Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này.
Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi.
Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi.
“Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi.
Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.”
…
Quả thực đời này hắn chưa có làm được chuyện gì có ý nghĩa, ngoại trừ giúp đỡ một bà lão đi qua đường lớn, nhường chỗ ngồi trên xe bus, hòa thuận với hàng xóm láng giềng, giúp đỡ bạn bè quay cóp trong các kỳ thi …
Phạm Thận là một nam nhân vô dụng theo đúng nghĩa truyền thống nhất.
Cha mẹ hắn đã qua đời từ sớm, chỉ để lại hắn một mình cô đơn trong bệnh viện, chờ đợi một ngày nào đó sinh mệnh của mình đi tới kết thúc.
“Người tốt thì không gặp may mắn.”
Một mình cô đơn trong đêm khuya, Phạm Thận tựa hồ cảm thấy rõ ràng yết hầu mình chậm rãi thả lỏng, không thể căng lên được nữa, hô hấp của mình cũng dần dần mất đi như sợi dây thun mềm yếu không chút sức lực vậy.
Y tá trong bệnh viện chạy đi đâu rồi cũng không biết, bên cạnh chỉ còn có người bác gái, đôi mắt đau khổ nói liên miên nhưng cái gì không rõ.
“Phải chết rồi sao?”
Sợ hãi tử vong cùng với khát vọng cảm thụ cuộc sống làm cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp trước nay chưa từng có. Chăm sóc mình trước lúc lâm chung thật không ngờ lại không phải là y tá trẻ xinh đẹp khả ai như mình mong đợi, mà là vị này, không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm phần u uất trong lòng Phạm Thận.
Lạnh lẽo thương cảm, hắn cụp hai mắt xuống nhìn miếng vải đen che cách ánh nắng chiếu bên song, nghĩ: đời người hiu quạnh như *** chó.
Lạnh lẽo thương cảm, một giọt nước mắt theo khóe mắt hắn chảy xuống.
Phạm Thận có chút bi ai, vươn đầu lưỡi liến giọt lệ chảy xuống, nhưng kinh ngạc phát hiện nước mắt của mình không ngờ không chỉ có vị mặn, còn có một chút mùi gì đó --- chẳng lẽ bởi vì nằm ở trong bệnh viện rất ít khi tắm, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu bốc mùi rồi sao?
Hắn không nhịn được mà nổi giận mắng ở trong lòng: “Bảo ngươi lệ rơi đầy mặt, thì ngươi lệ rơi đầy mặt, thật đúng là đang mơ tới nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình đây?”
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra sự việc có chút không hợp lý, vì sao đầu lưỡi mình còn có thể vươn ra liếm nước mắt đây? Bác sĩ đã nói đầu lưỡi của mình sớm đã mất đi khả năng hoạt động, hiện giờ tác dụng duy nhất là trợ giúp ăn cơm một cách dễ dàng hơn, do đường hô hấp bị phá hỏng, mình có thể trở thành thiên tài nuốt lưỡi tự sát rất hiếm thấy trên thế giới.
Sau đó hắn phát hiện trợn mắt cũng trở nên dễ dàng hơn, tầm nhìn rất trống trải, thị lực cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều. Trước mắt một cảnh sắc trong trẻo, một mảnh trúc hiện ra trước mắt hắn.
……..
Phạm Thận vốn đang ngây người ra thì bỗng nhiên bên cạnh mấy thanh trúc hiện ra một tràng cảnh làm chính mình ngạc nhiên khiếp sợ.
Mười mấy người mặc đồ đen cả người tràn ngập sát khí, trong tay cầm vũ khí sắc bén, đang bổ tới chính mình!
Trong lúc nhất thời hắn căn bản không kịp suy nghĩ xem đây là cảnh trong mơ hay đời thật, thuần túy phản xạ theo bản năng co rút đầu lại, đưa hai tay lên chắn trước mặt. Nếu đổi lại dù bất luận một người bình thường nào đó gặp phải tình cảnh này cũng chỉ có thể chọn lựa cách làm như vậy mà thôi.
Xuy xuy …vô số thanh âm xé gió vang lên!
Ngay sau đó là vô số tiếng kêu đau đớn, rồi tiếp lại là một mảnh yên tĩnh. Sau đó một hồi, Phạm Thận cảm giác có chút không thích hợp, cẩn thận nhích ngón tay che mặt ra len lén nhìn ra bên ngoài.
