Khi Hàn Vô Danh đưa phụ thân hắn vào nhà, ánh trăng đã chìm về phía tây, trời đã rạng sáng.
Thanh âm lão giả đêm qua là ai? Võ công đạt đến trình độ hãi nhân như vậy. Tuy rằng so với ngoại công Hồ Điệp tựa hồ còn kém một chút, nhưng hiển nhiên so với phụ thân hắn mạnh hơn rất nhiều.
Nguyên lai thế gian này vẫn còn rất nhiều cao thủ mạnh hơn phụ thân hắn!
Ngoại công Hồ Điệp là nhân vật trong truyền thuyết, so với phụ thân cường hãn hơn thì còn có thể tiếp thụ, nhưng lão giả đêm qua cứu đi người trước mặt hắn, lấy thân thủ hiện tại của hắn mà đến thân ảnh của đối phương cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy thanh âm thôi. Còn có thư sinh mà phụ thân gọi là Trương Ngọc Long, võ công thật sự xem ra cũng không kém phụ thân bao nhiêu.
Hắn ngồi trước cửa gian tiểu ốc của phụ thân, nhìn xa xa về phía chân trời, lẳng lặng ngẩn người.
Trước khi trời sáng, bên ngoài một mảnh tối đen, vạn vật như một đám u linh mơ hồ vây ở chung quanh hắn.
Đúng rồi, còn Hiểu Vân kia là ai? Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy đó là mẫu thân của mình, nhưng lời nói của thư sinh kia làm hắn hoàn toàn không dám, cũng không nguyện tin tưởng cảm giác này của mình.
Mụ mụ, mụ mụ, người vô số lần đến gặp Danh nhi trong mộng, nhưng sao lần nào Danh nhi cũng không được nhìn thấy rõ người a?
Dạ chiến phát sinh đêm qua làm cho lòng hắn tuy có vô số nghi vấn, nhưng hắn không thể đi hỏi phụ thân. Hắn biết phụ thân hiện tại đang khoanh chân ngồi tại giường vận nội lực tự trị liệu, một khắc cũng không thể quấy rầy. Đối với vết thương cùng việc trúng độc của phụ thân đêm qua, thật ra hắn cũng không lo lắng, bởi tình hình như vậy đã xảy ra trên người phụ thân rất nhiều lần, mà trên cơ bản, lần nào cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua.
Còn có trung niên đi theo phụ thân, cuối cùng chết cứng kia là ai? Vừa nghĩ đến người kia, hắn cảm thấy toàn thân không rét mà run.
Người kia là phụ thân bảo hắn đem đi chôn, hắn nhớ rõ khi hắn đem cổ thi thể kia đi chôn, cảm giác như trên tay cầm một khối hàn băng vĩnh cửu. Từng đợt hàn khí thấu xương làm hắn phải không ngừng đề tụ công lực mới có thể ngăn cản. Người nọ hiển nhiên là trong cực độ hoảng sợ, nháy mắt liền tử vong, mà trên mặt còn đọng lại tất cả biểu tình trước khi chết. Vẻ mặt muốn hô lên, ánh mắt đầy kinh hãi, toàn thân chỉ có một vết máu nho nhỏ ở my tâm.
Đây là võ công gì? Sao lại âm hàn, sao lại bá đạo đến vậy!
Lần chữa thương này của phụ thần mất ba ngày. Ba ngày này hắn vẫn cố thủ trước cửa phòng phụ thân, một khắc cũng không rời. Thức ăn của bọn họ cũng là gia bộc của nhà họ cứ đúng giờ đưa đến, sau khi họ dùng xong lại yên lặng đem đi.
“Danh nhi.” Đêm thứ ba, rốt cục hắn cũng nghe thấy tiếng phụ thân gọi.
Hắn nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, đẩy cửa đi vào phòng phụ thân.
Đây là một gian phòng đơn giản mà cổ xưa. Gia cụ trong phòng rất ít, rất thực dụng, nhưng mỗi kiện gia cụ đều thuần một sắc gỗ lim, dưới ngọn đèn mờ nhạt phát ra quang mang đỏ sậm. Chỉ có đàn cổ kia được đặt cao cao phía tường trái mới có điểm đột ngột.
