Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 4: Sao lại đánh tôi?
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế
Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 4: Sao lại đánh tôi?
“Như thế nào? Truy đuổi nhau trong thời gian dài như vậy mà còn không rõ Bạch Hân Nghiên tôi có thân phận gì sao? Còn vờ vịt cái gì nữa?” Bạch Hân Nghiên cười lạnh nói, trên khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ ‘Tôi đã biết rõ, anh không cần phải che giấu’.
Khóe miệng Lâm Phi hơi giật giật, trong nội tâm hắn phi thường buồn bực, có người đến đúng vào lúc này thì cũng thôi đi, không ngờ người đến lại còn là một nữ cảnh sát nữa chứ!
Chẳng hôm nay trúng phải ngày đại hung trong lịch Hoàng đạo?
Đều là tại hai tên cướp ngu ngốc kia! Không nói rõ người đuổi theo là cảnh sát, biết vậy vừa nảy nên làm thịt bọn họ luôn!
Thừa lúc Lâm Phi đang có chút ngây người, Bạch Hân Nghiên chớp lấy cơ hội này vọt nhanh đến tung vào ngực hắn một cú đá thật mạnh!
Cơ hồ là hành động theo bản năng, Lâm Phi nâng tay trái vỗ nhẹ một cái chặn đứng lại công kích của Bạch Hân Nghiên.
“Bạch cảnh quan, cô cũng đừng có làm lãng phí thời gian của tôi thêm nữa, tối hôm nay tôi đã đủ xui xẻo lắm rồi!”
Trong lòng Lâm Phi âm thầm kêu khổ, hắn vốn chỉ muốn tranh thủ lái ta-xi kiếm thêm vài đồng vào đêm khuya, không ngờ lại đụng phải bọn cướp, tiếp đó ngay cả cảnh sát cũng dính vào rồi. Hơn thế, còn có một cô gái đang bị hôn mê bất tỉnh cần sự trợ giúp của hắn nữa chứ!
Đầu năm nay, chỉ là kiếm một việc làm thêm cho ra hồn mà cũng khó khăn thế không biết?
“Mẹ nó chứ!”
(D/G: con gái con gá kiểu gì mà mở mồm là chửi tục thế này, :220: mới dịch khúc đầu đã có chút thần tượng e nó :220: thế mà vỡ cơm mẹ nấu với thần tượng rùi đời quá nhọ )
“Anh dám làm loại hoạt động phi pháp này, laị còn đụng phải cảnh sát bọn tôi thì đương nhiên sẽ không thể nào có kết quả tốt được! Hèn chi tìm mãi mà không thấy các người, hóa ra là giả mạo thân phận trà trộn vào trong đám tài xế ta-xi!”
“Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, sớm hay muộn gì thì tôi cũng sẽ tóm gọn hết các người.”
“Tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm xằng làm bậy đối với cô ấy đâu! Có bản lĩnh thì hãy đánh thắng ta đã rồi tính!” Bạch Hân Nghiên lớn tiếng gằn từng câu một, khi nói đến câu cuối cùng còn đặc biết liếc qua cô gái đang nằm dưới đất kia.
Tuy rằng cảm giác được đối thủ trước mặt này rất mạnh! Nhưng cô cũng không hề sợ hãi, lại bắt đầu sử dụng kỹ năng bác đấu của đặc công, quyền đấm cước đá tấn công một cách vô cùng mãnh liệt về phía Lâm Phi!
“Rầm rầm rầm…”
Một hơi xuất ra liên tục mười quyền tám cước nhưng Bạch Hân Nghiên cũng không cách nào khiến cho Lâm Phi xê dịch dù chỉ nửa bước chân. Hắn vẫn đứng y nguyên tại chỗ cũ có vẻ phong đạm vân khinh, trong khi bản thân Bạch Hân Nghiên thì càng đánh càng không nén được sự kinh hãi!
Coi như là trong thời gian nàng được huấn luyện tại trại huấn luyện KGB (tổ chức gián điệp Liên Xô cũ, tên viết tắt của cơ quan bảo vệ an ninh Nhà Nước – D/G: ta dịch theo tác giả và từ điển QT thôi chứ chả đi tra tư liệu nữa :220: không biết có đúng không ) ở Seberia cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại như vậy, quả thật còn biến thái hơn cả tên giáo quan kia!
Phía Lâm Phi thì càng đánh hắn càng buồn bực hơn, cứ đánh mãi như vậy thì biết đến khi nào mới xong, thể lực của cô nàng này có vẻ rất tốt, cho dù có đánh liền một giờ nữa cũng không có vấn đề gì.