Chiếc sọt được đan bằng trúc có khe hở nhỏ, mà nhìn xuyên qua những khe hở này khả dĩ có thể thấy được hơn mười tử thi nằm trên mặt đất, trên người tràn ngập máu huyết, mùi tanh bốc lên tận trời.
Phạm Thận sợ hãi, cảnh trước mắt quá rõ ràng, làm cho hắn lại ngẩn người thất thần.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới làm sao mình có thể đưa tay lên che mặt, lẽ nào tay cũng có thể động đậy được rồi sao? Lẽ nào chứng bệnh của mình thực sự đã khỏi rồi? Nhưng chuyện trước mắt tới cùng là thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ? Chờ khi tỉnh giấc chính mình lại bất động nằm trên chiếc giường kia, chỉ có thể là một phế nhân nằm chờ chết sao?
Nếu quả thật như vậy chi bằng không nên tỉnh mộng thì tốt hơn, chí ít hai tay mình còn có thể cử động, hai mắt mình còn có thể nhấp nháy được.
Hắn có chút bi ai suy nghĩ, lấy tay sờ sờ lên mặt ẩm ướt của mình.
Thu hồi tay lại thì phát hiện ra trên tay mình tất cả đều là máu đỏ, thì ra dịch thể vừa chảy xuống từ khóe mắt nhỏ của mình chính là máu của ai đó bắn lên trên mặt hắn.
Phạm Thận ngơ ngác nhìn hay tay mình, trong lòng muốn hét lên, đây tuyệt đối không phải là tay của mình!
Ở trước mặt hắn là một đôi tay nhỏ bé trắng noãn khả ái không gì có thể so sánh được, mặt trên bàn tay nhiễm máu đỏ nhìn qua quỷ mị giống như sen trắng nở rộ trong tu la vậy, cánh tay nhỏ bé của hắn tuyệt đối không phải là của một người trưởng thành!
Liên tiếp những chấn động tác động vào trong não của Phạm Thật làm cho hắn không khỏi ngây người, vô số nghi vấn kinh khủng không gì sánh được đang xâm chiếm thể xác và tinh thần của hắn.
………………
Năm nay là Khánh Quốc năm thứ 57, hoàng đế bệ hạ đích thân thống lĩnh đại quân đi chinh phạt Tây Man còn chưa có kết thúc, Tư Nam bá tước cũng ở trong quân, kinh đô do hoàng thái hậu cùng hội nguyên lão chấp chính.
Ngày hôm nay Thái Bình biệt viện ở ven sông Lưu Tinh ngoại ô của kinh đô đột nhiên bốc cháy, một đám cao thủ thừa dịp lửa cháy nhảy vào trong biệt viện, gặp người liền giết, tạo thành một vụ huyết án kinh thiên.
Một vị nô bộc trẻ tuổi của biệt viện mang theo tiểu chủ nhân nương theo bóng đêm trốn ra ngoài, bị một đám hung đồ mặc y phục dạ hành truy kích, song phương chém giết tới tận giao lộ ở phía nam ngoài thành.
Nhưng cao thủ phục kích không những không ngờ được vị thiếu niên này lại là một vị cường giả thâm bất khả trắc, lúc vào đồi núi lại còn có viện binh ---- mà viện binh thân phận làm những người này không ngớt sợ hãi!
“Hắc kỵ sĩ!” đám hung đồ bị nỏ tiễn bắn chết hầy như không còn tên nào ai oán hô lên trước khi ngã vào vũng máu.
Viện binh ngồi trên ngựa, trên người mặc bộ khôi giáp màu đen, dưới ánh trăng trên trời phát ra ánh sáng lộng lẫy sâu kín.
Trên tay kỵ binh đều cầm cung nỏ mà chỉ có quân đội mới được phép phân phối và sử dụng. Nỏ nhẹ bắn ra làm cho đại bộ phận sát thủ phải bỏ mình.
Hắc kỵ binh bao vây chung quanh bảo vệ người trung niên đang ngồi trong một chiếc xe ngựa, sắc mặt người này có chút tái nhợt trên cằm có vài sợi râu lưa thưa. Hắn nhìn hài tử trên lưng thiếu niên nô bộc kia, gật đầu, sau đó vỗ nhẹ bàn tay.
Tiếng vỗ tay là tín hiệu xuất kích!
Kỵ binh phân ra một đội, tựa như lưỡi hái tử thần trong đêm tối, không chút lưu tình mà lao vào đội ngũ sát thủ đang tử thương thảm trọng.......