Lại qua hồi lâu rốt cục thái hậu cũng nhẹ nhàng nói:
- Cởi trói cho hắn
Ngô Lương Phụ cả kinh nói :
- Hoàng thái hậu điều này không được a.
Thái hậu hừ nhẹ một tiếng, Ngô Lương Phụ vội vàng nói theo :
- Tuân mệnh.
Nói xong hắn không tình nguyện phất tay ra lệnh tên thái giám bên cạnh đến cởi trói.
Trong lòng Trần Đấu nghi hoặc không hiểu thái hậu muốn làm gì, chẳng qua nếu đã chịu mở trói thì xem ra cũng không quá mức nghiêm trọng, chắc cũng không xử phạt nặng. Đợi sau khi dây trói được mở ra, Trần Đấu khẽ hoạt động tay rồi nhìn trộm về phía Vũ Tình chỉ thấy nàng vẫn còn ngơ ngác không chút biểu tình. Nha đầu kia bị dọa đến mức choáng váng rồi.
Lại một lát sau thái hậu thở ra một hơi dài nói :
- Ngươi phục vụ bên cạnh ta nhiều năm như vậy ta rất thích ngươi. Tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, nguyên cũng định để cho ngươi xuất cung đi tìm hạnh phúc của mình, lấy một tấm chồng rồi vui vẻ cùng gia đình. Chỉ có điều trong lòng không nỡ, nhất thời làm chậm trễ việc của ngươi. Trong cung tịch mịch ngươi và tiểu thái giám làm ra chuyện như vậy ta cũng không trách ngươi.
Trong lòng Trần Đấu tự hỏi, thái hậu cũng biết đến tịch mịch sao ? Không phải ngươi có tên sư huynh giúp giải sầu tịch mịch đó sao ?. Lại nhìn về phía Vũ Tình thì thấy vẫn là vẻ mặt mộc mạc đó thế nhưng trên mặt đã đầm đìa nước mắt.
Thái hậu dừng lại một tí rồi lại nói tiếp :
- Trong Trữ Cung đều có quy củ, mặc dù ta không đành lòng nhưng cũng phải xử phạt ngươi.
Nhất thời Trần Đấu cảm thấy khẩn trương, không nghĩ đến lão thái bà này vẫn không bỏ qua.
- Ngô Lương Phụ.
Thái hậu kêu lên.
Ngô Lương Phụ không biết đã rời khỏi từ lúc nào, thái hậu quay đầu lại không thấy hắn đâu liền rùng mình hừ khẽ rồi quay lại nhìn Vũ Tình nói :
- Ta phạt ngươi hai mươi trượng đuổi ra khỏi cung ngươi có phục không ?
Vũ Tình gần như nằm bẹp trên mặt đất khóc ròng nói :
- Thái hậu, nô tỳ không thể ra khỏi cung, ngài đánh nô tỳ trăm trượng ngàn trượng cũng được nhưng xin thái hậu đừng đuổi nô tỳ ra khỏi cung. Cầu xin người đại phát từ bi đừng đuổi nô tỳ.
Trong lòng Trần Đấu nhìn Vũ Tình thầm thương tiếc, nha đầu này thật là khờ , sao lại không cầu thái hậu đừng đánh ngươi. Chỉ cần ra khỏi cung là ca ca có thế lo cho nàng, cũng không bị nhốt trong lồng nữa thoải mái tự do.
Thái hậu thở dài nói :
- Ta đã nói thì sẽ không sửa lại.
Nghe xong lời này Vũ Tình lại càng khóc to hơn.
Trần Đấu thật sự không đành lòng, đại não chợt nóng lên, đứng dậy lớn tiếng nói :
- Cũng là do nô tài sai, không liên quan gì đến Vũ Tình tỷ tỷ , muốn phạt thì xin hãy phạt một mình nô tài, cũng không cần phạt tỷ tỷ.
Thái giám và cung nữa, kể cả thái hậu thấy Trần Đấu làm như thế nhất thời lắp bắp kinh hãi không nói nên lời. Nhưng ngay lập tức có hai gã thái giám quát lên :
- To gan, ngươi dám nói chuyện với thái hậu như thế, còn không quỳ xuống.
