Đây là một mảnh rừng rậm rạp.
Đứng ở đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn, dưới đêm đen vô cùng vô tận, tất cả đều là cây cối rất lớn. Vài con chim đêm đột nhiên chấn kinh, ẩn trong bóng đêm phát ra những tiếng kêu kỳ quái, bén nhọn khó nghe, khiến núi rừng ban đêm bỗng nhiên hơn mấy phần ma quái cùng dữ tợn.
Tiếng giày cỏ đi vội vàng vang lên, một con mãnh hổ dài một trượng năm thước, toàn thân màu đen thất kinh từ trong bụi cỏ nhảy ra.
Hắc hổ bốn chân chưa chạm đất, trước mặt nó hư không đột nhiên vặn vẹo, Vật Khất, cả người cháy khét, cơ hồ bị huyết tương quấn lấy một tầng, quăng ngã ra, nện ngay trước mặt hắc hổ. Hung ác hắc hổ theo bản năng một trảo đánh vào đầu Vật Khất, hổ trảo mang theo một trận cuồng phong, có thể đem một tảng đá đập thành phấn vụn.
Phía sau từ trong rừng truyền ra vài tiếng quát mắng, năm, sáu mũi tên mang theo tiếng xé gió, vun vút phóng tới.
Bụi cỏ lại một trận kinh động, ba con trông con nai, giữa đầu chỉ có một chiếc sừng nhô ra, thồ ba người mặc thô ma bố y tráng hán vọt nhanh ra.
Hắc hổ nghe được phía sau truyền đến tiếng xé gió, nó không kịp đánh nát đầu Vật Khất, vội vội vàng vàng uốn cái eo, thân thể to lớn nhảy sang bên cạnh, nhờ thế mũi tên miễn cưỡng xẹt qua sát thân thể nó. Vài điểm hàn quang lướt qua bộ lông kỳ dị của nó, mang theo vài cọng lông đen nhánh.
Bị dọa cho mất hồn, hắc hổ chưa kịp rơi xuống mặt đất, ba tráng hán đã ra roi tọa kỵ, cấp tốc vọt tới sau lưng nó.
Một cái trường mâu thô dài vừa vặn đâm dưới bụng hắc hổ, tráng hán cầm trong tay trường mâu nương theo lực phi của tọa kỵ, ra sức vẩy một cái, một thân hắc hổ gần hai, ba ngàn cân nhất thời bị đẩy lệch về một bên.
Thân thể mất đi cân bằng, hắc hổ rơi xuống đất, đặt chân chưa vững, chật vật lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Hai tráng hán khác trong miệng tru lên, một đao một kiếm phân biệt mang theo tiếng xé gió vùn vụt hướng cổ hắc hổ bổ tới. Đặt chân chưa vững, hắc hổ không kịp né tránh nữa, đao kiếm phân biệt bổ trúng hai bên trái phải ở cổ nó, trong khu rừng đen như mực, hai vòi máu dài mấy trượng phun mạnh ra ngoài.
Hắc hổ gầm lên một tiếng tuyệt vọng, dồn toàn bộ lực lượng cố sức uốn cái eo, cái đuôi cọp to mang theo một trận kình phong cấp quật ra. Cầm trong tay đại đao, tráng hán không kịp né tránh, bị đuôi cọp quật vào ngực, đánh bay ra xa bảy, tám trượng.
Một loat tiếng xương sườn gãy vỡ truyền đến, tráng hán bị đuôi hổ quật trúng lăng không, phun ra vài búng máu, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, vô lực bò dậy.
Tráng hán cầm trường mâu nổi giận gầm lên một tiếng, thiết mâu như độc mãng đánh ra, đâm mạnh vào cổ hắc hổ.
Sau đó lại có mấy mũi tên bắn tới, vừa vặn bắn vào mông con hắc hổ. Trên mũi tên nhúng thuốc tê cực mạnh, hắc hổ đã chịu vài lần trọng thương, thân thể co quắp trên mặt đất, loạn trảo cào một trận, rốt cục cứng ngắc lại.
