Hoàng triều nhà Ngụy, Nguyên An thành.
Nguyên An thành an phận nằm trên lãnh thổ nhà Ngụy, lân cận có dãy núi Hoành Đoạn, tiên tích thường xuyên diễn ra, thậm chí có người may mắn được nhìn thấy thân ảnh phiêu dật của các tiên nhân tự do bay lượn trên trời.
Hôm nay thời tiết khá lạnh, trời đang buổi hoàng hôn, tại đông thành Nguyên An là khu vực dành cho các quý tộc, quan viên cư ngụ, trong đó có một tòa trang viện mang theo khí thế cổ xưa, là nơi ở của Ngoại Thính Vương – Hứa gia. Tại học đường đặt phía sau trang viện vang lên những tiếng đọc kinh thư trong trẻo, bên trong phòng được đốt than sưởi ấm, một người nam nhân thần thái uy nghiêm quan sát nhóm hài đồng bên dưới.
Nhóm hài đồng có chút sợ hãi, phần lớn bọn chúng đều không thể ngâm được văn chương như đã yêu cầu, chỉ có một hài nam tuổi độ mười hai, mười ba trong số đó là có thể ngâm ra hết. Hài nam mặt mày thanh tú, giọng nói trong trẻo, ngâm hết thời gian một chén trà mới ngưng. Nhưng kỳ quái chính là người trung niên nhân ngồi giữa thần thái càng lúc càng không vui, có hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, con trả lời rất tốt, một chữ cũng không sai, nhưng mà cảnh quang dường như còn thiếu, con hãy giải thích ý nghĩa của mười câu trước cho vi phụ nghe xem.” Trung niên nhân vuốt chỏm râu dê đen tuyền, thần thái rất không kiên nhẫn.
Nam hài tên là Hứa Hàn, nó vội vàng giải thích, biểu đạt ra toàn bộ ý nghĩa của mười câu trước, không có một chút sai sót, thậm chí còn mang theo một chút bình luận của riêng nó, đánh giá văn chương một phen, ngôn ngữ rất là khôn khéo.
“Đủ rồi.” Trung niên nhân càng nghe thì sắc mặt càng trầm xuống, dường như kiếm được cơ hội, trách cứ nói: “Tuổi hãy còn nhỏ, đã dám bất kính với thánh nhân, quả thật là nói bừa, đừng tưởng rằng trí của bản thân hơn người thì có thể tùy tiện đánh giá thánh nhân, về sau nếu còn tái phạm việc này thì sẽ phạt con chép một trăm lần vọng ngôn kinh.”
Hài đồng sững sốt, con ngươi đen óng ứ lên một tầng lệ quang, mang theo vẻ ủy khuất lui về sau.
Trung niên nhân khiển trách nó một phen, lại chuyển mục quang hướng về phía một hài đồng khác, trong mắt lộ ra vẻ từ ái, nhẹ giọng nói: “Chính nhi, đừng khiến cho vi phụ thất vọng, con hãy ngâm ra thiên luận quốc sách một lần đi.”
Hài đồng được gọi là Chính nhi nghĩ nát óc, biết không thể qua ải được, miễn cưỡng đọc được mấy trăm chữ liền ngừng lại, không tiếp tục đọc nữa.
“Mấy hôm nay con ở chỗ tam thúc luyện công, không có thời gian học thuộc thiên văn.” Hài đồng cúi đầu biện giải, con ngươi xoay chuyển, còn nghiêng đầu đắc ý liếc nhìn Hứa Hàn một cái.
Trung niên nhân thần thái có chút thất vọng, cái cớ này đã dùng không ít lần, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: “Không sao, cùng tam thúc luyện công cũng đúng, nhưng đừng nên nhàn hạ, phải chuyên tâm học tập.”
Khi kiểm tra xong tất cả các hài đồng, trung niên nhân uy nghiêm nhìn một lượt mọi thứ, cuối cùng nhìn về đứa hài đồng mà hắn vừa khen ngợi, nói: “Chính nhi tư chất bất phàm, nhưng không thể quá nhàn hạ, cần phải chuyên tâm luyện tập, tương lai tất là trụ cột của Hứa gia chúng ta, tốt lắm, các người đều giải tán hết đi.”
