Thanh âm của Tử Dạ vẫn êm tai như cũ, bất quá ngữ khí lại có vẻ có chút đều đều, làm cho người khác có một loại cảm giác đang đọc sách giáo khoa.
- Tôi hiểu.
Lâm Lạc gật đầu.
- Hiểu là tốt rồi, trợ lý Soán Mệnh Sư yêu cầu chí ít phải có năng lực đoán trước vận mệnh trong ba ngày, bây giờ là 13h10, ngày 15, tháng 7, năm 2005, hiện tại anh nói cho tôi biết, ba ngày sau, lúc 2h sáng, ngày 18/7/2005, ở trên người nàng sẽ phát sinh chuyện gì?
Tử Dạ chỉ vào Lam Tuyết đối Lâm Lạc nói, mà trong ánh mắt của nàng, tựa hồ lộ ra một tia khẩn trương.
Không đợi Lâm Lạc trả lời, Tử Dạ quay đầu nhẹ giọng nói với Lam Tuyết:
- Lam nha đầu, đưa tay ra đi, đặt lên bàn.
Lam Tuyết đang chuẩn bị làm theo, Lâm Lạc lại ngăn cản:
- Lam tiểu thư, không cần, cô nhìn vào mắt tôi là được.
Lam Tuyết hơi ngẩn ngơ, Tử Dạ lại nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, có vẻ có chút kinh ngạc, thấy ánh mắt Lam Tuyết hướng về phía nàng có ý hỏi, nàng liền gật đầu:
- Dựa theo lời Lâm Lạc nói làm đi!
Tử Dạ sở dĩ kinh ngạc, là nàng biết Soán Mệnh Sư có thể qua việc nhìn vào mắt đối phương để đoán trước vận mệnh là rất ít, hơn nữa, loại năng lực này của Soán Mệnh Sư so với Soán Mệnh Sư thông thường càng xuất sắc hơn.
Lâm Lạc nhìn đôi mắt mỹ lệ của Lam Tuyết kia, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên, trên thực tế, khi lần đầu tiên hắn và Lam Tuyết gặp mặt, đã biết trước vận mệnh rất bi thảm của Lam Tuyết rồi, mà hiện tại, hắn chỉ là xác nhận một chút mà thôi.
Kết quả xác nhận, và kết quả biết trước đó không lâu không có gì khác nhau, rạng sáng ngày 18 tháng 7, Lam Tuyết sẽ bị ba nam nhân lăng nhục, sau đó, nàng nhảy lầu tự sát, nhưng may mắn không chết, kỳ thực, phải nói là bất hạnh không có chết, bởi vì, tuy rằng không chết, nhưng dẫn đến toàn thân bị liệt, không thể tự gánh vác sinh hoạt của bản thân, loại vận mệnh này, đối một thiếu nữ thanh xuân mà nói, hiển nhiên là rất bi thảm.
- Tử Dạ tiểu thư, phải nói ra kết quả trước mặt Lam tiểu thư sao?
Lâm Lạc hơi thở dài một hơi, quay đầu hỏi.
- Đương nhiên.
Tử Dạ gật đầu nói.
Lam Tuyết nhất thời khẩn trương lên, nàng có một loại dự cảm, đó chính là sẽ có một ít chuyện không hay phát sinh trên người mình .
Lâm Lạc nhìn Lam Tuyết một chút, khẽ cắn môi, nói ra:
- Lam tiểu thư, rạng sáng ngày 18 tháng 7, cô sẽ bị ba nam nhân xâm phạm...
- A...
Lam Tuyết thét một tiếng chói tai, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
- Cưỡng dâm thì nói cưỡng dâm, cái gì mà xâm phạm, nói văn nhã như vậy làm cái gì?
Lúc này Tử Dạ tức giận cắt đứt Lâm Lạc,
- Được rồi, khảo hạch năng lực đoán trước vận mệnh, cho anh qua rồi.
- Tử Dạ tiểu thư, chị, chị nói là, hắn nói chính là, là thật sao?
Lam Tuyết nhìn Tử Dạ, lắp bắp hỏi, nàng mong muốn Lâm Lạc tiên đoán là sai lầm, nhưng mà, hiện tại nghe Tử Dạ vừa nói như thế, nàng đã mơ hồ hiểu ra, Lâm Lạc tiên đoán cũng không sai.
- Lam nha đầu, em đừng lo lắng, tuy rằng Lâm Lạc tiên đoán cũng không có sai lầm, thế nhưng, em đừng quên, chúng ta là Soán Mệnh Sư.
Tử Dạ ôn nhu nói, tuy rằng nàng và Lam Tuyết cũng không có quan hệ đặc biệt, nhưng ở trong hiệp hội Soán Mệnh Sư Thành phố Minh Châu, Lam Tuyết là mọt trong số ít mấy người quan hệ với nàng không tồi, nàng tự nhiên sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn Lam Tuyết gặp cái loại vận rủi này.
