Nhiều người đọc đang tự hỏi tại sao người đầu tiên được nói đến là lé ( nick lenk ) một mod rất đỗi bình thường của mái nhà 4vn chúng ta.
Hi vọng cuối bài viết, mọi người có thể trả lời được tại sao.
Chuyện nên kể từ lúc nào nhỉ, e hèm, e hèm...
Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua, hay ăn cà chua, đánh rắm chua chua.
Đúng là ngày xưa, xưa lắm rồi ý, cái thời mà mình vẫn còn là một sinh viên năm đầu hay học sinh năm cuối thì phải, cụ thể là ngày nào đó mà mình chả nhớ nữa...
Cụ thể là, cụ thể là một ngày đẹp trời ngày hai mươi sáu tháng hai năm ấy, cái năm hai nghìn lẻ tám ý, một tên mắt lé, biết tí chút IT đú đa đú đởn nghịch ngợm mã nguồn để rồi ra đời cái mái nhà này.
Mịa, hồi đó biết thế mình tham gia sớm, có khi bây giờ được.....vào vô gian một cơ số lần rồi không.
Cái tính mình là thế, nóng tính lắm, dễ vào vô gian lắm ý....
Mình mà tham gia từ thời đó thì có tên chết...
Có kẻ bị chửi....
Thôi, lan man rồi, qua lại với lão lé nào.
Cái ngày đẹp chơi nghịc IT đó, lão lé đã cho ra đời một cái gọi là 4rum. Nghe các bô lão kể :" Khụ khụ, nhớ lại cái thời xa xưa đó, cái thời mà ta vào được cái gọi là diễn đàn đó, cái thời mà ta oai hùng đó, cái thời mà.... ( thôi, cụ kể ngay cho con nhờ )..., diễn đàn chả có cái đếch gì cả, thành viên chả có ai, mà trước nghe đồn nó là diễn đàn pa ích thì phải, hay IT gì đó đại loại không phải diễn đàn truyện đâu. Ta cũng chả nhớ nữa, già rồi khổ thế đấy."
Nghe cụ kể mà con não cả lòng vì cụ chả nhớ cái mô tê gì, thế này con lấy cái gì viết đây.
He he, thôi thì viết tiếp lé và đồng bọn vậy....
Cái thủa đó, mới có vài người thôi, nghe đồn những mem nhiệt tình đầu tiên là rổ giá và đa vít, cái tên da vít được đúc tượng khỏa thân ý. Còn cậu lé thì...cậu trá hình, ngoài cái nick lé có vẻ vô hại nhưng đằng sau nó là quyền lực tuyệt đối của cái nick đó admin, nghe đồn pass của nick đó là tên người yêu thứ n của lão lé thì phải.
Cậu cứ thế bước trên con đường của mình, thu nạp thêm đồng bọn.
Mà kể ra tên này thu nạp được mấy, toàn đồng bọn thu nạp thêm chứ hắn thì....đi ngoài ra nước, biết được mấy ai.
Nó cứ to dần, to dần, cái nhà này nó to đến mức hắn phải lóc cóc kiếm chạy đi chạy đi chạy lại làm cái máy chủ mới to hơn, khỏe hơn...đến khổ!
Mười nghìn, hai mươi nghìn, ba mươi nghìn....
Số lượng thành viên gia đình cứ tăng ùn ùn....Ngoài tầm quản lý, hắn phải tuyển thêm một vài đồng bọn đắc lực trong việc đồ sát và thu nạp tín ngưỡng. Nhưng tín ngưỡng của hắn thì chả có mấy, toàn đồng bọn hắn được tiếng. Lé uất ức post liền 1k bài để "em muốn làm người nổi tiếng", nhưng sự thật, so với kedatinh1974, noland, tepga....hắn thật nhỏ bé.
Nhưng cũng may thay, tính hắn vốn tự kỉ, một kẻ tự kỉ thì không cần gì nhiều, chỉ cần đứa con cả tinh thần vật chất của mình phát triển là mãn nguyện lắm rồi. Đúng là sống trên đời cần có một tấm lòng, mà tấm lòng tên Lé này gió cũng chả cuốn đi được, lôi kiếp cũng chả làm gì suy giảm.
Cứng đầu quá đo thôi.
Nhưng đến một ngày, khi mà bầu trời đầy mây và mưa.
Trước ngày đó diễn ra, lé vẫn được mọi người biết đến với danh hiếu: thanh liêm một kiếp, chính trực một đời.
Mưa thật buồn, thật thảm. Mưa như trút nước, như cuốn đi mọi thứ, như không còn một cái gì buồn hơn, như một lần độ lôi kiếp thất bại. Lé ta bị giáng một cú sốc trời giáng. Thiên lôi đã đánh thẳng vào hắn, cuộc sống luôn phũ phàn như thế. Lé gục ngã, cô độc, bước tiếp. Không một trường học tự kỉ nào đón nhận anh ý, không một trường tâm thần nào muốn chứa anh ý, anh ý cô độc, nửa đêm những điếu thuốc cứ cháy, những ly cà phê cứ nhỏ giọt, những chén rượu cứ đầy.
Ở nơi đất khách quê người, anh chợt nhớ đến những cánh đồng mùa gặt, đến những cánh cò bay thẳng cánh, và anh chợt buồn.
Đồng bọn dù gì cũng chỉ là đồng bọn, không có ai là tri kỉ, không có ai là đạo lữ để anh trút bỏ lỗi long.
"Nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ ngày xưa, cuộc sống dường như không còn ánh sáng, cuối còn đường kia dường như không có lối thoát"
Anh tự kỉ, tự kỉ một cách biến thái, mọi sự liên lạc, mọi bức thư, lời nhắn anh gạt 1 ên.
Đứa con tinh thần của anh vẫn sống nhưng không còn bóng dáng anh, anh không lười biếng nhưng dường như chính bản thân anh anh còn chưa lo xong, vậy, làm sao anh có thể lo cho con mình"
Anh biến thành 1 Việt kiều thầm lặng, lặng lẽ, im lặng....1 tháng....2 tháng....3 tháng.....rồi 6 tháng....
Vẫn là im lặng...
Tháng thứ 7, rồi tháng thứ 8.....
Anh bỗng dưng tìm được mục đích sống, anh bỗng dưng tìm được một người lé mắt trái ( anh vốn bị lé mắt phải ), anh rơi vào tiếng sét ái tình, anh trở về Việt Nam.
Ôi quê hương là đây!
(còn tiếp)