, khéo léo cùng cực, chính là lão đang sử chiêu "Phong xuy vân động" trong ngón nghề tối đắc ý của lão, "Truy vân kiếm pháp".
Cao Phong thầm giật mình "Nhanh thật", gã vội lui ra, tạt ngang thanh gươm, lấy thủ làm công.
Cuộc chiến cuả hai người, lấy nhanh chống nhanh, mỗi đòn tấn công đều dùng chiêu thức ngoan độc, chiêu thức tựa gió giật mưa gào, phóng ra liên miên không dứt.
Các chiêu kiếm của Thôi Mẫn Sinh phần lớn giống những chiêu mà Tăng Nhâm Nội đã sử, chỉ là công lực Thôi Mẫn Sinh đã đến cấp đăng phong tạo cực, nội lực đạt mức lô hỏa thuần thanh, lúc thu lúc phát, đều như sấm sét luồng điện nhà trời, vượt xa không biết bao nhiêu lần Tăng Nhâm Nội mà nói.
Chương 93: Kinh đào hãi lãng (4)
Trong đám quần hào đang theo dõi trận kịch chiến, có người kinh hãi, có kẻ cổ vũ, có người hân hoan trước bất hạnh kẻ khác, nhưng khác hơn tất cả, có một người đang bồn chồn lo lắng, người ấy chính là Đường Trung Long.
Gã chứng kiến Cao Phong chiến đấu liên tiếp ba trận, đang phải đụng độ Thôi Mẫn Sinh võ công vốn đạt mức đăng phong tạo cực, xem tình hình này, có khả năng gã sẽ chịu cùng một số phận với Chương Kiện, thây phơi ngang đất, Đang lúc lo sốt vó, bỗng nơi đầu vai có ai đó khẽ vỗ nhẹ, gã quay ra nhìn, thì thấy một thân hình cao lớn như một cây tre miểu, đang ngó vào gã.
Người nọ cất giọng hỏi một câu kỳ lạ:
- Hẳn Đường Trung Long là ông?
Đường Trung Long vội gật đầu:
- Là tôi ... Còn ông là ...?
Người ấy đáp:
- Tại hạ Lôi Vũ.
Lập tức Đường Trung Long thấy nhẹ nhõm trong lòng, gã la lớn:
- Ông là Lôi Vũ! Cao Phong nhất định là đã chẳng hề giết chết Hoa Ngưỡng Hạc, sự tình hết sức kỳ lạ này...
Lôi Vũ hỏi:
- Xác Hoa Ngưỡng Hạc hiện đang ở đâu?
Đường Trung Long đáp:
- Tại thư phòng.
Lôi Vũ bảo:
- Ông hãy đi theo ta vô thư phòng!
Lập tức, hai người đi vào đấy.
Khi Lôi Vũ và Đường Trung Long đặt chân vào thư phòng, họ thấy xác Hoa Ngưỡng Hạc đặt nằm ngay ngắn trên sàn, cạnh vết thương ngang ngực là thanh kiếm đã được rút ra, vệt máu khô còn dính trên lưỡi kiếm.
Trong phòng, ngoài người nhà họ Hoa, không có một ai khác.
Hai anh em Hoa Kính Hải, Hoa Hương Lăng ngồi ngơ ngẩn, thẫn thờ trên sàn, Hoa Vân Tàng cùng Hoa Tàng Diễm đang bị bà mẹ chúng chầm lấy, bà vẫn còn thút thít khóc. Chỉ mình Hoa Xung là có chút tỉnh táo, đôi gối quỳ rạp đàng trước xác Hoa Ngưỡng Hạc, gã thấy hai người bước vô, liền khẽ gật đầu chào, nước mắt còn đang nhỏ giọt bỗng tuôn trào ra nhiều hơn lên.
Lôi Vũ đến bên xác Hoa Xung, lão ngồi bệt xuống, quan sát thật tỉ mỉ từng chi tiết trên thân thể người chết, thậm chí mỗi chéo áo, mỗi cộng tóc đều không lọt ra khỏi sự khám nghiệm.