Hắn liếc mắt về phía đàn cổ kia, xác nhận rõ ràng trên đàn cổ khắc hai chữ “Hiểu Vân”, sau đó mới đi tới trước giường phụ thân.
“Danh nhi, ta biết trong lòng ngươi nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hiện tại ngươi đã trưởng thành, từ tối nay trở đi, ta sẽ nhất nhất cởi bỏ tất cả bí ẩn trong lòng ngươi.” Thương thế phụ thân hiển nhiên vẫn không hoàn hảo, ngữ khí suy nhược, sắc mặt tái nhợt, nhưng thân mình vẫn thẳng tắp như cũ.
Hắn không hỏi gì, vẫn cung kính ngồi bên người phụ thân. Hắn biết không cần hỏi.
“Hàn thị gia tộc chúng ta ở thời Xuân Thu Chiến Quốc là một hoàng tộc, lúc ấy quốc gia của chúng ta là Hàn Quốc…” Phụ thân điềm đạm nói, sửa sang lại một chút tư thế ngồi của mình, rồi bắt đầu chậm rãi giảng thuật.
“Gia tộc của chúng ta theo quốc gia diệt vong mà dần suy nhược, hơn nữa đến thế hệ của tằng tổ phụ ngươi, huyết mạch hoàng thất chính thống cũng chỉ còn lại có nhất mạch của gia gia ngươi. Tằng tổ phụ ngươi thấy huyết mạch gia tộc bọn ta tiêu điều như thế, thề phải trùng hưng gia tộc, mở ra một cái thần bí bảo tàng tương truyền nhiều thế hệ của gia tộc tổ tiên chúng ta. Theo bảo tàng này mở ra, tằng tổ phụ ngươi tuy rằng đạt được vô số tài phú bên trong, nhưng lúc ấy cơ hồ lại bị tất cả thế lực giang hồ đuổi giết, vì tìm kiếm bảo hộ, tằng tổ phụ ngươi lúc ấy đã rơi vào đường cùng đành phải đầu phục vào triều đình. Kết quả khi đầu nhập vào triều đình là, tằng tổ phụ ngươi tuy rằng tạm thời bảo trụ được tánh mạng, nhưng vẫn không thể bảo trụ được đống tài bảo kia. Trừ bỏ một phần cực nhỏ, còn lại đều bị triều đình cướp đoạt cả. Bảo kiếm “Sương Nguyệt Vô Ngân” ngươi đang sử dụng, kỳ thật cũng là một trong những thứ của bảo tàng kia.” Phụ thân nói đến đây, nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục giảng thuật.
“Sau đó, tằng tổ phụ ngươi thật sự là không còn gì đáng giá để đi hiếu kính cho bọn họ, nhưng giới quyền quý lúc này vẫn thấy chưa đủ, nghĩ tằng tổ phụ nhất định còn lén giấu đi rất nhiều. Bọn họ áp dụng các loại biện pháp cưỡng bức, đe dọa bắt tằng tổ phụ ngươi phải giao ra tài bảo, thậm chí còn dùng tánh mạng của gia gia ngươi áp chế. Nhưng tằng tổ phụ ngươi lúc này còn gì nữa đâu mà giao, vô cùng hối hận với việc khai thác bảo tàng này của mình. Vì bảo trụ tánh mạng của gia gia ngươi, huyết mạch duy nhất của Hàn thị gia tộc, trong một đêm trăng khuất gió lớn, tằng tổ phụ ngươi đem gia gia ngươi đến trước cửa một thế lực lớn nhất trong triều đình lúc ấy, cho gia gia ngươi bái làm môn hạ của tổ chức ấy, phát ra độc thệ nguyện ba đời trung thành với tổ chức kia.
Chuyến đi này tuy rằng bảo vệ được tánh mạng của gia gia ngươi, nhưng tằng tổ phụ ngươi cuối cùng cũng không tránh được độc thủ của nhóm quý tộc lòng tham không đáy kia, khi gia gia ngươi mới bằng ngươi bây giờ, tằng tổ phụ bị người ám toán, thân trúng kịch độc.