Hài đồng tên là Hứa Hàn thần sắc mang theo vẻ thất vọng, hắn ngâm hoàn chỉnh thiên văn, một chữ cũng không sót, phân tích lại rõ ràng, có tình có lý, lại bị trách cứ. Nhưng mà Hứa Chính chỉ cần ngâm một trăm chữ, lại được khen ngợi, tất cả bởi vì Hứa Chính có linh căn, còn hắn không có sao.
Hứa gia sở dĩ trở thành Ngoại Thính Vương đương triều là bởi vì có một nhánh trong gia tộc trấn thủ tại Tịnh châu Nguyên An thành, mà nguyên nhân chân chính trong đó chính là Hứa gia có được linh căn huyết mạch, là một gia tộc có thực lực tại tu tiên giới, trong gia tộc có tất cả hai vị trưởng lão Kết Đan kỳ cùng mười mấy vị Trúc Cơ kỳ.
Tu tiên gia tộc chủ trương là nhập thế, thông qua ưu thế trời cho là linh căn huyết mạch, lấy con cháu có tư chất linh căn xuất sắc đem về cho gia tộc một môn phái tu tiên phù hộ, mà con cháu của Hứa gia đều được đưa đến Hoàng Đạo tông trên Phiếu Miểu Phong, do đó được Hoàng Đạo tông phù hộ, hai nhà liên minh với nhau, tu tiên gia tộc thông qua tu tiên môn phái cũng cố lực lượng của mình ở phàm thế, mà tu tiên môn phái thông qua tu tiên gia tộc lấy được những đệ tử có linh căn xuất sắc.
Mà chi nhánh của Hứa gia ở đời Hứa Tông Hành cho đến thế hệ của Hứa Hàn chỉ có mỗi Hứa Chính là một người có linh căn xuất sắc, duy nhất chỉ có hỏa linh căn, có tư chất tốt để tu tiên. Mà tạp linh căn cùng nhược linh căn cũng đến ba bốn người, vì thế Hứa Chính sau khi trưởng thành có thể bước vào Hoàng Đạo môn, mà Hứa Tông Hành vừa rồi nói Hứa Chính tất là trụ cột của Hứa gia là bởi vì lấy tư chất thuần hỏa linh căn thì hắn ít nhất có thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ, thậm chí ngay cả Kết Đan cũng có thể. Mà chi nhánh của Hứa Tông Hàn tại Hứa gia cũng càng thêm vững chắc.
Mà Hứa Hàn so về thông minh biểu hiện rất xuất chúng, nhưng linh căn thì ảm đạm vô quang, phàm nhân cùng người tu tiên căn bản không thể so sánh với nhau. Huống hồ tên của Hứa Hàn có một chữ Hàn, đó chính là chỉ rõ thân phận của hắn, tuy rằng vì sinh non mà được làm trưởng tử, nhưng cuối cùng vẫn là một người ở vế sau.
“Hứa đại nhân, không làm phiền ngài chứ? Hà hà, Hứa đại nhân không hổ là nghiêm phụ điển phạm, con cháu nhà ngươi thật có phúc khí!” Hứa Hàn âm thầm khẩn trương, nhìn thấy vài người nho sinh đi vào học đường, đó là những vị tiên sinh mà cha hắn mời về, mà cha hắn lại nổi danh là cử tử, những người này chắc là văn nhân tụ hội.
Hứa Tông Hành thoải mái cười to, vội vàng chắp tay khiêm tốn một phen, sau đó nói: “Các vị đồng liêu cùng nhau đến, nhất định có nhã hứng, nhanh nhanh, cùng nhau đến đây uống một chén.”
Hắn lúc này phân phó gia nhân đi tới Mai Lâm tiểu đình để chuẩn bị đồ uống, khi này trời đang vào đông, ngoài tuyết ra còn có hoàng hôn, những văn sĩ lại có nhã hứng bừng bừng. Mai Lâm tiểu đình, hoàng hôn tuyết cảnh, đồng liêu tề tựu, đúng là lúc tốt để thưởng rượu đối thơ.
“Chính nhi tuổi hãy còn nhỏ, tư thế lại oai hùng đĩnh bạt, sau này lớn lên nhất định là một thế hệ nhân tài.” Một trung niên mặc nho sinh mỉm cười khen Hứa Chính, nhưng đối với khí chất trầm tĩnh của Hứa Hàn thì không đánh giá.