Lúc khám dến chỗ vết thương nơi ngực Hoa Ngưỡng Hạc, lão bất giác không khỏi chau mày, nơi ánh mắt thoáng hiện vẻ bất định, tưởng chừng lão đang gặp một nan đề khó khăn nhất đời, mà lão chưa có giải đáp.
Một lúc thật lâu sau, Lôi Vũ bỗng đứng bật dậy, lão đi một vòng khắp phòng, cẩn thận quan sát các bàn ghế,, đồ trần thiết trong phòng, dí mắt vào từng phân, từng tấc mặt bàn, mặt ghế, cả các vết bụi bám , lão cũng không bỏ qua.
Hoa Xung bỗng nổi cơn sốt ruột, gã hỏi Lôi Vũ:
- Rốt cục, là ông đang làm trò gì vậy?
Lôi Vũ đáp:
- Ta đang tìm kiếm một cái này ...
Hoa Xung hỏi:
- Cái này là cái gì?
Lôi Vũ trả lời:
- Là sự thật!
Hoa Xung giận dữ:
- Sự thật? Chuyện giản dị như thế, thấy rõ rành rành, ông còn đi tìm sự thực gì nữa?
Ánh mắt sắc lẻm, Lôi Vũ đáp:
- Ta tìm cái thứ gì có thể nói lên đuợc thực sự chuyện gì đã xảy ra!
Hoa Xung chẳng trả lời, gã chầm chậm vươn tay, nhấc thanh kiếm vấy máu đang nằm trên sàn, đưa cho Lôi Vũ.
Lôi Vũ quan sát, lật qua lật lại lưỡi kiếm một hồi, rồi chợt hỏi:
- Là ai đã rút kiếm ra vậy?
Hoa Xung vẫn lặng thinh, gã ngước mắt ngó sang chỗ Hoa Hương Lăng.
Hoa Hương Lăng sắc mặt trắng nhợt, cô khẽ khàng gật đầu:
- Là tôi đã rút nó ra.
Lôi Vũ lại chìm vào cơn suy tư.
Cùng lúc đó, Hoa Tàng Diễm rụt người ra khỏi vòng tay bà mẹ, nó ghé vào tai ca ca Hoa Vân Tàng thầm thì đôi ba câu.
Ban đầu, Hoa Vân Tàng có chút do dự, rồi nó lấy quyết định, gật gật đầu, hai đưa giắt tay nhau đi ra ngoài.
Ra khỏi thư phòng, Hoa Vân Tàng cùng Hoa Tàng Diễm đi ngay đến chỗ sân trong, nơi quần hào đang theo dõi trận chiến.
Hai đứa nhỏ vẹt đám đông, chen vô.
Trận đấu giữa Cao Phong cùng Thôi Mẫn Sinh đã trải qua hơn ba trăm hiệp, vẫn khó phân thắng phụ, mỗi lúc một kinh tâm động phách hơn lên.
Đấu thêm chục chiêu nữa, bỗng Thôi Mẫn Sinh quát to một tiếng, lão tung mình nhảy lên, thanh kiếm trong tay lão dường như phóng ra đầy một trời hoa kiếm, thành một màn kiếm ảnh vây hãm trọn thân mình Cao Phong, chính là chiêu "Địa ngục kiếp sát" của "Kình long kiếm pháp"!
Chiêu kiếm pháp này quá sức tàn độc, khi xuất thủ rồi là kiếm thủ không còn cách kềm chế, không còn thu chiêu được nữa, sẽ đưa đối thủ vào chỗ chết, nên trước giờ lâm chung, Cổ Mộc vì e ngại ý chí phục thù mãnh liệt của Cao Phong sẽ biến gã thành người tàn ác, đã trăn trối lời di mệnh, cấm gã không được học chiêu kiếm ấy.
Cao Phong làm sao không biết chiêu kiếm này cực lợi hại? Mặt đanh lại, gã không lui thì chớ, còn dấn tới, tung mình lên cao, trường kiếm trong tay sử ra chiêu "Kình Long phi thiên", kiếm khí bay bổng như rồng lượn, thanh kiếm quật mạnh lên trên, ngạnh tiếp đòn đối thủ.
