Kiếm của ta đâm vỡ mộng ai
Cầm của ngươi làm tâm ai cảm động
Đều nói thế gian này tình yêu tựa như hoa nở cùng hoa tàn
Cho nên ta từng buông lỏng cảnh giác
Không nghĩ tới mùa xuân của ta ngắn ngủi chỉ có một lần
Không nghĩ tới khi hoa nở mỹ lệ như vậy
Không nghĩ tới ta còn có thể chảy nước mắt
Không nghĩ tới cái kết cục cuối cùng
Với cõi lòng tan nát như thế
Ta đóng băng dung nhan nàng cùng nước mắt mỹ lệ
Nàng lại đóng băng hệ thần kinh của ta
Toàn bộ về tình yêu
Từ nay về sau kiếm của ta chỉ là thủ tịch mịch thơ
Cứng cỏi đều có tên của ngươi
Từ nay về sau lòng là kia tuyết đọng đỉnh thạch
Cùng ngươi gần nhau ngàn năm
Cùng ngươi đời đời kiếp kiếp.
Dịch thơ:
Ta dùng kiếm đâm vào hồn mơ mộng
Tiếng đàn em xao động cả tâm can
Nói tình yêu tựa hoa nở hoa tàn
Khiến cho ta thấy trong lòng xao xuyến
Ta nào nghĩ xuân một lần vẻn vẹn
Ta không hay hoa nở đẹp có thì
Ta đâu ngờ trong mắt lệ tuôn rơi
Và chẳng biết cuối cùng tim đau quặn
Ta nhớ mãi gương mặt em thánh thiện
Mắt u sầu lệ đẫm ướt hàng mi
Xa em rồi, lòng ta thấy quạnh hiu
Chỉ còn sống với tình trong ký ức
Kiếm từ đây chỉ một đường cô tịch
Từng thức, chiêu chỉ viết lại tên em
Hồn từ đây chỉ muốn suốt trăm năm
Hóa thành đá ở bên em mãi mãi
Sát thủ – Lệ
Bây giờ đã là đêm khuya, sao trời thưa thớt, Hàn Vô Danh ở trong tiểu viện vừa mới luyện xong Hồ Điệp chưởng pháp chẩn bị trở về phòng ngủ thì đột nhiên nghe được từ xa xa truyền đến tiếng bước chân nghe có điểm rối loạn.
Hàn Vô Danh hiện tại đã mười tám tuổi, Thiên Thính Thuật cũng đã hơn xa năm đó, phạm vi đã sớm vượt ra khỏi tiểu viện nhà hắn.
Tiếng bước chân có điểm rối loạn truyền tới từ phương xa, nguyên lai là hai người, hơn nữa trong đó có một người là phụ thân hắn.
Phụ thân sao vậy? Ở trong ký ức của hắn, phụ thân luôn luôn có bộ dáng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lãnh huyết. Chỉ là lần này khác với mọi khi, cước bộ rối loạn, hô hấp như có chút gấp gáp.
Nhớ rõ phụ thân lần này xuất môn, trước khi đi có nói, lần này phải đến lúc trăng tròn mới trở về, nhưng hiện tại mới đầu thu, ánh trăng tuy rằng cũng hơi tròn, nhưng mà cách ngày trăng tròn hẳn là còn một đoạn thời gian nữa.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, khoảng cách phụ thân cùng người kia ngày càng lại gần, thân hình cũng từ từ hiện ra. Người kia là một hán tử trung niên, so với phụ thân thì tuổi tác không sai biệt mấy, theo sát phía sau phụ thân , vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn ngó xung quanh, bộ dạng như là hộ vệ của phụ thân.
Phụ thân bị thương, hơn nữa nhìn vết thương có vẻ rất nghiêm trọng. Hắn hiểu phụ thân của hắn, nếu không phải bị đả thương vô cùng nghiêm trọng sẽ tuyệt không bao giờ phát ra âm thanh hỗn loạn, dồn dập như hôm nay. Hắn vốn định ra nghênh đón, nhưng lúc này tựa hồ như cảm ứng được cái gì, đột nhiên đứng lại.
Trong giây lát, theo hành động của phụ thân, hắn cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm khiến cho thần kinh của hắn trở nên căng thẳng hẳn lên.