“Các con mau rời khỏi đi.” Hứa Tông Hành khiêm nhường vài câu, định đuổi hai đứa con đi, sau đó cùng các vị đồng liêu nâng cốc ngôn hoan, tác thi tụng từ.
“Vô phương, Hứa đại nhân quả thật là hổ phụ không sinh khuyển tử, người xưa có câu, thiếu niên anh tài đi tám bước thành thơ, nói không chừng Chính nhi có thể chỉ điểm chúng ta phần mở đầu.” Một thư sinh bộ dáng phong lưu, đắc ý rung đùi nâng chén rượu, chỉ vào cảnh hoàng hôn nói: “Các vị, nhìn cảnh sắc bầu trời đi, thật đẹp phải không?”
Hứa Tông Hành cười nói: “Đúng là đang lúc hoàng hôn, hả? Mặt trời còn chưa ngã về núi, ánh trăng đã nhô lên cao, trăng non như câu, ngân huy cùng màu của ráng chiều chiếu rọi, thật là một cảnh sắc tuyệt với, mọi người có hảo ý gì không?”
Thư sinh trẻ tuổi hà hà cười nói: “Ta nghĩ được một vế trên, mọi người cùng nghe thử xem?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nhật nguyệt giao huy, giẫm chân tại chỗ, cất cao giọng nói: “Mặt trời đằng tây, mặt trăng đằng đông, bầu trời sinh thành ‘Minh’ tự.”
Mọi người kinh ngạc, vùi đầu suy nghĩ, trong khoảng khắc không có ai đáp lại.
Hứa Hàn trong lòng vừa động, chỉ vào hai người xa xa, thốt ra: “Nữ bên trái, nam bên phải, thế gian xứng định ‘Hảo’ nhân.”
Mọi người cả kinh, nhìn hai bóng dáng xa xa, thư sinh trẻ tuổi hai mắt tỏa sáng, “Hứa đại nhân, tương lai của lệnh lang nhất định thành tài nha!”
Hứa Tông Hành sắc mặt hơi lạnh, có chút xấu hổ nhận lời khen tặng của mọi người, hắn giận tái xanh mặt mài khiển trách: “Con nít mà biết cái gì, sau khi trở về chép một trăm lần vọng ngôn kinh.”
Hứa Hàn cúi đầu vâng một tiếng, lui ra phía sau không hề nói thêm câu nào.
“Ai, lệnh lang tuổi còn nhỏ mà đã có tài văn chương, ngươi phải cao hứng mới đúng.” Thư sinh tuổi trẻ hoàn toàn không biết địa vị của Hứa Hàn tại Hứa gia, vẫn hứng trí ngang nhiên như trước.
Hắn hết nhìn trái rồi tới nhìn phải, thấy tuyết đọng dưới ánh nắng chìu tà đang từ từ hòa tang, nước tuyết dọc theo mái hiên từng giọt giỏ xuống, cảm thấy thi hứng, chỉ vào mái hiên nói: “Mặt trời chiếu rọi bông tuyết tan, hiên nhà nhỏ giọt không mây gió.
Mọi người nghe xong lại trầm tư, tất cả đều tán thưởng thư sinh tuổi trẻ có tài văn chương, thì ra thư sinh này tại kinh đô cũng nổi danh là tài tử, nhưng hắn đối với tình huống của Hứa gia không rõ cho lắm, đem Hứa Hàn cho là con cả của Hứa Tông Hành.
Tuổi trẻ thư sinh hai mắt khiêm tôn nói: “Ta biết các vị đồng liêu đều có thể thoải mái đáp lại, chi bằng chúng ta đem về trên này nhượng lại cho Hứa đại công tử, chư vị thấy sao?”
Mọi người nghe xông đều gật đầu phụ họa.
Hứa Tông Hành miễm cường cười: “Khuyển tử vừa rồi chỉ là trùng hợp chứ không phải là thần đồng tư chất mẫn tiệp.”
Hứa Hàn chớp đôi mắt to, thần thái có chút do dự, cuối cùng cũng nhẹ giọng nói: “Phụ thân đại nhân, con có thể đối vế dưới. Phong xuy trần khỏi, địa sinh bất hỏa chi yên.”
Một lời nói ra, mọi người trong cuộc đều trầm trồ khen ngợi, hoàn toàn quên Hứa Chính bên cạnh đang đứng yên không nói gì, thần thái mang theo vài điểm ghen ghét, trừng mắt nhìn Hứa Hàn, quang vinh trong nhà đáng lý ra phải luôn tề tựu vào hắn, hôm nay lại bị một tên phế vật làm lu mờ.
