Bước ra khỏi ma thú sâm lâm, nhìn thành thị to lớn phía trước, Lâm Thanh Hàn nhất thời thoáng nổi lên một loại cảm giác, hành trình đi vào dị giới của mình chính thức bắt đầu rồi sao?
"Ngươi đi đi." Lâm Thanh Hàn chậm rãi lắc đầu nói.
Một đường đi thẳng tiến vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả những tiểu ma thú cũng rất ít gặp phải, ngẫu nhiên có một hai đội ngũ tiến vào ma thú sâm lâm, cũng vội vã đi qua, không cùng họ có bất cứ phát sinh gì xuất hiện.
Cắn cắn môi, Nhược Lâm rốt cuộc im lặng gật đầu, xoay người chậm rãi hướng cửa thành đi đến.
Cuộc sống hai ngày này tựa hồ giống như một giấc mộng, tại giờ khắc này phảng phất đều tán đi, chính mình hẳn phải cao hứng mới đúng chứ? Tại sao lại có một loại cảm giác không muốn?
Mọi phát sinh hết thảy đều giống như một thước phim rất nhanh quay lại trong đầu, tiếng bước chân lại có vẻ dị thường trầm trọng. Chỉ là Nhược Lâm lại hiểu rõ, mình đã đi thì không thể quay đầu lại.
So với tâm tình phức tạp của Nhược Lâm, Lâm Thanh Hàn thì đơn giản hơn nhiều, một nữ nhân xinh đẹp mà thôi, ra đi cũng không lưu lại cho hắn bao nhiêu rung động, duy nhất có chút khó chịu chính là, không hiểu sao mình lại có hảo tâm đến như vậy nhỉ?
Buồn cười lắc đầu, đem ý niệm vớ vẩn này quẳng ra khỏi óc, Lâm Thanh Hàn đột nhiên la lớn: "Các mỹ nữ của dị giới, lão tử tới đây! Hahaha!" (DG: Mịa, suốt ngày chỉ biết lắc đầu, mới để xổng mất một mỹ nữ, ở đó mà lão tử tới với lão tử đi )
Bởi vì mặc ma pháp bào của Kiệt Khắc nên cũng không lọt vào bất cứ ngăn trở gì, ánh mắt gặp phải phần nhiều cũng là kính sợ. Loại cảm giác này khiến cho Lâm Thanh Hàn có chút không quen, nhưng lại không thể tránh được, xem ra ma pháp sư ở thế giới này thật đúng là rất tôn quý.
"Trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân đã…… Sặc, mẹ kiếp, như thế nào lại quên hỏi vụ này." Lâm Thanh Hàn đột nhiên vỗ đầu mình một chút, mắng to.
Từ trong ma thú sâm lâm đi ra, bản thân không ngờ đã quên hỏi Nhược Lâm vụ tiền bạc rồi. Thậm chí ngay cả tiền trên thế giới này bộ dáng gì cũng không biết, lúc này ở trên người một phân tiền cũng không có thì biết làm sao bây giờ?
"Ngươi cái tên hỗn đản này muốn chết sao? Lão tử đánh sống đánh chết, mới vừa từ ma thú sâm lâm tìm ra ba khối nội hạch tứ cấp ma thú, ngươi há mồm một cái là đòi lấy đi một nửa ư?" Một thanh âm tráng kiện đột nhiên vang lên bên tai Lâm Thanh Hàn.
Theo thanh âm nọ nhìn lại, ở một cửa hàng phía trước, chỉ thấy một tráng hán trong tay giữ ba khối tinh thạch màu đỏ nhạt, tay kia nắm một thanh đại kiếm, giương cung bạt kiếm cùng một hắc y nhân đối diện giằng co.
Đối với mấy chuyện nhàn sự này, Lâm Thanh Hàn vốn không có hứng thú quản. Bất quá, tinh thạch trong tay đại hán cũng chẳng khiến cho hắn có hứng thú gì lớn, chẳng phải là mấy viên tinh thạch trong lúc mình chơi đùa lấy được trên người ma thú hay sao?
Khoan đã, nội hạch ma thú? Chẳng lẽ thứ này là nội hạch ma thú? Bộ dáng coi ra rất đáng giá nha?
"Hắc, đại khối đầu, quy củ ở đây ngươi cũng biết, muốn ở chỗ này bán nội hạch ma thú thì phải đóng thuế cho chúng ta, đây là quy củ! Nếu ngươi muốn bán, thì đóng thuế cho ta, sau đó thì không nói gì nữa." Hắc y nhân cầm đầu nọ vừa cười lạnh vừa nói, "Ta cũng không muốn nhiều của ngươi, ba khối nội hạch ma thú, ngươi giao một viên là được."