Hắn liền quyết đoán ẩn núp vào một tảng đá lớn được phủ bằng cỏ dại cách đám người phụ thân hắn không xa, bởi vì màu sắc cỏ dại trên tảng đá gần như là trùng với màu xanh đoản y của hắn, cho nên hắn che dấu vô cùng tốt, tựa như cùng với tảng đá kia hoà làm một.
Nhờ vào ánh trăng sáng, hắn nhìn thấy phụ thân đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt không còn biểu lộ ra vẻ như bị thương, thay vào đó là ánh mắt sắc bén vô cùng nhìn về phía sau phiến rừng cây cách đó không xa. Vị hán tử trung niên kia lúc này vẫn đứng ở bên cạnh phụ thân, trong mắt có vẻ bối rối cùng sợ hãi.
"Hàn huynh, huynh làm gì vậy?" Như để giải đáp cho câu hỏi, từ vị trí ánh mắt phụ thân nhìn tới trong phiến rừng cây, một thư sinh trung niên bận trường sam phiêu dật đi ra. Trung niên này tay cầm quạt giấy, nhìn bước đi có vẻ nhẹ nhàng khoan thai, không nhanh không chậm, nhưng mà thân pháp cực nhanh, đang lúc nói chuyện liền đã xuất hiện ngay trước mặt phụ thân. Tựa như từ chỗ phụ thân đến phiến rừng cây chỉ cách vài chục bước chân.
Hắn nhìn kĩ vị trí của thư sinh trung niên này vừa mới đứng trong phiến rừng cây cho đến xuất hiện trước mặt phụ thân khoảng cách phải ít nhất là hơn một trăm bước chân, trong lòng không khỏi phát lạnh.
"Hàn huynh, tiểu đệ chỉ là thay đại chủ nhân hướng huynh hỏi hai câu thôi, không hề có ác ý, huynh lại làm cái gì thế? Chẳng lẽ ngay cả tiểu đệ huynh cũng không tin sao? Nhớ năm đó, chúng ta hợp tác với nhau rất là ăn ý đó nha." Thư sinh trung niên bày ra bộ dáng uỷ khuất, giống như là bị phụ thân hiểu lầm gì đó. Dưới ánh trăng hé ra khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, tuy rằng nhìn như là đang cười cười, nhưng trong mắt Vô Danh thì lại rất giả tạo, khiến cho lòng hắn không khỏi chột dạ.
"Đừng nhiều lời vô nghĩa, muốn làm gì thì làm đi." Phụ thân hiển nhiên không vì vẻ tươi cười của đối phương mà buôn lỏng cảnh giác. Trong ánh mắt nhìn thư sinh kia tràn ngập khinh bỉ cùng cừu hận. Như là thù hận đến xương tuỷ . Nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên phát hiện trong hai mắt của phụ thân không chỉ ẩn chứa băng lãnh, mà còn có thể ẩn chứa thù hận mãnh liệt như thế.
“Hàn Mộ Vũ, ngươi đừng có nhìn ta như thế, ta biết ngươi vì chuyện của Hiểu Vân năm đó mà luôn luôn hận ta. Nhưng mà ngươi cho là bây giờ ngươi là ai? Vẫn là Thất Hồn Sát Thủ được chủ nhân sủng ái như ngày trước sao ? Ngươi bây giờ chẳng khác gì con chó bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi." Thư sinh hiển nhiên là bị ánh mắt của phụ thân làm cho tức giận, vẻ tươi cười giả dối trên mặt cũng thu lại.
"Phải không?" Phụ thân lạnh lùng nhìn đối phương.
"Ta còn biết, ngươi hiện tại thân trúng kịch độc, trước mắt sợ chỉ còn lại có nửa thành công lực." Thư sinh cười nói vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Nguyên lai phụ thân lúc này thân đã trúng kịch độc! Trong lòng hắn mặc dù âm thầm sốt ruột, nhưng không dám phát ra tiếng động. Hắn biết sinh tử của phụ thân tối nay hoàn toàn dựa vào hắn, người hán tử trung niên kia xem như là đang bảo vệ phụ thân, mặc dù lúc này đang nắm chặt hai tay đứng bên cạnh phụ thân, nhưng hắn thấy rõ ràng rằng tay người nọ đang âm thầm run rẩy không ngừng.
"Phải không?" Phụ thân vẫn như cũ lạnh lùng nhìn đối phương, chỉ là vẻ xem thường trong ánh mắt càng đậm hơn một chút.