Thư sinh trẻ tuổi quát to một tiếng hay, càng thêm coi trọng Hứa Hàn, khen ngợi được vài câu thì nói: “Không hổ là cậu cả của Hứa gia, ngươi muốn học theo cổ nhân tám bước thành thơ, đề tài là hàn mai trước mắt, được không?”
Hắn mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn Hứa Hàn, nếu thật sự có thể làm được, thì quả là một thiên tài hiếm gặp.
Hứa Hàn trong lòng kích động, hắn rất muốn được thể hiện trước mặt phụ thân, cho tới ngày hôm nay bất cứ việc làm gì của hắn cũng đều bị mắng, dục vọng trong lòng nhất thời bùng phát. Lúc này hắn đi ra ba bước quanh tiểu đình, sau đó chỉ vào Mai Đình trước mắt, giọng nói thanh thúy ngâm câu đầu: “Mai hoa khai tẫn tạp hoa khai.”
Thư sinh trẻ tuổi cẩn thận xem xét, hai mắt mở to, kêu lên một tiếng hay, “Chỉ một câu đã miêu tả ra hết vẻ cao ngạo của hàn mai, vế sau làm không tốt cũng không còn quan trọng.”
Ngay cả những người khác cũng đều nhất mực tán thưởng, sớm quên đi kiêng kị của Hứa Tông Hành.
Hứa Hàng đang muốn tiếp tục, thầm nghĩ lần này nhất định phải làm phụ thân hài lòng, vì cảm thấy thõa mãn trong lòng nên muốn nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của phụ thân, nhưng thực tế vẫn hoàn toàn khác hẳn, ánh mắt của phụ thân hắn vẫn như trước, cực kỳ bất mãn.
Hắn không biết mình làm sai ở chỗ nào, rõ ràng là được mọi người khen ngợi, hắn ngẫm lại cho là mình làm chưa tốt, vì thế kiên trì nói ra câu thứ hai: “Quá tẫn hành nhân quân bất lai.”
Mọi người vừa nghe, lại lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, một câu này đã ẩn chứa ý muốn so sánh người nho sĩ với cốt cách ngạo đời của hàn mai, tao nhã thuần khiết hơn người. Mọi người thấy hắn tuổi còn nhỏ mà đã biết dùng vật để ẩn dụ, nhất thời tán thưởng, trong lòng không khỏi có chút lâng lâng.
Hứa Tông Hành đang muốn cười to thì đột nhiên tỉnh ngộ, toàn bộ hào quang của con trai trưởng Hứa Chính lúc này bị Hứa Hàn chiếm hết.
Hắn âm trầm liếc nhìn Hứa Hàn một cái, lạnh lẽo khiển trách: “Làm xằng làm bậy, tuổi còn nhỏ mà tâm tư giảo quyệt, ngươi bây giờ đã đi được năm bước, những câu thơ sau cũng không thể đọc lên, còn không mau quay về chép vọng ngôn kinh.”
Hứa Hàn thấy đôi mắt lạnh lùng của phụ thân, trong đó rõ ràng có lửa giận, hắn không tự chủ được run rẩy một chút, nén sự bi thương tận sâu trong đáy lòng lại, đau thương chạy về phía phòng mình.
“Hứa đại nhân, vì sao thế, lệnh lang tương tai thành tựu e rằng vô hạn lượng đó.” Thư sinh trẻ tuổi run sợ một hồi, lắc đầu than đáng tiếc.
“Ngọc không mài không nên thân, tuổi còn nhỏ chỉ biết làm càn, hành động quá lỗ mãng, không thể không mắng.” Hứa Tông Hành kéo Hứa Chính qua, từ ái nói: “Chính nhi thông hiểu lòng ta, chính là quân tử thận ngôn, Chính nhi bình thường rất nhu thuận, đã học được vài phần khí khái của thượng cổ thánh hiền, hà hà, tốt lắm, Chính nhi cũng lui đi.”
Hắn biết Hứa Chính trong bụng có bao nhiêu tri thức, miễn cho chân tướng bị bại lộ khiến tuổi trẻ thư sinh khinh bỉ, lúc này hắn liền bảo Hứa Chính đi, đuổi hết luôn nhóm hài đồng