"Ngươi nằm mơ!" Đại hán nọ nhất thời khí cực, nổi giận nói, "Thứ này là lão tử dùng mạng để đổi, dựa vào cái gì mà cho ngươi?"
"Xem ra ngươi thật sự muốn gây hấn?" Hắc y nhân nọ cũng không tức giận, bình tĩnh nói.
Câu nói kế tiếp, Lâm Thanh Hàn cũng không có tâm tư để nghe, dù sao thì cũng xác nhận rõ thứ đó là nội hạch ma thú, chính là mấy món tinh thạch của mình. Hơn nữa xem ra bộ dáng rất đáng giá, thế là đủ rồi.
Bất quá, kêu cái gì thuế cơ chứ? Những ngươi này cũng không giống như quan địa phương, hẳn là xã hội đen dị giới rồi.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn khóe miệng không mang theo một nụ cười cổ quái. Xem ra mặc kệ là địa cầu hay dị giới, thứ xã hội đen này cũng không ít a. Bất quá, sao cứ để mình đây đụng phải thế không biết?
"Nội hạch ma thú khi nào mua mà còn phải đóng thuế nữa vậy?" Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng tiến lại lạnh nhạt nói.
Dù sao bản thân cũng không có khả năng nộp thuế cho bọn hắn, sớm muộn gì cũng có xung đột, không bằng thuận tay giúp hán tử kia luôn, coi như là làm chuyện tốt vậy.
Vừa nói vừa tiện tay lấy một túi nội hạch ném tới trước cửa hàng nọ, liếc những người đó liếc mắt một cái, thản nhiên nói, "Có muốn tính hay không, ta muốn cho các ngươi thuế một chút?"
"Đại nhân nói đùa." Hắc y nhân nọ nhất thời thay đổi bộ dáng, vọt tới trước Lâm Thanh Hàn thi lễ nói: "Chúng ta làm sao có gan lớn chiếm tiện nghi của ngài a. Nếu như gặp đại nhân, xem như là vận khí của hắn, chúng ta cũng nên rời đi thôi."
"Ách……" Lâm Thanh Hàn nhất thời không nói được gì, vở kịch đáng lẽ không nên như thế chứ, xã hội đen ở đây cũng quá kém rồi? Người ta bất quá mới nói vài câu đã xong sao?
Nhìn thấy mấy người kia rời đi, lão bản cửa hàng mới chậm rãi lắc đầu, xuất ra một túi kim tệ nhỏ đưa cho đại hán nói: "Cầm lấy đi, vận khí của ngươi thật sự không sai, gặp phải vị ma pháp sư đại nhân này, nếu không…… Ôi, thôi thu đi."
"Những người kia là ai?" Lâm Thanh Hàn giờ mới hiểu được, tại sao ngay câu nói đầu tiên của mình là đã có thể đem chuyện giải quyết, xem ra thân phận ma pháp sư thật đúng là rất tốt a, ý niệm vừa mới định đổi quần áo trong đầu nhất thời cũng bỏ đi.
"Bọn họ là người của Hắc Y Minh, ở chỗ này vô luận là làm sinh ý gì cũng phải giao tiền cho bọn hắn, nói cái gì là thuế cơ chứ. Nếu là vận khí không tốt, lúc bán nội hạch ma thú gặp phải bọn họ, cũng là phải giao hết phân nửa chén canh cho bọn hắn rồi." Nói đến đây, lão lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Đương nhiên, ma pháp sư như ngài bọn họ tuyệt đối không dám trêu chọc, kiếm sĩ chính thức bọn họ cũng như thế, cũng không dám trêu chọc, khổ nhất chính là những dong binh cấp thấp này thôi."
"Cám ơn ngài nhiều, ma pháp sư." Đại hán nọ cũng có chút sợ hãi nhìn Lâm Thanh Hàn một hồi, mở miệng nói lời cảm tạ.
Thoáng gật đầu, Lâm Thanh Hàn hướng lão bản nói, "Lão bản, hay là ngươi xem thử một chút mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền đi”.
Lập tức chuyện hướng sang đại hán nói, "Xưng hô như thế nào?"
"Thụy Ân, tứ cấp chiến sĩ, bất quá cũng không có gia nhập kiếm sĩ công hội, xem như là một lính đánh thuê đi."
____________
Chú thích:
-Khí cực: Đại loại là khí xông lên não, nhịn không nổi.
-Đê cấp: cấp thấp