A hoàn, hầu nữ và vài tên nô bộc đặt bốn cái bàn ở trên một tấm thảm. Mỗi bàn đặt một viên giấy, tiểu nam hài thì được đặt trên tấm thảm, bà mụ đang cố gắng dụ đứa bé đưa tay sờ vào giữa cài bàn nào đó.
Sau một tiếng cười khanh khách, nó đã sờ trúng cái bàn bên trái. Hầu nữ rất nhanh lấy tờ giấy từ trong tay đứa bé giao cho Đức Mộc, ánh mắt mọi người đều nhìn vế phía Đức Mộc.
Mở tờ giấy ra, trên giấy viết hai chữ “Tinh Kì” thật lớn, “Ha ha, là Tinh Kì”, “Chúc mừng Đức Mộc lão đệ, đây chính là những chữ của tài thần Mặc lão hắc a.”
Thì ra bốn tờ giấy đặt trên bàn có bốn cái tên, do bốn người Đức Mộc, Lan Đặc, Trấn trưởng Tạp La, và Mặc lão hắc, mỗi người đặt một tên, bởi vì chút hưng phấn nhất thời nên mới tạo ra một màn này.
Bốn người chúc mừng thêm một hồi, được quyền đặt tên không phải dễ, trấn trưởng muốn cho bé trai tiền đầy tháng, trưởng trấn, Lan Đặc đều bị Mặc lão hắc kéo lên bục, tiền đầy tháng định tới 500 kim tệ, Đức Mộc đương nhiên đồng ý, bởi vì tiền là cho con con của mình, Lan Đặc đương nhiên cũng đồng ý. Trấn trưởng Tạp La cắn răng rồi cũng đồng ý .
Bất quá Trưởng trấn lại thấy cái tên đó rất kinh khủng, chỉ có điều lại sợ rằng chọn đúng cái tên mình viết, nếu thật như vậy bản thân khó mà gượng dậy được. Mảnh giấy trên cái bàn ở giữa chính là do trưởng trấn viết, tuy nói viết đặt lung tung nhưng Đức Mộc vẫn ra hiệu cho quản gia, vì thế khi thấy bà vú dẫn đứa bé vơ tay ở giữa cả người liền đẫm mồ hôi, đó chính là thu nhập ba tháng của mình a.
“Ha ha ha .” Trưởng trấn vui vẻ nâng li chúc mừng Mặc lão. Đức Mộc cũng mỉm cười. Lan Đặc cũng cười, lần này Mặc lão hắc nâng giá trị bản thân lên . khi việc đặt tên xong không khí trong phòng cũng náo nhiệt hẳn lên . Đứa bé vậy là đã có tên: Tinh Kì .
Mặc lão hắc đứng dậy: “Mọi người yên lặng, tôi rất vui, hài tử này ta vừa nhìn đã biết sau này nó tuyệt đối có tiền đồ, sau khi nó thành tài, mỗi khi nhắc đến cái tên Tinh Kì này, mọi người hẳn sẽ nhớ đến ta, nên ta quyết định tặng thêm 300 kim tệ, tổng cộng là 800 kim tệ cho thằng bé đến học viện Giang Thành học tập.” Lời Mặc lão hắc vừa phát ra, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Mặc lão hắc là ai, đôi mắt người này rất hiểm độc, tuy Mặc lão hắc chưa đi hội đấu sư kiểm tra. Nhưng ít nhất sẽ không thấp dưới tam tinh kiếm sư. Điều này cho thấy khả năng tu luyện đấu khí của Tinh Kì rất cao , hoặc là do Mặc lão hắc nhìn nhầm.