"Hàn Mộ Vũ, cho dù ngươi không có trúng độc, ta cũng không hề e ngại ngươi. Ta ghét nhất là bị ngươi nhìn bằng ánh mắt này. Ngươi biết không? Năm đó, ta sở dĩ làm như vậy, cũng chính là chịu không nổi ánh mắt này của ngươi."
"Phải không?" Phụ thân vẫn ngữ khí băng lãnh đó hỏi lại đối phương.
"Cũng không thể hiểu nổi được năm đó Hiểu Vân nhìn trúng ngươi ở điểm nào? Luận võ công, luận hình thức ta điểm nào kém ngươi? Còn nói cái gì ta là tiểu nhân, ngươi là quân tử, ha ha, Hiểu Vân nàng xem quân tử trong lòng của nàng đã làm những điều gì ! Dưới cửu tuyền nàng nhất định là đang hối hận vì lựa chọn của mình năm đó. Ha ha, ha ha ha ha. "
Hiểu Vân, lại là Hiểu Vân, cái tên này nghe rất quen thuộc! Cái tên này hình như được khắc ở cổ cầm treo trên tường trong phòng phụ thân, hắn còn nhớ rất nhiều lần trong đêm khuya, hắn đang hiu hiu ngủ thì mơ hồ thấy phụ thân đứng ngây ở trước giường, si ngốc nhìn mặt hắn, miệng không ngừng kêu cái tên này.
Hiểu Vân, Hiểu Vân, đây chẳng lẽ chính là tên của mẫu thân mà hắn đã nhiều lần hướng phụ thân truy vấn? Trong nhất thời, tim hắn đập nhanh hẳn lên. Mẫu thân! Chẳng lẽ người đã rời khỏi dương thế? Không đúng, không đúng, phụ thân không phải đã nói, mẫu thân bị bệnh rất nặng, đã được một vị thế ngoại cao nhân mang đến một nơi rất xa để trị bệnh, phải thật lâu sau mới có thể trở về sao? Đúng rồi, người tên Hiểu Vân dưới cửu tuyền trong lời nói của thư sinh kia nhất định không phải là tên của mẫu thân.
Hắn trong nhất thời không dám cũng không nguyện suy xét những lời nói mà hắn nghe được.Chỉ là tự mình an ủi, giải thích.
"Trương Ngọc Long, ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa nữa." Phụ thân không hổ là phụ thân, lời nói của thư sinh không mảy may làm cho phụ thân kích động, hơn nữa càng thêm bình tĩnh và trầm ổn. Sự bình tĩnh của phụ thân làm trong lòng hắn tin tưởng là mẫu thân vẫn còn sống, cái tên Hiểu Vân kia cũng không phải là tên của mẫu thân. Hắn một lần nữa xốc lại tinh thần, chặt chẽ quan sát tình hình bên ngoài chờ đợi thời cơ phóng ra.
"Hàn Mộ Vũ, tình trạng bây giờ của ngươi mà con dám đánh với ta sao?" Thư sinh tên là Trương Ngọc Long thấy phụ thân hoàn toàn không vì lời nói của hắn mà kích động, liền dừng cười, nhìn chằm chằm phụ thân.
"Sao ngươi không thử xem?" Phụ thân đối chọi gay gắt với ánh mắt của đối phương, trong mắt ẩn ẩn một tia đùa cợt.
"Ngươi nghĩ rằng ta không dám sao?"Thư sinh hiển nhiên lại một lần nữa bị ánh mắt đùa cợt của phụ thân chọc giận. Một cỗ sát khí âm hàn cường đại phát ra tràn ngập xung quanh.
Hắn núp sau cự thạch, cảm giác được nhiệt độ không khí quanh thân tại nơi sát khí bao phủ nháy mắt giảm xuống đột ngọt, đồng thời hắn chứng kiến thấy hắn tử kia sắc mặt lập tức trứng bệch như tờ giấy.
Nhưng mà phụ thân một chút cũng không bị cỗ sát khí kia lay động, thân thể vẫn như trước vững vàng, ánh mắt lạnh như băng mà kiên định. Lúc này tay phải phụ thân đã luồn vào trong ống tay áo trái, hắn biết, vật phụ thân đang cầm là vật tổ truyền của Hàn Thị gia tộc bọn hắn, là một đoản kiếm hình rắn tên là "Sương Nguyệt Vô Ngân".