Nghe "đang" một tiếng, hai làn kiếm quang vừa chạm vào nhau, lập tức tách ra, hai người tựa hồ cùng đáp xuống một lúc, họ đưa mắt dõi vào nhau, thân mình chẳng chút di dịch.
Không khí đấu trường bỗng ngập ngụa trở lại mùi tanh tưởi của máu!
Chương 94:Nghi vụ trùng trùng (1) (Màn nghi hoặc dầy đặc)
- Sư phụ! Người sao rồi?
- Sư phụ!...
- Ôi ... Sư phụ!
Tăng Nhâm Nội cùng một số môn đồ Võ Đang đồng loạt ùa tới, cùng nâng đỡ Thôi Mẫn Sinh.
Mặt mày Thôi Mẫn Sinh xanh xám, tay trái lão ôm ngực, máu từ chỗ ấy đang tuôn chảy như suối, rõ ràng thương thế không nhẹ.
Thuốc dấu trong tay, Tăng Nhâm Nội nhanh chóng đắp vào cho ân sư.
Nhìn sang, thấy Cao Phong, mặt trắng bệch, tay trái che bụng, giữa kẽ các ngón tay, máu rìn rịn ứa ra, gã cũng đã trúng thương!
Hai cô gái nhà Đường môn lo lắng cho Cao Phong, họ chạy mau đến bên gã, trong tay Đường Đình Đình cầm lọ thuốc, cô bảo gã bỏ tay ra, đang định rịt thuốc vào chỗ vết thương, bỗng gã gạt cô ra.
Đường Sơn Sơn hốt hoảng:
- Huynh làm gì thế?
Cao Phong nhạt giọng bảo:
- Các cô tránh ra.
Đường Đình Đình, Đường Sơn Sơn đều khó hiểu, họ ngơ ngác nhìn Cao Phong.
Rồi hai cô cũng hiểu, Cao Phong thấy tánh mạng gã khó vẹn toàn, gã lúc này không muốn hai cô trợ giúp, sợ vô cớ lôi cuốn hai cô theo vào vòng nguy hiểm.
Quả nhiên, từ đám đông, nhiều kẻ hò hét:
- Giết nó đi ... Giết Cao Phong đi!
- Đúng thế ... Phải giết chết nó báo thù cho Hoa lão trang chủ!
- Không giết thằng này, thì còn đâu là đạo trời nữa!
Một giọng thanh thoát kêu:
- Để hai anh em ta đến giết nó!
Chính là Hoa Tàng Diễm!
Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, đã đón nhận hai thanh kiếm từ đám quần hào, đưa một thanh cho ca ca.
Hoa Vân Tàng dường như bị không khí sôi sục cuả đám đông khích động, nó nhận thanh kiếm, theo em gái tiến về phía Cao Phong.
Mắt nhìn thấy Hoa Tàng Diễm, Hoa Vân Tàng xách kiếm tiến đến, trong lòng vốn đang nguội lạnh, Cao Phong vụt cảm giác một chút êm dịu, "Vậy cũng tốt thôi, được chết trong tay con em họ Hoa, thì coi như đã đáp đền phần nào tình ý mấy năm trường mà Hương Lăng đã dành cho ta!". Gã nhắm mắt, chờ chết.
Đến gần chỗ Cao Phong, Hoa Vân Tàng bảo:
- Muội muội, hắn đổ máu nhiều quá kia!
Hoa Tàng Diễm nói:
- Gia gia cũng đã đổ nhiều máu không kém!
Nó trợn mắt nhìn Cao Phong, rồi tiếp:
- Ca ca, anh em mình hãy kết kiễu tính mạng hắn đi, báo thù cho gia gia!
Nó hươi kiếm, đang định xông vào, bỗng nghe một giọng nói quen thuộc kêu lớn:
- Vân Tàng, Tàng Diễm! Hai đứa phải mau ngừng tay lại cho ta!
Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm đồng lúc quay ra, thì thấy cô cô Hoa Hương Lăng đang vẹt đám đông, bước nhanh về phía này.
Nguyên Hoa Hương Lăng đang ở trong thư phòng, bên tai nghe tiếng quần hào hò hét đòi giết chết Cao Phong, rồi không thấy hai anh em Vân Tàng đâu hết, nàng lập tức hoảng hồn, chạy ngay ra đây.
Chờ cô cô đến gần bên, Hoa Tàng Diễm kêu lên:
- Cô cô, hắn là hung thủ giết chết gia gia, sao cô cô còn đi che chở cho hắn?
Sắc mặt tái mét, nhưng nét mỹ lệ vẫn làm rúng động lòng người không kém, Hoa Hương Lăng gằn giọng thật thấp, bảo:
- Ta không có đi che chở cho y, ta chỉ bảo cho hai đứa biết, nếu thực tình y đúng là hung thủ giết gia gia đi nữa, tại đây, bữa nay, ai ai cũng đều có thể giết y, duy nhất hai anh em chúng bay là không xuống tay được!
Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm đều lộ vẻ nghi hoặc, Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Tại sao vậy?
Hoa Hương Lăng không đáp, cô hướng ánh mắt dõi trông sang Cao Phong.
Hoa Vân Tàng lại hỏi dồn:
- Cô cô, rút cục, là tại sao?
Sắc mặt Hoa Hương Lăng lộ vẻ bi thảm, rồi dường như cô đã hết sức quyết ý, một lúc khá lâu, mới trả lời:
- Tại vì, ông ta đích thực là cha ruột của hai đứa.
Câu nót thoát ra khỏi miệng, ai nấy nghe được đều kinh hoàng.
Cao Phong hốt nhiên rúng động, gã mường tượng vừa bị ai đó đem nhúng gã vào một chảo dầu sôi, toàn thân gã nóng hừng hực, máu nóng dồn lên đầu, gã buột miệng hỏi:
- Hương Lăng, muội nói sao?
Bọn quần hào bỗng nhộn nhạo lên, tiếng kinh nghi vang rộ từ khắp chốn.
Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm cũng nhất thời không sao tiếp nhận lý do đó làm một sự thật. Hoa Tàng Diễm hét ầm:
- Cô cô, nhất định là cô cô đã phát khùng rồi!
Hoa Vân Tàng cũng la lớn khôngkém:
- Sao thế được? Cô cô, sao cô lại bảo thế?
Hoa Hương Lăng nghiêm nét mặt, đáp:
- Ta đang rất tỉnh táo đây, mỗi câu, mỗi chữ ta nói đều là sự thật! Nếu hai đứa còn chưa tin, thì cứ đi hỏi lại bố, mẹ hai đứa đi.
Hoa Tàng Diễm lập tức cố hết sức, gào lên:
- Cha ơi, mẹ ơi ... Hãy đến đây, mau lên!
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, hai vợ chồng Hoa Kính Hải đã từ thư phòng rảo bước đến, sắc mặt cả hai vừa tiều tụy, vừa âm trầm.
--- Xem tiếp chương 95 ---
Lời người dịch: Danh Kiếm Hoa Hương là một pho truyện Kiếm Hiệp đặc sắc, tuy nhiên tiến độ dịch thuật quá chậm, rồi truyện đã bị ngưng đăng tải từ ngày 17 tháng 04, 2009. Tại hạ mạn phép tiếp tục dịch, những ai muốn chê trách "dịch ngang", hãy xem lại sự thờ ơ của người đưa truyện ban sơ, đã ngừng dịch quá lâu, lại không có được một lời thông báo! Thực tâm, tại hạ muốn dịch toàn văn, xong vì để nhanh chóng nối mạch truyện, đành tạm thao tác từ chỗ đang bỏ dở dang, khi nào có điều kiện, sẽ xin dịch lại từ đầu.
Last edited by livan; 24-06-2009 at 07:08 AM.
|