Mấy tráng hán tay cầm cường cung, thân cưỡi những con nai hình thù kỳ lạ, từ trong bụi cỏ chậm rãi đi ra, mọi người cùng lúc hoan hô ầm ĩ.
Đại hán cầm thiết mâu bỏ lại binh khí, vội vội vàng vàng nhảy xuống khỏi tọa kỵ, một tay nâng lên đồng bạn lúc nãy bị đuôi hổ quất trúng, ghé miệng hắn đến chỗ cổ con hắc hổ đang không ngừng chảy máu. Đại hán này vội vàng hé miệng như lang thôn hổ yết uống máu vào, không bao lâu sau, hắn lại đã có thể chống đỡ được thân thể, miễn cưỡng đứng lên.
Các đại hán lần thứ hai hoan hô, lúc này, một người cầm trong tay cường cung mới phát hiện Vật Khất thân thể trần truồng, đang nằm trên mặt đất.
Mấy người tiến tới bên cạnh Vật Khất, dùng sức, lau khô đi máu khô đóng trên ngực Vật Khất, nhìn da ngực hắn nát vụn. Gật đầu một cái, thấp giọng trao đổi mấy câu, bọn họ đem Vật Khất cũng kéo tới bên mãnh hổ, mở miệng Vật Khất, cho hắn uống đầy bụng hổ huyết.
Coi Vật Khất như một cái bao tải rách nát, đặt lên lưng một con tọa kỵ, mấy cái tráng hán vô cùng phấn khởi, quay qua chặt bỏ cành cây, làm thành một cái cáng, khiêng đầu mãnh hổ kia lên, hừ hừ vài khúc ca nhỏ, vui sướng hài lòng trèo núi vượt đèo mà đi.
Lúc Vật Khất từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn đang nằm trên một cái giường, tản mát ra mùi tanh của dã thú.
Đây là một gian nhà gỗ dài vài trượng, dùng cọc gỗ thô to mà dựng thành, trên cột, vỏ cây khô còn chưa bào sạch sẽ, có cây vẫn sống, đã mọc ra vài nhánh cây mới dài tầm hai ba thước , nhưng cũng chẳng có ai để ý.
Trong phòng ngoại trừ một cái bàn gỗ thô cùng vài cái ghế ngồi chặt từ cọc gỗ, chỉ có mình Vật Khất nằm trên cái giường đá này. Dùng đá núi mà cắt gọt thành giường, trên đó ngang dọc tứ tung mấy chục tấm da thú. Những tấm da này thì kỹ thuật không phải quá tốt, trên da vẫn mang theo mùi thối tự nhiên của dã thú. Mãnh hổ, gấu, báo, các loại mãnh thú đều có, vài loại da khác, Vật Khất cũng chịu không nhận ra.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong cơ thể một cỗ lực âm nhu cực mạnh sinh ra, lấy “Thủy Linh mạch” trong “Thất Huyền Đạo Thiên mạch” trong hai tay làm trụ cột, nháy mắt dâng lên toàn thân. Ngưng thần quan sát thể nội, Vật Khất có thể mơ hồ cảm nhận được trong kinh mạch có thủy quang lam nhạt.
“Thất Huyền Trúc Linh Quyết Chi Thủy Nguyên Thiên”, phương thức vận hành lực lượng trong cơ thể, “quen thuộc” như thế.
Từng giọt nước mắt lăn xuống, thân thể của hắn kịch liệt co quắp, thiếu chút nữa thất thanh, khóc rống lên.
Trong quá trình Thái Hư Đại Na Di trận truyền tống, thân thể Ngô Vọng cùng Nhạc Tiểu Bạch thành bụi, linh hồn cũng bị đập vụn thành hạt vô cùng nhỏ bé. Khi thần bí thân ảnh truyền thụ “Đạo Đức Kinh” cho Vật Khất, tất cả hạt linh hồn dưới áp lực lớn tràn vào thức hải Vật Khất, dung nhập vào linh hồn hắn.
Xem những ký ức cùng tri thức bỗng nhiên có được, khóe miệng Vật Khất đột nhiên trào ra một tia máu tươi.
