“ Ngươi là ai mà lại gọi ta….”
Mộ Dung Tuyết Ương trong đầu như có một đám sương mù, nhưng đột nhiên trong lúc đó, một đạo linh quang lóe lên, hắn kinh ngạc nói :
“ Như thế nào….chẳng lẽ ngươi là ? “
“Ngươi là đóa kì hoa nọ biến thành ? .”
Đáp án hiển nhiên không nói mà cũng sáng tỏ, ở đây chung quanh đều vắng tanh, ngay cả một người dân cũng không có, nơi nào lại nhìn thấy một cô gái như vậy ? . Huống chi Mộ Dung Tuyết Ương mới quay đầu lại không lâu, nơi này đã xuất hiện một người, với lại Kỳ hoa Vũ Nguyệt cắm trên gốc liểu già đã không còn thấy nữa.
Kỳ hoa Vũ Nguyệt là do tạo hóa sinh ra.
Trong truyền thuyết đóa hoa này là được người có duyên mở ra, khi kỳ hoa biến thành người, cũng sẽ vĩnh viễn đi theo người đó, vô luận là làm tình nhân hay thê tử, hay thậm chí là làm người hầu, sẽ không rời một bước.
Nhưng gần một trăm năm qua, cho đến bây giờ chưa xuất hiện người có duyên với Kỳ hoa Vũ Nguyệt. Kẻ tầm thường khi tìm thấy kỳ hoa thì chỉ “à uồm “ một cái nuốt trọn, nơi nào đâu lại có Mộ Dung Tuyết Ương một người theo đuổi đến điểm tận cùng của cái đẹp, của sự hoàn mỹ, mới làm cho hình dáng thật sự của kỳ hoa hiện ra .
“ Nô tỳ đúng là do Kỳ hoa Vũ Nguyệt biến thành”. người con gái hướng về Mộ Dung Tuyết Ương cúi mình hành lễ.”
Chủ nhân bao dung không muốn bỏ đi, mà còn truyền linh lực vào trong hoa, đã làm cho nô tỳ rốt cục có thể biến ra hình người.”
Mộ Dung Tuyết Ương sờ trán, nới nào đó đã có vài tia mồ hôi lạnh.
Nói không muốn bỏ đi, cũng là nói dối mà thôi, linh lực của Mộ Dung Tuyết Ương vốn là chẳng còn bao nhiêu để lại cũng vô dụng, lúc này mới có ý nghĩ đến kỳ hoa còn trong túi, nhưng lại không nghĩ rằng có thể giúp nó đột phá một phẩm thực lực, thật sự là có chút trời ơi đất hởi .
Nhưng chuyện làm cho Mộ Dung Tuyết Ương toát mồ hôi lạnh lại là…. Kỳ hoa Vũ Nguyệt biến thành một người con gái, không tưởng tượng được lại không như Mộ Dung Tuyết Ương vốn hình dung. Nàng này theo khiếu thẩm mỹ về mỹ nhân của Mộ Dung Tuyết Ương thật sự là bình thường ..rất bình thường.. .!
Cô gái nhỏ này chỉ khoảng mười lăm tuổi, bộ dáng còn chưa trưởng thành hết. Thân thể mãnh mai thậm chí hơi gầy một chút. Mỹ nhân trên núi Ngọc ương biết Mộ Dung Tuyết Ương chỉ thích vóc người đầy đặn phong nhuận, nên cố biến hình dáng thật mềm mại nõn nà, bình thường mặc y phục những bộ phận hấp dẫn bên trong rung động mê người, làm cho người ta tâm hồn điên đảo quay cuồng không dám nhìn tiếp. Nhưng cô gái nhỏ đang đứng trước lại không có một chút tiền vốn nào cả, cơ thể còn chưa phát dục hết làm sao so sánh với bọn Tử La Nhi kia được chứ…
Khuôn mặt của người con gái cũng có thể coi là rất xinh đẹp, chỉ là Kỳ hoa Vũ Nguyệt cả thân hình đều đẹp đến kinh tâm động phách, bản thể đã như vậy, đáng lẽ ra khi biến thành hình người cũng không nên kém như thế.
Sự thật trước mắt lại không như tưởng tượng, làm cho Mộ Dung Tuyết Ương âm thầm thở dài đáng tiếc.
Bất quả cô gái nhỏ trước mặt lại có một chút rất lợi hại, đó là cả người như một bức tranh thủy mặc tuyệt diệu …rất đau đớn rất thương cảm, cô gái nhỏ này tuy không có vóc người kinh diễm nhưng có một nét duyên thầm kín , chỉ có thể hình dung.
Làm cho người ta phải rung động mủi lòng ! .
Trên đời tồn tại một dạng nữ nhân chuyên môn khiến người ta thương cảm, các nàng không nhất định phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng nhất định phải có cặp mắt to, ánh mắt ai oán, thân mình mảnh mai gió thổi một chút cũng phát run lên .
Cô gái nhỏ này cơ hồ đều có hoàn toàn những điều đó .
Ngay cả Mộ Dung Tuyết Ương là loại người quen nhìn mỹ nữ, ánh mắt cũng có đôi phần thương cảm, hắn ho khan một tiếng, phất tay nói : “ Nếu ngươi đã biến ảo ra như vậy cũng là do thiên địa tạo hóa, có vận mệnh tốt, sau này cứ tu luyện chăm chỉ, cũng không uổng công ta đưa ngươi đi một đoạn đường, hãy đi đi !”.