Phụ thân cứ như vậy cùng đối phương giằng co, cỗ âm hàn sát khí kia ngày càng dày đặc, thời gian tựa hồ như đông lại. Hắn chứng kiến hán tử kia môi đã muốn tím tái, bắt đầu phát run.
Ngay lúc một con đom đóm bay qua trước mắt phụ thân thì thư sinh kia bất thình lình phát động công kích. Chiếc quạt trong tay vẽ lên một vòng tròn kỳ dị, dưới ánh trăng như cơn sóng bạc, sóng sau xô sóng trước, mãnh liệt mênh mông nhằm hướng phụ thân ào tới.
Phụ thân cũng không lập tức rút đoản kiếm trong tay áo nghênh tiếp luồng sóng, mà ngay lập tức nhằm hướng hắn đang ẩn thân, sử dụng bộ pháp quỷ thần khó lường của Hàn Thị "Thương thiên nhập địa" lui về. Song phương một công một thủ, dưới ánh trăng giống như hai cái bóng mờ ảo, nháy mắt đã chuyển đến gần hắn.
Ngay lúc mà phụ thân thối lui ra phía sau hắn mà thư sinh kia trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, phụ thân liền lấy đoản kiếm "sương nguyệt vô ngân" ra đâm tới.
Thư sinh kia hiển nhiên là sớm phụ bị đoản kiếm này của phụ thân, lúc phụ thân rút sương nguyệt vô ngân ra thì đồng thời chiếc quạt trong tay cũng gia tăng tốc độ, giống như một con sóng bạc lớn, đánh trúng bả vai phụ thân trước một bước.
Nhưng mà thư sinh kia đã sai lầm, phụ thân rút đoản kiếm ra không phải để đâm mà là đưa vào tay Han Vô Danh. Ngay lúc hắn nhận được đoản kiếm thì cùng lúc chiếc quạt cảu thư sinh kia cũng đánh trúng phụ thân, trên mặt toát ra vẻ tươi cười chiến thắng, chỉ là nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp nở rộ thì đã nhanh chóng đọng lại.
Tại sao có thể như vậy? Thư sinh cúi đầu, nhìn vào trước ngực mình, máu đang ồ ồ chảy ra, lại nhìn cái người núp sau cự thạch, trong mắt tràn ngập khó hiểu cùng không tin.
Hàn Vô Danh lúc này đang đỡ lấy phụ thân mới vừa bị đả thương, cũng không thèm nhìn đến tình trạng của đối phương bị hắn đánh trúng ra sao, mà chỉ quan tâm, lo lắng kiểm tra thương thế của phụ thân, Bả vai bị thương của phụ thân cũng không có nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, xương vai không có hoàn toàn vỡ vụn. Hiển nhiên là do lúc thư sinh kia đánh trúng bả vai của phụ thân, hắn cũng kịp lúc đâm trúng đối phương, khiến cho lực đạo giảm đi, bả vai phụ thân mới có thể bảo toàn.
Hắn đang âm thầm hô may mắn, thì một âm thanh già nua hùng hậu đột nhiên vang lên ở hai bên tai hắn.
"Hay cho Nhất Bộ Nhất Sát, hay cho một tên hậu nhân thích khách của Hàn thị gia tộc, Hàn Mộ Vũ, hôm nay lão phu lưu lại tính mạng cho ngươi, hoàn toàn là do xem trọng nhi tử của ngươi. Ba tháng sau, lão phu sẽ đến đây mang nó đi, trong khoảng thời này ngươi nên đem tất cả sự tình và quy củ về tổ chức chúng ta nói lại hết cho hắn, hy vọng lần này ngươi sẽ không làm lão phu thất vọng.
Thanh âm này truyền đi rất nhanh, chữ cuối cùng nói ra, nghe thanh âm người này ít nhất phải cách đây hơn vài dặm. Cái câu cuối cùng “đừng để ta thất vọng” kia vẫn cứ vang vọng trong không gian, thật lâu mà vẫn không mất đi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thư sinh bị hắn đánh trúng kia đã không còn thấy bóng dáng. Người trung niên đi cạnh phụ thân thì vẫn đứng ở chỗ cũ, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh hãi, rõ ràng đã chết rồi.