Sao lại có thể nhìn nhầm được, con mắt của Mặc lão hắc cũng rất đáng tin, mấu chốt ở đây chính là Mặc lão hắc đã thông đồng với Đức Mộc, cùng nhau lừa gạt, bởi vì chuyện hôm nay liên quan đến một việc vô cùng trọng yếu, đó là kết thân, hôn sự cho lũ nhỏ
Đứa con thứ ba của Đức Mộc – Cát Lai chính là được đính ước hôm đầy tháng, Cát Lai là người có thiên phú ở thị trấn Hà Dương, mới bảy tuổi đã là ngũ tinh đấu sĩ rồi, rất có tiềm lực đạt đến đấu vương cấp cao thủ, tu luyện đấu khí dưới mười tám tuổi là giai đoạn quan trọng nhất, thực lực sau này, đẳng cấp lên rất chậm và còn phải xem thiên phú, nghị lực, cơ duyên,...v...v...
Mọi người trong sảnh đang thầm tính toán, xem ra bản thân của Đức Mộc không ra gì, nhưng con ruột của hắn cũng khá đấy. Đức Mộc nghe thấy lời nói của Mặc lão hắc, trong lòng rất vui. Lan Đặc và trưởng trấn Tạp La cũng có tâm tình như vậy.
“Mặc quản gia đã ưu ái rồi, có thiên phú hay không, mời Na Tạp Lạp dược sư đến kiểm tra là biết ngay. Nhưng tấm lòng của Mặc quản sự, bổn tiểu tước thay nhi tử xin nhận. Ha ha, xin mời Tạp Tạp lại đây!”
Một hầu nữ dẫn một người người đàn ông trung niên mặc áo dài đi lại,trên áo có bảy ngôi sao nhỏ. Chế dược sư thất tinh. Tay trái người đàn ông này xách một hộp thuốc, tất cả mọi người trong sảnh cùng nhau đứng lên chào hỏi.
Đức Mộc đến trước dược sư nói: “Vất vả quá, Na Tạp Lạp dược sư, đã làm phiền rồi!” Tạp La nở nụ cười khách sáo chào hỏi lại mọi người xung quanh, rồi tới bên tấm thảm đặt hộp thuốc xuống.
Hộp thuốc của dược sư người khác không được động vào, vì đó chính là tính mạng của dược sư, bình thường cũng không ai dám động vào, trong hộp có một số loại thuốc đặc biệt, cho nên Na Tạp Lạp luôn đem cái hộp thuốc đó theo bên mình, địa vị của dược sư ở đây rất cao, người nào mà chẳng có bệnh, mà nếu bị bệnh thì ngươi phải tìm đến dược sư, cho nên dược sư là một loại chức nghiệp rất được hoan nghênh.
Na Tạp Lạp dược sư mở hộp thuốc, lấy ra mấy bình thuốc, trên những lọ trắng có mấy loại, chỉ có dược sư mới biết lọ nào đựng thuốc nào. Hai tay mở ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc cho Tinh Kì uống, rồi cầm ra một bình chất lỏng màu trắng đổ ra tay bôi lên khắp cả người Tinh Kì..
“Hích, hích” Tiểu Tinh Kì bị Na Tạp Lạp dùng hai tay xoa đến nỗi cười khúc khích. Lúc này, bà vú bế Tinh Kì lên, tay trái Tạp Ta toát ra đấu khí trắng như tuyết đặt lên bụng Tinh Kì, đấu khí ngân bạch bị hút vào trong thân thể Tinh Kì, bởi vì bản thân Tinh Kì không hấp thụ đấu khí, cho nên mười lăm phút sau đấu khí màu trắng bạch mới biến mất hoàn toàn.
“Đức Mộc tử tước đại nhân, thân thể quý tử có cảm nhận với đấu khí rất mạnh, nhưng không biết vì sao tốc độ biến mất của đấu khí cũng rất nhanh. Ta cần kiểm tra cường độ linh hồn của quý tử.” Na Tạp Lạp dược sư chậm rãi nói.