Cô gái nhỏ vẫn không nhúc nhích, đôi mắt mở to khẽ chớp nhìn Mộ Dung Tuyết Ương .
“ Như thế nào lại không đi ?” . Mộ Dung Tuyết Ương ngoãnh mặt nhìn lên trời: “ Đi thôi, ngươi đã không còn là kỳ hoa, cũng tính là có linh hồn, hãy tự mình tu luyện đi.”
“Công tử….” cô gái nhỏ ủy khuất nói “ Nô tỳ vốn là do công tử bảo hộ mà còn tồn tại, lại còn không khinh bỉ mà truyền cho linh lực, nên chính là người của công tử, chỉ biết đi theo công tử”.
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng thật ra hắn cùng nàng đều cũng biết sự tình, chỉ là do hai người không nói rõ ra mà thôi .
Kỳ hoa Vũ Nguyệt là do tạo hóa sinh ra, những lời này không phải là vô ích, nếu không phải Mộ Dung Tuyết Ương là người may mắn làm cho kỳ hoa nở ra, thì mặc cho Kỳ hoa Vũ Nguyệt hóa thành gì đi nữa hắn cũng chẳng hề quan tâm.
Mộ Dung Tuyết Ương thật sự là không nghĩ đến chuyện để cô gái nhỏ này đi theo bên mình, không phải là hiềm nàng không đủ xinh đẹp, công bằng mà nói nhan sắc của nàng tuy chưa thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt thế vô song của nữ nhân Ngọc Ương sơn, nhưng đặt ở nhân gian chỉ cần nhìn thoáng qua thì cũng coi như là thượng phẩm mỹ nữ.
Thât sự là Mộ Dung Tuyết Ương trong hoàn cảnh này đang gặp kiếp nạn, sau này cuộc sống ra sao hắn cũng không thể nào biết được, hôm nay nếu cho cô gái nhỏ này đi theo không phải là một gánh nặng hay sao…?
Cô gái nhỏ tựa hồ nhìn ra ý tứ do dự của Mộ Dung Tuyết Ương, liền quỳ xuống hai mắt đẫm lệ run rẩy nói: “ Nô tỳ…. nô tỳ tự biết bản thân mình không xinh đẹp bằng ba vị tỷ tỷ, xin công tử ngàn vạn lần đừng hắt hủi nô tỳ, nguyện ý kiếp này xin hầu hạ công tử, xin công tử đừng bỏ rơi ta.”
Mộ Dung Tuyết Ương ghé mắt nhìn, ngạc nhiên nói : “Làm sao ngươi biết được các nàng ấy ?”
Cô gái nhỏ nhẹ giọng nói : “ Nô tỳ vốn chỉ là một mầm hoa được sinh ra ở bên dòng ôn tuyền trong cốc, may mắn được linh khí của động phủ công tử mà thành hình, lúc ở dòng ôn tuyền sinh trưởng thì đã ngày ngày nhìn thấy công tử cùng các vị tỷ tỷ thuận hòa, Tử La Nhi tỷ tỷ thì ôn nhu hầu hạ, Khanh Nhi tỷ tỷ thì hoạt bát vui vẻ, công tử bên dòng ôn tuyền thường nghe Tình Miên Nguyệt tỷ tỷ gãy đàn. Nô tỳ khi đó, thì …. rất hâm mộ các người.
“ Oà !” Mộ Dung Tuyết Ương thở dài, thật không nghĩ ra trong hoàn cảnh này lại còn có người nhắc lại những kỷ niệm xưa.
“ Xin công tử ngàn vạn lần không nên bỏ lại nô tỳ , cho dù tương lai cùng ba vị tỷ tỷ cùng công tử………! , nô tỳ cũng nguyện ý , cô gái nhỏ nói bộ dáng thật thương cảm .
Mộ Dung Tuyết Ương nghe nàng nói một hồi lắc đầu cười khổ nói , ta bây giờ đang gặp kiếp nạn trùng trùng , cũng không biết sẽ ra thế nào ? , làm sao để liên lụy tới ngươi được ?
“Công tử sao lại không trở về Ngọc Ương sơn?” nàng mê hoặc hỏi , “ trở lại động phủ cùng ba vị tỷ tỷ đoàn tụ chẳng phải là hạnh phúc lắm hay sao ? “ .
“ Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì ta đâu phải khổ sở suy nghĩ làm gì,” . Mộ Dung Tuyết Ương như thế nào mà không nghĩ đến chuyện trở về động phủ , chỉ là chưa tìm được biện pháp nào cho tốt , “, từ nơi này đến Ngọc Ương sơn ít nhất cũng hơn mười dặm , mặc dù Ngọc Ương sơn cùng Thiên Mộc bảo giao giới , nhưng từ Thập Vạn Yêu sơn đi vào có vô số đĩnh núi dựng đứng , còn có mấy vạn yêu thú cùng bọn tiểu yêu chuyên ăn thịt người , với thực lực của hắn hiện giờ trở về Ngọc Ương sơn quả là khó hơn lên trời .
Cô gái nhỏ yên lặng , tựa hồ như cũng nghĩ được tình thế hung hiếm của Mộ Dung Tuyết Ương .
(hết phần trung)