"Đồng thời, còn có một vấn đề cổ quái khác đột nhiên nảy lên trong lòng Lâm Thanh Hàn.
"Bây giờ nhất cấp ma pháp sư, rốt cuộc là ta hay là cây súng này nhỉ?"
Lâm Thanh Hàn rõ ràng cảm giác được, bây giờ bản thân vẫn không thể cảm nhận được một chút nguyên tố ma pháp nào hết. Lại càng không nói đến thả ra bất cứ ma pháp gì, nhưng mà hết lần tới lần khác có thể cảm giác rõ ràng ma pháp dao động trên súng.
Hay nói cách khác, nguyên tố ma pháp hoàn toàn chỉ tụ tập ở trên cây súng, hoặc nói, cây súng này bây giờ nắm giữ ma pháp lực tương đương với nhất cấp ma pháp sư, mà mình thì chỉ có tinh thần lực của nhất cấp ma pháp sư mà thôi.
Không thể nghi ngờ gì nữa, trải qua lần đầu tiên biến dị khi mới xuyên qua thế giới này, khẩu K54 bây giờ lại biến dị thêm lần nữa!
Vấn đề bây giờ, chính là chênh lệch hiệu quả mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn cũng không nhịn được nữa, hận không thể lập tức thử nghiệm một cái.
Cùng lúc đó, vài con thanh lang cũng chậm rãi hiện ra trong tầm mắt Lâm Thanh Hàn.
Khỏi phải nói, những con thanh lang này đều là bị ma pháp quang huy trên khẩu súng lục hấp dẫn tới.
Không chút do dự, Lâm Thanh hàn trong nháy mắt vung tay lên, hướng về hai con lang nã súng.
Nếu là uy lực không có đề cao quá lớn, tùy ý để thanh lang tiến gần người, xem như là tự đi tìm chết.
"Phanh!"
Lâm Thanh Hàn cảm giác được trên ba viên đạn mình mới bắn dường như được phụ thêm ma pháp ba động, vô luận là tốc độ hay là uy lực cũng tăng lên không ít.
"Ngao!" Hét thảm một tiếng, hai con thanh lang trong nháy mắt bị viên đạn bắn xuyên qua não.
Miểu sát!
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn cũng không khỏi bị rung động bởi một màn này. Mặc dù đã dự liệu uy lực của súng lục có thể tăng lên, nhưng mà hiệu quả khoa trương như thế cũng dọa cho hắn giật cả mình.
Phải biết rằng, trước đó, ít nhất phải ba viên đạn rơi cùng một điểm mới có thể xé rách hàng phòng ngự của thanh lang a!
Rung động thì rung động, mẫn cảm của một tay súng lâu năm vẫn khiến cho Lâm Thanh Hàn không chút ngừng lại tiếp tục nổ súng.
Cơ hồ là chỉ trong thời gian chốc lát, sáu cổ thi thể đã lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Thủ đoạn như vậy có thể nói là vô cùng hoa lệ.
Ngũ cấp thanh lang! Sáu ngũ cấp thanh lang không ngờ đều bị miểu sát trong nháy mắt. Nhược Lâm cơ hồ cảm giác đầu óc mình có chút khó xoay chuyển không kịp rồi.
Từ lúc thanh lang xuất hiện cho đến khi sáu cổ thi thể lẳng lặng nằm trên mặt đất, thời gian ngắn ngủi chỉ có vài giây, thậm chí nàng còn chưa kịp sợ hãi thì đã kết thúc.
Một trận hàn ý lạnh thấu xương chợt nảy lên trong lòng Nhược Lâm, chính mình đã từng cố gắng lấy trộm thánh khí của một người như vậy ư?
Có thể sống đến bên giờ quả thực là có vận khí lắm rồi.
Có chút thất thần thu lại súng, trong lúc nhất thời, Lâm Thanh Hàn hưng phấn tới mức một câu cũng không nói nên lời.
Uy lực như vậy đương nhiên khiến cho hắn rung động, song càng khiến cho Lâm Thanh Hàn kích động chính là, nó đã chỉ rõ phương hướng cho mình tiếp tục đi.
Từ lúc thương pháp đại thành cho đến nay, thực lực tăng lên có thể nói là cực kỳ nhỏ bé. Thậm chí bản thân một lần còn cho rằng, thực lực của mình xem bộ dừng lại ở tại đây rồi, muốn đề cao lên nữa cũng chỉ có thể dựa vào chiến thuật cùng đề cao uy lực súng ống thôi.
Song, giờ khắc này lại là một sự thực cực kỳ rung động, nó hướng mình tuyên bố một hiện thực - - con đường tu luyện của bản thân vẫn chưa hề bị đình chỉ!