“Na Tạp Lạp dược sư các hạ, mời ngài kiểm tra.” Tạp La lại cho Tinh Kì uống một lọ chất lỏng màu vàng, rồi đặt tay lên đầu Tinh Kì, một chút lam sắc từ đỉnh đầu Tinh Kì bốc lên, thấy cảnh tượng này Đức Mộc tử tước biến sắc, Lan Đặc khẽ lắc đầu còn trưởng trấn lặng người nhưng gương mặt thì không ngừng biến sắc, Mặc lão hắc ngây người, hai mắt trân trối nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
Mọi người bên dưới cũng bắt đầu xì xầm bàn tán. Thường thường nếu như đường gợn sóng màu xanh hiện ra nói lên linh hồn đứa bé tốt và khỏe mạnh, màu xanh lục là bình thường còn màu xanh lam là có chút khuyết thiếu, lam nhạt chứng tỏ sinh ra đã kém cỏi.
Một lúc lâu sau, Na Tạp Lạp dược sư dọn xong hộp thuốc nói mới: “Đức Mộc tử tước, ta xin lỗi, tiên thiên linh hồn quý tử không đủ nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, sau này có thể là một người ngốc nghếch, là người có thiên phú nhưng tiên thiên lại kém cỏi. Na Tạp Lạp nói với ngữ khí nhẹ nhàng, “Ta về trước đây, ông cũng không cần giữ ta lại, ngày mai ta phải về thành Thanh Ngưu rồi .”
“Quản gia, ông gọi người tiếp đãi dược sư tiên sinh cho tốt, rồi đem Tinh Kì xuống luôn.” Đức Mộc thở dài nói .
Mọi người cũng không còn tâm trạng uống rượu nữa, lần lượt cáo từ.
“Mặc lão hắc hôm nay chắc nhìn nhầm rồi, Đức Mộc lão đệ, chúng ta cáo từ đây, hẹn lần sau.” Trưởng trấn Tạp La nói .
Sau khi mọi người rời đi, niềm vui tiệc đầy tháng cũng kết thúc. Chỉ còn lại Đức Mộc ngồi đó uống rượu, một đứa con ngốc nghếch, ở một thế giới vũ lực tối thượng này không thể sống được, nhưng nếu quả thật ngu ngốc, thì đành để nó tự sinh tự diệt vậy
Trong căn phòng phía nam của đại viên, Ngải Na nhìn Tinh Kì đang ngủ say ở trong nôi, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi, đau xót cho người làm mẹ, không được hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ. Đứa con mới sinh đã được ấn định là quãng đời còn lại sẽ là một phế nhân.
Không cần mẹ chỉ cần con tốt, nhi tử sau này không có năng lực bảo vệ bản thân, xuất thân đã khiến cho nàng hiểu rằng phải mạnh mẽ mới tồn tại được ở thế giới này. Hy vọng duy nhất của Ngải Na giờ này đó là dược sư đã lầm,chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cơn gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào làm ngọn nến lay lắt khiến căn phòng càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thị trấn Hà Dương, hoàng hôn xuống, nhìn từ xa, nhà nông, bếp củi đang ngập đầy khói, màn đêm buông xuống ,người và vật đều đã nghỉ, nhà dân, thương nhân, các dong binh đang ăn uống và thảo luận chuyện vui xảy ra ngày hôm nay hoặc hôm nay nghe được, trong đó đa số là nói về Đức Mộc tử tước, đội trưởng đội hộ vệ sinh ra người con ngờ nghệch .
Sơn trang Lạc Dương đã lên đèn, một lầu các giữa trang viên, Hải lạc đại phu nhân đang ăn cùng con trai cả Ốc Tư, và Con gái Phất Lợi Đạt. “Tiểu Tinh Kì là kẻ ngốc sao? Mẫu thân đại nhân, vậy sau này nó chắc rằng không thể nào tu luyện đấu khí nữa rồi.”
Sắc mặt Hải Lạc có một tia tiếu ý, bản thân sinh ra con trai cả lai lịch cũng bình thường, hai mươi tuổi mới là tứ tinh đấu sĩ, con của tiểu thiếp Đạt Nhã mới chín tuổi đã là ngũ tinh đấu sư rồi. Con tốt mẹ được nhờ, địa vị của Đạt Nhã trong nhà bây giờ đã uy hiếp đến địa vị của bản thân mình.