Không bao lâu sau, hắn đã đứng trước cửa Trữ cung, bốn bề im ắng không một tiếng động, hắn thử dụng lực đẩy khẽ cánh cửa, phát hiện đã bị khá từ bên trong. Thái hậu đã phát ra nghiêm lệnh, cấm Trần Đấu tiến vào Trữ cung, nếu hắn vẫn cứ ngoan cố vào từ cửa chính, bị phát hiện e rằng sẽ toi mạng mất. Trần Đấu không phải là kẻ ngu, đương nhiên sẽ không liều mạng làm gì, thái hậu võ công ghê gớm vô cùng, phải vạn lần cẩn thận nếu không ả sẽ phát hiện ra ngay.
Cách cửa chính không xa là vài ngọn giả sơn, bao quanh là những bức tường cao ngất. Trần Đấu bước tới, dùng khinh công bám lên bờ tường, đảo mắt quan sát xung quanh. Trong hậu viện vắng vẻ không một bóng người, Chỉ thấy phòng của thái hậu còn sáng đèn, còn lại đều tối om. Cũng không biết Vũ Tình bị nhốt ở đâu, hiện giờ ra sao rồi? nghĩ đến vừa rồi nàng vừa khóc vừa nói lớn hai tiếng “ nguyện ý”, thật giống như lời thề non hẹn biển, trong lòng hắn lại thấy ngọt ngào. Lại nghĩ đến tình cảnh nóng bỏng lúc trước, thân thể nàng đầy đặn, tựa như trái cây đang độ chính mùi, hạ thân không tự chủ được dựng đứng lên, suýt nữa thì không khống chế được thân thể, ngã nhào xuống. Lúc này, từ trong phòng của thái hậu, một bóng người lén lút rời khỏi. hắn nheo nheo mắt… hình như là Ngô Lương Phụ. Trần Đấu cúi người thật thấp, chỉ lộ ra nửa đầu, chắm chú quan sát nhất cử nhất động của tên kia.
Ngô Lương Phụ cẩn thận khép kĩ của phòng thái hậu, lại đảo mắt quanh sát xung quanh một lần, sau khi đã chắc chắn không có ai, thì cúi xuống lấy một vật gì đó, cho vào ngực rồi xoay người hướng về phía Trần Đấu đi tới. Trần Đấu vội cúi người cho thấp thêm một chút, nghĩ thầm không phải tên này trộm cắp cái gì đó chứ? Hắc hắc, tên khốn này mà để ta bắt được quả tang, xem ta thu thập ngươi ra sao. Ừm, tốt nhất là bắt hắn giao cho Hoàng Thượng. Có ta xúi giục, lại thêm Hoàng Thượng vốn không mềm lòng như thái hậu, cái mạng khốn kiếp của ngươi còn giữ được sao?
Quả nhiên thấy Ngô Lương Phụ đi đến cửa chính của Trữ cung, nhẹ nhẹ kéo chốt cửa. Trần Đấu vội vàng cúi người xuống, núp sau một hòn giả sơn. Lại thấy Ngô Lương Phụ vẫn xăm xăm tiến đến chỗ ẩn thân của mình, hắn bở vía, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ngô Lương Phụ tới gần hòn giả sơn nơi Trần Đấu ẩn thân thì dừng lại, lụi hụi đào đào bới bới, tựa hồ như muốn đem chôn thứ gì đó.. “ Ha ha, không quản hắn cất giữu thứ gì, đợt lát nữa ta sẽ đào lên chiếm lấy. Trong phòng thái hậu toàn là bảo bối, thật tiện nghi cho ta mà. thái hậu trong phòng đáng giá thứ không ít, lão tử thật chiếm được tiện nghi rồi… ”Trần Đấu nghĩ thầm.