Người hạ độc bảo chỉ cần tằng tổ phụ ngươi giao ra những gì còn lại của bảo tàng sẽ nhận được giải dược. Nhưng vô luận gia gia của ngươi giải thích như thế nào, bọn chúng cũng không tin, đến khi chính mắt nhìn thấy tằng tổ phụ ngươi thất khiếu chảy máu mà chết, mới phẫn nộ rời đi.” Trong giọng nói phụ thân có chút tắc nghẽn, hắn thanh thanh cổ họng rồi nói tiếp.
“Tằng tổ phụ của ngươi cứ như vậy chết thảm trong tay đám quý tộc triều đình. Nhưng trước khi chết, tằng tổ phụ của ngươi bắt gia gia ngươi ở trước mặt hắn lập lời thề vĩnh viễn không được báo thù. Tằng tổ phụ ngươi cho rằng hết thảy hậu quả cũng không phải tại người khác mà là tại mình, chính mình mở ra bảo tàng tổ truyền không đúng lúc. Sai lầm này không chỉ hủy đi tánh mạng của chính mình mà còn liên lụy đến tài phú mà tổ tiên khó khăn lắm mới tích lũy được. Mình chết là đúng tội, là trừng phạt đích đáng của tổ tiên đối với mình.” Nói đến đây, tâm tình phụ thân một lần nữa lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Nhìn nhi tử của mình vừa thoáng qua cảm xúc mãnh liệt hiện đang từ từ bình tĩnh xuống, mới tiếp tục nói:
“Từ đây Hàn thị gia tộc của chúng ta bắt đầu đầu phục triều đình, đầu phục cái tổ chức kia. Thanh âm cuối cùng truyền đến hôm nọ chính là một trong những đầu mục tối cao của tổ chức hiện nay, cũng là lãnh đạo trực tiếp của ta. Còn có thư sinh bị ngươi đâm chết kia, vốn là sát thủ có địa vị ngang với vi phụ trong tổ chức, người trong giang hồ gọi là “Đoạt mệnh thư sinh”. Còn người mà ngươi mai táng, chính là một tùy tùng của vi phụ.”
“Thư sinh kia cũng chưa chết” Hắn đột nhiên chen vào.
“Không chết?” Phụ thân nhìn ánh mắt của hắn.
“Ân, kiếm của ta cách trái tim người này hẳn là còn nửa tấc. Ta chưa từng giết người, nên cũng không muốn làm đối phương chết.” Hắn điềm tĩnh trả lời nghi vấn trong mắt phụ thân.
“Ai…” Tâm tình phụ thân chỉ trong nửa khắc đã xảy ra thay đổi thật lớn, trong miệng phát ra một tiếng thở dài thật sâu, lẩm bẩm nói: “Sao ngươi không để hắn chết chết đi, ngươi hẳn nên giết hắn, Trương Ngọc Long hắn thật đáng chết dưới kiếm của Danh nhi ngươi a!”
“Thương thế và độc phụ thân người trúng phải là Trương Ngọc Long kia làm ra sao?” Hàn Vô Danh hiển nhiên không hiểu được hàm ý trong lời phụ thân hắn.
“Cũng không phải. Đây là thương thế khi ta chấp hành nhiệm vụ lần này, độc trên người cũng thế. Nhiệm vụ ám sát lần này ta không hoàn thành được. Nhiệm vụ lần này đáng lẽ ra không nên thất bại, nhưng ở thời khắc tối hậu, đột nhiên độc khí phát tác, làm cho ta sắp thành lại bại. Ta cũng không biết độc trên người mình trúng phải là vì sao, còn có người bị ta ám sát kia, trong thời khắc tối hậu ta sắp hiện thân, giống như đột nhiên nghe thấy cái gì, trong khoảnh khắc tăng mạnh đề phòng. Bằng không cho dù ta có trúng độc, nhiệm vụ lần này ta nghĩ là vẫn không thất bại.”
“Đúng rồi, phụ thân, Hiểu Vân mà thư sinh kia nói đến là ai?” Hắn rốt cục không nhẫn nại được, trong lòng lo sợ bất an hướng phụ thân hắn hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Vấn đề này, vấn đề này đến tối rồi hẵng nói. Giờ ta có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.” Phụ thân dao động, trốn tránh vấn đề hắn hỏi, ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lạc lạc lạc… Trùng trùng cất tiếng gáy báo sáng, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu sáng.
---------------------
Tằng tổ phụ: Ông cố
Gia gia: Ông nội