Toàn bộ kinh nghiệm tri thức của Ngô Vọng cùng Nhạc Tiểu Bạch đều đã dung nhập vào trong Vật Khất, thành một phần trong linh hồn hắn.
Vật Khất bỗng dưng có được tác chiến tri thức, tác chiến ý chí, và tất cả kinh nghiệm cùng kinh lịch của Ngô Vọng. cùng đó là yêu nghiệt tri thức, kinh người ký ức cùng lực lĩnh ngộ của Nhạc Tiểu Bạch!
Đạo Đức Kinh, Đạo Đức Kinh, lấy phần dư của người khác bổ khuyết bản thân! Lần đầu tu luyện Đạo Đức Kinh, Vật Khất đã đạt được chỗ tốt nhất, từ trên người sư phụ cùng bằng hữu tôn kính và thân thiết nhất mà chiếm được! Cũng như Vật Khất mạnh mẽ cắn nuốt Ngô Vọng và Nhạc Tiểu Bạch linh hồn, hắn sao có thể không thương tâm, sao có thể không đau khổ?
Chân trái Ngô Vọng nổ tung, tiền căn hậu quả đều được Vật Khất biết rõ.
Lúc lẻn vào Thâu Thiên Hoán Nhật môn làm nằm vùng, trong chân trái Ngô Vọng đã cấy vào một quả bom kim loại nhẹ uy lực kinh người. Bom cùng Ngô Vọng sinh mệnh thể tương liên, khi sinh mệnh Ngô Vọng ngưng hẳn, khi tim ngừng đập, bom sẽ nổ tung.
Biết rõ vào Thái Hư Đại Na Di trận, ba người sẽ không còn sống, Ngô Vọng hung hãn tự sát, làm nổ tung quả bom. Kết quả dẫn phát phản ứng dây chuyền, đưa bọn người Diệu Nguyên đạo quân cùng Thượng Quan Dã nổ thành tro bụi.
"Sư phụ, sư phụ!"
"Còn có, Nhạc Tiểu Bạch, các ngươi cứ như vậy… như vậy mà chết sao?"
Vật Khất cuộn tròn thân thể, đột nhiên lớn tiếng khóc toáng lên. Hắn khóc đến huyết lệ tung toé, thân thể kịch liệt co giật.
Dù đã ở Thâu Thiên Hoán Nhật môn làm bao nhiêu việc, trải qua rất nhiều đại sự, hắn vẫn chỉ là một tên thiếu niên mười mấy tuổi.
Hắn có sống lại thì ân sư cùng huynh đệ chân tay cũng đã chết rồi, Tham Lang tổ đều bị người giết sạch sẽ. Thân mình lại bị rơi vào Thái Hư Đại Na Di trận, không biết ở phương nào, Vật Khất chỉ cảm thấy mình là một cánh diều đứt dây, trôi nổi bồng bềnh, mất phương hướng, mục tiêu.
Đang lúc Vật Khất lớn tiếng khóc lóc đau khổ, cửa nhà gỗ đột nhiên bị người một cước đá văng, một tráng hán cao tuyệt đối vượt quá hai mét nhanh chân đi đến. Đưa tay nâng một cái bát sứ to như cái chật rửa mặt, đặt mạnh trên bàn, tục tằng không gì sánh nổi, trên bộ ngực, trên mặt, tất cả đều là lông đen, đại hán rống lớn nói: "***, ngươi là nam nhi hay là đàn bà? Khóc cái gì? Khóc cái ***?"
Đại hán âm thanh thô lậu khó nghe, từ ngữ cũng là thô bỉ không gì sánh nổi, hơn nữa mang theo nồng đậm khẩu âm địa phương.
Nếu là Vật Khất trước đây, chắc chắn nghe không hiểu đại hán, may mắn là hắn bây giờ dung hợp toàn bộ ký ức, kinh nghiệm của Ngô Vọng cùng Nhạc Tiểu Bạch, Ngô Vọng kiến thức rộng rãi, hầu như đã đi khắp thế giới; Nhạc Tiểu Bạch có trí thông minh yêu nghiệt, thế giới các loại ngôn ngữ, cả ngôn ngữ thổ dân Châu Phi, hắn cũng học được bảy tám phần.