Chôn giấu cẩn thận rồi, Ngô Lương Phụ nhẹ nhàng rời đi, đoạn tới một căn phòng, mở cửa ra rồi nói gì đó, khoảng cách quá xa nên Trần Đấu không thể nghe rõ. Đại khái là “ ngươi lên thành thật một chút…” Xem ra, đây là nơi giam giữ Vũ Tình. Nha đầu này chắc không sao, hắn cũng thấy yên tâm lại. Một lát sau Ngô Lương Phụ đóng cửa lại, hướng tới phòng thái hậu đi tới.
Xem ra tên này lấy cớ đi kiểm tra Vũ Tình , rồi mang đồ ăn trộm được đem cất giấu. Ông trời có mắt mới khiến hành động quỷ thần không hay đó bị Trần Đấu phát giác được. Hắn cũng không do dự, nhẹ nhàng nhảy xuống, bắt đầu tìm chỗ Ngô Lương Phụ chôn giấu bảo vật, lụi hịu đào lên. Một lát sau, hắn có cảm giác chạm vào một vật gì đó cứng cứng, lấy tay moi lên… Dười ánh trăng mờ mờ là chiếc ngọc hạp chứa Tứ thập nhị chương kinh. Hắc hắc, bảo bối rốt cuộc lại rơi vào tay ta… Trần Đấu đắc ý cười thầm. Hắn đem ngọc hạp cất vào trong ngực, cũng đành tạm thời chấp nhận rời xa Vũ Tình, lặng lẽ bước đi. Rời khỏi Trữ Cung được một đoạn xa, hắn mới thở phào một tiếng, gia tăng cước bộ trở về nhà.
Bước vào trong phòng, sau khi chốt cửa cẩn thận, ngay cả cửa sổ cũng không quên đóng kín, Trần Đấu mở ngọc hạp ra, quả nhiên là Tứ thập nhị chương kinh. Hắn nhíu mày nghĩ thầm…Vật này sao lại đến tay Ngô Lương Phụ? Hai bản kinh thư này ban sáng mình mới giao cho thái hậu, lúc ấy hình như Ngô Lương Phụ không ở cạnh, Thái hậu cầm kinh thư, cẩn thận nghiên cứu, tên gia hỏa không có khả năng xuống tay. Vậy thì, chỉ có buổi tối mà thôi… Nhưng thái hậu là cao thủ, trộm được mới là lạ.. Ài, trừ khi thái hậu không có ở trong phòng…Trần Đấu bỗng nhiên nhớ lại, lúc thẩm vấn hắn và Vũ Tình, Ngô Lương Phụ có một khoảng thời gian không ở trong phòng, xem ra hắn đã lợi dụng lúc đó để đi trộm cắp .
Nói như vậy mục đích chính của Ngô Lương Phụ là lợi dụng chuyện thông gian của hắn và Vũ Tình, đánh lạc hướng thái hậu để lấy cắpTứ thập nhị chương kinh. .. . Không nghĩ ra được tên này cũng có chủ ý tới bộ kinh thư kia, tâm tư cũng thực sự đáng sợ…Nếu không cẩn thận ứng phó, có chết lúc nào cũng không biết.
Ngô Lương Phụ đoạt lại kinh thư trong tay của thái hậu, vậy đương nhiên hắn không phải là người của nàng. Vậy đứng sau hắn là ai? Kim Dung tiên sinh cũng không có đề cập qua, thật sự điên đầu mà. Nghĩ không ra, hắn cũng mặc kệ, không thèm suy nghĩ thêm nữa, liền chui xuống dưới gầm giường, lấy thanh trủy thủ trong giầy ra cạy lên một khối gạch. Sau đó, đem ngọc hạp chứa cuốn Tứ thập nhị chương kinh cất vào, đoạn để lại viên gạch vào chỗ cũ, bên ngoài nhìn qua không thể phát hiện được gì.
Làm xong này hết thảy, Trần Đấu cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút, nhìn sắc trời cũng sắp sáng… Mấy ngày nay nhiều biến cố xảy đến, cũng chưa được ngủ ngon hôm nào… Hắn cũng không nằm xuống mà ngồi đả tọa luyện công.