Sự tình đến nước này Trần Đấu cũng bất chấp, cao giọng nói :
- Thái hậu nương nương, vốn là do nô tài nhìn thấy mỹ mạo của Vũ Tình tỷ tỷ nên trong lòng nổi ý xấu liền lừa nàng đến phòng rồi chuốc cho nàng say rượu, nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. Vũ Tình tỷ tỷ chỉ là người bị hại cũng là bị nô tài lợi dụng mà thôi. Nếu thái hậu phạt nàng sẽ làm cho người khác không cam lòng.
Trong lòng Trần Đấu thầm nghĩ, nếu mà lão thái bà ngươi dám làm quá thì cho dù ta liều chết cũng phải đem bí mật ngươi nói cho mọi người cùng biết. Ta không sống được ngươi cũng đừng mong an ổn.
Thái hậu vừa bị trách móc tự nhiên liền phát hỏa lại nhìn chăm chú vào Trần Đấu rồi đột nhiên cười lên khanh khách, một lát sau lại thu hồi nụ cười, tức giận nói :
- Ngươi đúng là kẻ không biết sống chết, dám câu dẫn a đầu kia lại chạy tới trước mặt ta kêu la, ngươi ỷ vào ai hả. Nếu ta muốn mạng ngươi thì ngươi cho rằng hoàng thượng có thể giữ được sao ?
Lúc này Trần Đấu cũng bất chấp hậu quả nói :
- Nô tài nào dám ỷ thế ai, nô tài chỉ biết nô tài thích Vũ Tình tỷ tỷ. Vì tỷ tỷ có liều tính mạng này cũng không sao, thái hậu muốn giết thì nô tài cũng không có cách nào, chỉ cầu xin thái hậu tha cho tỷ tỷ để nàng ra khỏi cung.
Một phen chân tình này làm cho người khác thật sự cảm động, đối với Vũ Tình thật sự có cảm tình hay không thì Trần Đấu cũng không chắc chắn nhưng đối với nàng có sắc tâm là điều không cần phải bàn cãi. Nếu vì nàng mà vứt bỏ cả tính mạng thì … cũng không đáng. Nói xong Trần Đấu mới cảm thấy hối hận, không nên vì nhìn thấy biểu tình của nàng mà đứng ra a. Nhưng lời đã nói không thể nào thu lại được, chỉ còn cách kiên trì ngẩng đầu nhìn thái hậu.
Tựa hồ thái hậu cũng bị Trần Đấu làm đả động tâm tư nhìn hắn kinh ngạc nửa ngày đột nhiên nổi giận nói :
- Ngươi thật là to gan lại dám có chủ ý tới nha đầu bên cạnh ta. Vũ Tình theo ta đã mấy năm nay, cảm tình rất tốt, ngươi tuổi còn nhỏ có thể cho nàng cái gì chẳng lẽ để nàng cô quạnh sống với ngươi cả đời sao ?
Nói đến đây Trần Đấu mới nhớ ra thân phận thái giám của mình, nghĩ thầm trong bụng “con mẹ nó thật sự là hỏng việc mà” nhưng hắn lại không thể nói ra mình không phải là thái giám được. Không có biện pháp đành cắn răng gắng gượng nói :
- Thái giám cũng là người cũng có thất tình lục dục, nô tài chỉ biết đối xử tốt với Vũ Tình tỷ tỷ, yêu nàng, theo nàng, nhất định nàng sẽ vui vẻ.
Thái hậu rốt cục cũng đã đè cơn tức giận xuống, hừ một tiếng :
- Chẳng qua chỉ là ngươi tự tác đa tình mà thôi, ngươi chỉ là một tên thái giám khuyết thiếu bộ phận nam nhân, ai lại muốn đi theo ngươi. Vũ Tình, ngươi nói đi ngươi có nguyện ý theo hắn không ?
Nói xong liền nhìn về phía Vũ Tình.