Điểm ủng hộ này đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, ngoại nhân khó có thể tưởng tượng được.
Bất cứ một nghề nghiệp gì sau khi đạt tới đỉnh phong rồi, muốn tăng lên là cực kỳ khó khăn. Khi đó, chỉ một điểm đề cao thôi đã có thể khiến cho người ta rất kích động rồi. Mà bây giờ, Lâm Thanh Hàn sớm đã đứng ở trên đỉnh trong giới súng ống sau khi đi tới dị giới, rốt cuộc có thể tìm được một phương hướng để tăng lên thực lực trên phương diện rộng lần nữa, như thế nào lại không thể khiến cho hắn mừng rỡ như điên được cơ chứ?
Lúc này chỉ mới là thực lực của nhất cấp ma pháp thôi nha, nếu là tiếp tục tăng lên tới bát cấp, cửu cấp, thậm chí thánh vực, lúc đó thực lực sẽ là như thế nào đây nhỉ?
Ý nghĩ như thế, đã đủ khiến cho người ta hưng phấn không thôi.
Một lúc lâu, Lâm Thanh Hàn rốt cuộc chậm rãi ổn định lại tâm tình của mình, khôi phục tỉnh táo lần nữa, khóe miệng nổi lên một nụ cười, hướng Nhược Lâm nói, "Cám ơn ngươi nha! Ngày sau ta nếu có thành tựu, tất báo ân này!"
"Không cần phải cảm tạ, là do thiên phú của ngươi tốt." Nhược Lâm chậm rãi lắc đầu nói.
Lâm Thanh Hàn cũng không giải thích, cười cười nói, "Trời không còn sớm, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta tiễn ngươi rời khỏi ma thú sâm lâm."
"Vậy còn ngươi?" Cơ hồ không trải qua tự hỏi, Nhược Lâm theo tiềm thức hỏi ra, sau khi nói xong, nhân tiện liền hối hận, trong nháy mắt liền chuyển sang đỏ bừng.
Bất quá, cũng may Lâm Thanh Hàn tựa hồ cũng không có chú ý tới phản ứng của Nhược Lâm.
"Ta đương nhiên cũng phải đi ra ngoài." Lâm Thanh Hàn cười lắc đầu nói, "Ta cũng không phải dã nhân, hơn nữa chung quy ở tại ma thú sâm lâm cũng không che dấu được?"
Dừng lại một chút, Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói, "Bất quá, ngươi sẽ không muốn đi cùng ta chứ, nếu đoán không sai, tên kia khẳng định sẽ nghĩ biện pháp trả thù ta, theo ta ở cùng một chỗ sẽ bị liên quan, ta lại không thể bảo vệ được ngươi."
Mặc dù không quan tâm Khải Đức, nhưng mà Lâm Thanh Hàn vẫn tự biết mình biết ta, đi tất nhiên sẽ có nguy hiểm, chỉ sợ tự bảo vệ mình còn không xong, huống hồ chi là bảo vệ Nhược Lâm, đúng là chuyện trong mơ.
Càng quan trọng hơn nữa là, vốn cũng không cần phải như như vậy, dù sao chỉ là một nữ nhân cùng mình không có quan hệ gì cả mà thôi.
Lâm Thanh Hàn cũng không phải không muốn mỹ nữ, nếu không cũng phải tên kia bỏ lại thì cũng đến mức như vầy.
Nghĩ đến Khải Đức, Lâm Thanh Hàn khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười băng lãnh.
Cùng một hoàng tử kết oán, cuộc sống sắp tới tựa hồ rất thú vị đây.
Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.
Nghe thế, yết hầu Nhược Lâm nhất thời có chút nghẹn ngào, cũng không biết nên nói những gì.
"An tâm ngủ đi, có ta ở đây, sẽ không có cái gì nguy hiểm." Lâm Thanh Hàn lập tức tựa vào cây, lạnh nhạt nhìn Nhược Lâm nói.
Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng lại hàm chừa tràn đầy lòng tự tin.
Nếu là ngay cả một nữ hài cũng bảo vệ không được, thì tốt hơn hết là mua một khối đậu hũ trực tiếp đâm đầu chết đi cho rồi. (DG: Hức, ngồi kiếm đậu hũ đập hoài sao không chết, đang muốn xuyên việt đây @_@)
Ban đêm tựa hồ lạnh thêm vài phần, song, nhưng Nhược Lâm trong lòng lại có nhiều hơn vài phần tình cảm ấm áp. Bất quá, mất mác lại càng nhiều hơn nữa……