Hừng đông đã hiện nơi chân trời, Trần Đấu liền tới Ngự thư phòng bồi tiếp Khang Hy. Vị hoàng đế này tựa hồ cũng không biết tối qua đã xảy ra việc gì, như mọi khi muốn cũng Trần Đấu luận bàn võ công một phen. Trần Đấu võ công đã tăng tiến hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi học được phép phối hợp tấn công vào các huyệt vị, hắn cảm giác võ công đã cao hơn một chút so với Khang Hi, bất quá cũng không dám thi triển, ngộ nhỡ Khang Hi có mệnh hệ gì, mười cái mạng cũng không đủ dùng. Khang Hi thắng được mấy ván, nhất thời cao hứng, ra vẻ đạo mạo dặn dò Trần Đấu phải cố gắng thêm một chút… Trong lòng hắn cười thầm nhưng cũng đáp ứng, xoay người bước đi.
Rời khỏi Ngự thư phòng, trong lòng lại tưởng nhớ đến Vũ Tình… hắn quay đầu nhìn Trữ cung ở phái xa xa, cũng không dám đến gần… Trong lòng cảm thấy vô cùng phiền lão. Đang nghĩ mông lung, đột nhiên phía sau có người khẽ gọi: "Quế công công." Trần Đấu giật mình quay lại, thì ra là một trong hai gã thái giám hôm qua, đã từng nồng nhiệt biểu lộ lòng ngưỡng mộ với hắn. Cũng tốt, nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức của Vũ Tình luôn.
Nghĩ đoạn, Trần Đấu mỉm cười nói: "Xin hỏi công công, Vũ Tình ra sao rồi." Gã thái giám kia thở dài: "Quế công công thật đúng là người đa tình…mấy ngày nay chúng ta luôn bàn tán về ngài, ai cũng phải dựng ngón cái lên mà cảm phục, khen ngài là người có cốt khí, có tình nghĩa, có ..."
Trần Đấu nghe mà nổi cả da gà, vội vàng ngăn hắn lại:"Công công đã quá khen rồi… Đệ muốn hỏi công công, Vũ Tình nàng vẫn ổn chứ? Thái hậu có hành hạ nàng không? " Gã thái giám kia nói: " Vũ Tình cũng không có chuyện gì, nàng đã theo hầu thái hậu nhiều năm, Thái hậu cũng không có làm khó nàng quá mức…"
Nghe hắn nói vậy, Trần Đấu đấu yên tâm hơn phần nào, sau khi cảm tạ một hồi, liền quay gót bước đi.
Rời khỏi hoàng cung, hắn cảm thấy thoải mái trong lòng, vừa đi vừa chậm rãi hát một tiểu khúc. Trên đường thỉnh thoảng lại có người kéo lại, hỏi thăm về tiểu thái giám đã hàng phục được Ngao Bái, lại có người còn hoài nghi có phải chính là hắn hay không? Trần Đấu lo lắng Ngao Bái còn có đồng đảng, nhất mực chối là không biết, ai dè càng lúc càng có thêm nhiều người, liền gia tăng cước bộ dứt khoát rời đi.
Đột nhiên lại có người từ đằng sau vỗ vai hắn, lớn tiếng hỏi: "Tiểu thái giám chậm lại đã, ta có việc muốn hỏi ngươi…" Trần Đấu bực mình, hất tay hắn ra quát lại: " Đi mà hỏi mẹ của ngươi ấy, Lão Tử không rảnh." Người đằng sau tức thì nổi giận, thét rầm lên: "Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết." . Dứt lời tóm lấy cổ hắn, dùng lực bóp mạnh, còn tay kia thuận thế vung lên, tát hắn mấy cái.
Không ngờ võ nghệ của người kia lại cao đến vậy, Trần Đấu ăn phải quả đắng, bỗng dưng lại bị nện một trận. Người kia ha ha cười lớn, tiến lại gần muốn đánh thêm hắn vài cái, đột nhiên giật mình , lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi là tiểu bảo?"
Trần Đấu nghe vậy nhịn đau ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình một phen…Hắn là... Hắn là con mẹ nó … là Mao Thập Bát ! ! !