Vũ Tình vốn đang quỳ phục trên mặt đất không nói một câu nào chỉ im lặng lắng nghe, nàng thấy thái hậu đặt câu hỏi liền chậm rãi ngẩng mặt lên, hai con mắt đã đẫm lệ nhìn qua thái hậu rồi lại chuyển hướng sang Trần Đấu. Trần Đấu vội vàng nhìn sâu vào mắt nàng hy vọng có thể nhận được câu trả lời thuyết phục từ nàng, trong lòng thầm cầu khấn :
- Nha đầu ngốc, mau nói nguyện ý đi bằng không cái mạng nhỏ của ta làm sao mà bảo toàn đây ?
Vũ Tình nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trần Đấu, trên mặt đột nhiên ửng hồng, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn rốt cục gật đầu nói :
- Nô tỳ nguyện ý.
Trong lòng Trần Đấu mừng rỡ, may mắn trong khi hai người thân thiết Vũ Tình đã sờ qua “tiền vốn” của hắn, khiến nàng biết rõ chân tướng, nếu không kết quả hôm nay khó mà nói trước được.
Thái hậu giật mình nhất thời không nói nên lời, chẳng biết từ khi nào Ngô Lương Phụ lại tiến vào, bước lên hai bước, hướng thái hậu nói :
- Thái hậu, hai người này làm hỏng quy củ trong cung lại còn dám can đảm chống lại lão nhân gia, vạn lần không thể tha cho bọn chúng được.
Hắn đang còn muốn nói tiếp thì thái hậu phất tay ngăn lại, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Trần Đấu nói :
- Đừng mơ, chỉ cần ta còn sống, hai người các ngươi đừng có mơ ở cùng nhau, Ngô Lương Phụ nhốt nha đầu kia vào sương phòng cho ta. Không có lệnh của ta không được phép thả ra, hai người các ngươi …
Vừa nói thái hậu vừa chỉ vào hai tên thái giám bên cạnh :
- Đuổi Tiểu Quế Tử ra ngoài, từ nay cấm hắn đặt chân dù chỉ nửa bước vào Trữ Cung. Còn nữa, việc hôm nay cấm bất kì tên nào để lộ ra nửa điểm tin tức, cẩn thận cái đầu của các ngươi.
Chúng cung nữ và thái giám vội vàng tuân mệnh, chỉ có Ngô Lương Phụ tựa hồ không hài lòng nhưng cũng không biết làm thế nào.
Hai gã thái giám vừa xô vừa đẩy Trần Đấu ra ngoài, vừa mới ra khỏi Trữ Cung hai tên thái giám liền nhìn quanh bốn phía thấy không có ai liền nắm tay Trần Đấu sùng bái nói :
- Thần tượng. Huynh là thần tượng của chúng ta. Chúng ta sùng bái huynh. Huynh làm cho thái giám chúng ta cảm thấy rạng rỡ hẳn. Đúng thái giám cũng là con người cũng có thất tình lục dục.
Trần Đấu vội vàng rút tay ra xoay người chạy đi, cả người nổi da gà.
Qua hai chỗ rẽ Trần Đấu liền ngừng lại nghĩ thầm hôm nay may mắn tránh thoát một kiếp. Chuyện này thoạt nhìn thái hậu cũng không quá làm khó, trong cung tịch mịch nên chuyện như thế này cũng khó tránh khỏi. Tuy nhiên xem ra thái hậu đối với chuyện ta vụng trộm không quá tức giận mà là đố kỵ. Nữ nhân đáng sợ nhất chính là nữ nhân đố kỵ, ăn dấm chua của tiểu thái giám nữ nhân này sợ là điên rồi, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện thương tổn đến Vũ Tình nhá.
Nghĩ đến đây Trần Đấu không khỏi lo lắng cho Vũ Tình, không được hắn phải quản chuyện này. Vạn nhất lão thái bà kia điên lên thuận tay đánh một chưởng, một chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng thì dù cho mười Vũ Tình cũng không chịu nổi. Nghĩ thế hắn liền lặng lẽ quay trở lại Trữ Cung