Lâm Lạc lúc này cũng đại khái hiểu được, Tử Dạ hẳn là đã biết chuyện này, chỉ là, bởi vì Soán Mệnh Sư quy tắc, nàng không thể chủ động thay Lam Tuyết bóp méo vận mệnh, mà hiện tại, nàng chỉ lợi dụng cơ hội khảo hạch này, mượn năng lực của hắn làm chuyện này, như vậy, nàng cũng sẽ không sẽ trái với quy tắc của Soán Mệnh Sư.
- Thế nhưng, Tử Dạ tiểu thư, em, em không có tiền mời Soán Mệnh Sư a!
Lam Tuyết hai mắt lưng tròng nức nở nói, hiện tại từ phương diện nào đó mà nói, có thể nói là Soán Mệnh Sư chuyên môn vì người giàu có mà phục vụ, cho dù là mời một nhất cấp Soán Mệnh Sư, cũng cần tốn mấy vạn, huống chi là cửu cấp Soán Mệnh Sư như Tử Dạ này?
- Lâm Lạc, nhiệm vụ khảo hạch của anh, là cải biến vận mệnh của Lam Tuyết, nếu như anh có thể thành công, như vậy, ngươi có thể nhận được tư cách trợ lý Soán Mệnh Sư.
Tử Dạ không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Tuyết, chỉ là nhàn nhạt nói với Lâm Lạc, mà Lam Tuyết rốt cục cũng hiểu được, vận mệnh của nàng, đã giao cho nam tử trước mắt này.
- Hiểu rõ, cảm ơn Tử Dạ tiểu thư.
Lâm Lạc đã đoán được ý định của Tử Dạ, sở dĩ nghe một nhiệm vụ khảo hạch như thế tất nhiên là không kỳ quái.
- Tốt lắm, ba ngày sau, anh lại tới tìm tôi.
Tử Dạ đứng lên,
- Lam nha đầu, chị còn có việc, chuyện của em, thì do Lâm Lạc giúp em giải quyết.
- Thế nhưng, Tử Dạ tiểu thư, vạn nhất...
Lam Tuyết gấp gáp muốn nói gì đó, rất hiển nhiên, nàng không quá tin tưởng năng lực của Lâm Lạc, dù sao, hiện tại hắn ngay cả trợ lý Soán Mệnh Sư cũng chưa phải.
- Lam nha đầu, chị biết em muốn nói cái gì.
Tử Dạ khoát khoát tay, cắt đứt lời Lam Tuyết nói,
- Bất quá, chị chỉ có thể giúp em như vậy, cho nên, trong thời gian kế tiếp, em nên tin tưởng Lâm Lạc đi.
Tử Dạ nhanh chóng đi ra ngoài, trong phòng khảo hạch, chỉ còn lại có hai người Lâm Lạc và Lam Tuyết, bầu không khí trong phòng có chút kỳ dị, sắc mặt Lam Tuyết vẫn là một mảnh tái nhợt như cũ, mà Lâm Lạc lại có vẻ rất bình thường, chỉ là lần lượt há mồm rồi lại ngậm lại, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói ra.
- Lâm Lạc, anh nhất định sẽ giúp được tôi, đúng không?
Không biết qua bao lâu, Lam Tuyết tựa hồ khôi phục lại bình tĩnh, nàng nhìn Lâm Lạc thấp giọng nói, trong đôi mắt đẹp càng bao hàm sự chờ mong nồng đậm, nàng chờ mong Lâm Lạc cho nàng một cái đáp án khẳng định.
- Lam tiểu thư, cô yên tâm đi, tôi có thể giúp cô.
Lâm Lạc cho nàng một cái đáp án khẳng định, chỉ là, trên thực tế, Lâm Lạc lại biết, mình cũng không có mười phần nắm chắc, dù sao, đây là lần đầu tiên hắn giúp người cải biến vận mệnh.
- Không nên gọi là Lam tiểu thư, trực tiếp gọi là Lam Tuyết đi, còn nữa, tôi so với anh thì nhỏ hơn hai tháng, nếu không ngại, tôi gọi anh là Lâm đại ca đi?
Lam Tuyết đột nhiên cười ngọt ngào với Lâm Lạc, nhìn hình dạng hiện tại của nàng, tựa hồ thực sự đã yên tâm rồi.
Có một mỹ nữ gọi hắn đại ca, Lâm Lạc tự nhiên sẽ không phản đối, đương nhiên, hắn cũng rõ ràng, Lam Tuyết sở dĩ đột nhiên đối với hắn thân thiết hơn nhiều, chủ yếu là trông cậy vào hắn có thể giúp nàng cải biến vận mệnh.
“Lạc ca ca, có điện thoại kìa, lạc ca ca, có điện thoại kìa..." Thanh âm ngọt ngào từ điện thoại lại vang lên, Lâm Lạc vội vã lấy ra điện thoại di động, vừa nhìn dãy số quen thuộc trên điện thoại kia , trong lòng hơi kêu khổ.
- Tiểu Sương, 15 phút nữa anh sẽ trở về nhà!
Nhấn nút nghe máy, Lâm Lạc liền vội vã nói.
- Nhanh lên một chút nha, người ta đã chờ lâu rồi đó!
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng oán giận của cô gái.