Cho nên, Vật Khất nghe hiểu đại hán.
Khẩu âm của hán tử này, có điểm gần như Thiên Tân, Hà Bắc, vùng có khẩu âm giống địa phương phía đông bắc, thế nhưng càng mang theo một ít vùng quê hương. Ngô Vọng trước đó trong một vùng núi hẻo lánh thôn xóm phụ cận làm huấn luyện, trong thôn, khẩu âm của lão nhân cùng hán tử này có năm sáu phần tương tự.
Xoa xoa huyết lệ nơi khóe mắt, Vật Khất đứng lên, ôm quyền thi một lễ với đại hán.
"Đa tạ ân cứu mạng của đại thúc. Đại thúc nói đúng, nam nhân, không nên khóc."
Bị đại hán rống lên một câu, Vật Khất đột nhiên thông suốt, khóc lóc cái gì, có cái gì mà phải khóc? Nếu như Diệu Nguyên đạo quân cùng Thượng Quan Dã không chết, nỗ lực tu luyện tìm bọn họ trả thù mới đúng. Nếu như bọn hắn đã chết, như vậy cũng phải diệt trừ Thanh Thành nhất mạch, vì Ngô Vọng, Nhạc Tiểu Bạch cùng Tham Lang tổ các huynh đệ mà báo thù.
Ngô Vọng lưu lại cho Vật Khất ý chí lực lúc này phát huy cường đại công hiệu, Vật Khất ngừng khóc, nhanh chóng làm ra quyết định.
Khí tức nhu nhược trên người hắn biến mất đến sạch sẽ, một cỗ khí tức lạnh lẽo, như sát khí trên cương đao mơ hồ khuếch ra.
Đại hán gật gật đầu một cái với Vật Khất, chỉ vào cái bát sứ lớn trên bàn, cười nói: "Đây mới là đàn ông! Hắc, chuẩn bị cho ngươi bát thịt hổ, ăn mau cho bồi bổ nguyên khí. Thịt Dạ quang hổ, nam nhân ăn tráng dương, nữ nhân ăn thúc nhũ, không có thứ gì tốt hơn nữa!"
Dừng một chút, con mắt đại hán đột nhiên ngưng lại, tay chỉ vào Vật Khất, kêu ầm lên: "Ngươi gọi ta là cái gì? Đại thúc? Ta già như vậy sao? Ta năm nay mới có mười bốn tuổi, ngươi gọi ta là đại thúc? Gia hoả này, ta già như vậy a?"
Mới mười bốn?
Vật Khất nhìn lại khổ người đại hán. Thân cao hơn hai mét, trên mặt hắn lít nha lít nhít lông đen, khí chất có một chút tang thương cùng lỗ mãng, đây mà là bộ dạng của một thiếu niên mười bốn tuổi à?
Nhưng mà, có thể, nơi này tính ngày tháng so với vẫn tính không giống ?
Thông suốt đạo lý này, Vật Khất vội vàng hướng đại hán chắp tay nói: "Là Vật Khất lỗ mãng. Vị tiểu huynh đệ này, đa tạ ngươi đã cứu ta!"
Mặt đầy lông đen, vị “tiểu huynh đệ” cười to ba tiếng, từ túi da thú bên hông rút ra hai bộ quần áo bằng vải thô, đưa cho Vật Khất, cười nói: "Tiểu huynh đệ, lời này ta thích nghe. nhanh ăn thịt đi, bô lão trong tộc chúng ta muốn hỏi ngươi vài thứ!"
Đắc ý lắc đầu, đại hán bỏ lại Vật Khất, uốn cái mông đi ra khỏi nhà gỗ.
Vật Khất ngơ ngác nhìn cái bát sứ cực lớn đặt trên bàn, nhìn ít nhất năm cân thịt hổ trong đó, lông mày nhíu chặt lại.
Thở dài một tiếng, miễn cưỡng ăn mấy khối thịt hổ khô khốc, uống hai ngụm canh thịt để giải khát, Vật Khất nhanh chân đi ra ngoài.
Một sơn thôn phong quang tú lệ thình lình xuất hiện trước mặt hắn.