“Bạch cảnh quan, nếu cô cứ tiếp tục làm phiền công tác cứu người của tôi thì tôi sẽ phản kích đó, không chỉ phòng thủ đơn giản như lúc này đâu!” Lâm Phi lên tiếng cảnh cáo.
“Lưu manh! Súc sinh! Từ khi nào thì dân buôn lậu thuốc phiện lại biết cứu người rồi? có bản lãnh thì cứ phản kích đi! Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?” Bạch Hân Nghiên có chút khinh thường nói!
Lâm Phi không khỏi có chút phỏng đoán. Chẳng lẽ cô nàng này cho rằng mình thật sự sợ cô ta hay sao? Xem ra không đem cô cảnh sát đang cố tình gây sự này hạ gục thì không thể nào rảnh tay mà làm chuyện khác được!
Ngay tại thời điểm Bạch Hân Nghiên dùng chân làm một chiêu thắt cổ liên hoàn thì Lâm Phi bỗng dung biến mất trong tâm mắt của cô.
Tiếp đó thân hình hắn quỷ mị xuất hiện sau lưng Bạch Hân Nghiên, dùng tay như dao chém nhẹ vào sau gáy cô.
“Ách..”
Bạch Hân Nghiên chỉ kịp phát ra một tiếng ngâm khẽ từ bở môi mềm mại, :220: sau đó thì trực tiếp ngã xuống đất ngất xỉu.
Lâm Phi căn bản là lười quản cô gái này như thế nào, vội vàng chạy đến bên người cô gái đang hôn mê kia. Nhanh chóng dùng tay đặt lên ngực trái của cô để kiểm tra nhịp tim, trong tích tắc, sắc mặt Lâm Phi liền trở nên trắng bệch!
Nhịp tim…đã ngừng đập!?
“SHIT”
Lâm Phi có chút không nhịn được mà chửi tục ra một tiếng bằng tiếng Anh.
Quay đầu lại nhìn qua Bạch Hân Nghiên đã hôn mê, lúc này Lâm Phi hận không thể đi lên tát cho cô ta vài cái, đều là do cô ta làm chậm trễ!
Trong lúc nguy cấp, trong đầu Lâm Phi đột nhiên lóe lên một đạo linh quang.
Suy ngẫm trong chốc lát, hắn liền bật dậy chạy nhanh đến chiếc xe có rèm che của Bạch Hân Nghiên, mở cốp sau lên. Lục lọi một lát thì tìm ra được một cái bình tiếp điện.
Đã làm cảnh sát thì thông thường đều chuẩn bị trước một số trang thiệt bị thiết yếu để dùng khi cần thiết.
Lâm Phi đem xe ta-xi của mình lái đến sau người cô gái để lấy ánh sáng, sau đó đem bình tiếp điện cầm trên tay, tháo lộ hai cực âm dương ra.
Điện áp của ô tô bình thường không đủ gây ra nguy hiểm đến tính mạng. Càng không đạt đến yêu cầu dùng để kích thích nhịp tim của bệnh viện. Thế nhưng, vào thời điểm này Lâm Phi cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay đồng thời đem hai đầu dây âm dương của bình tiếp điện chạm vào bộ ngực mềm mại kia của cô gái.
Điện áp xung cực làm cho lồng ngực cô gái có chút run lên! Nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào!
Hai cái! Ba cái!...
Mãi đến khi Lâm Phi xung điện lần thứ 5, trái tim của cô ta rốt cục cũng nhảy lên một cái!
Lâm Phi có chút nhẹ nhõm thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười tươi thâm nhũ ‘nguy hiểm thật’, may mà nghĩ đến biện pháp này đúng lúc, không nghĩ đến vậy mà có hiệu quả.
Nhưng hắn cũng biết, việc cứu trợ vẫn còn chưa xong. Hắn để bình tiếp điện sang một bên, sau đó cúi người tiếp tục ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô gái thực hiện hô hấp nhân tạo.
Chỉ khi nào cô gái này tỉnh táo lại thì mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Lại mấy phút đồng hồ trôi qua, hơi thở của cô gái cũng ngày càng mạnh hơn.
Lâm Phi không chú ý đến, chẳng biết đôi mắt sáng của cô gái từ lúc nào đã có chút hé mở, ánh mắt cô ta ngày càng thanh minh hơn…
Ngay khi Lâm Phi muốn cúi người làm vài lần hô hấp cuối cùng, miệng hắn sắp chạm vào miệng cô gái, bỗng nhiên cảm giác được một trận gió đánh úp về hướng khuôn mặt của mình!
“Ba!”
Vì quá mức chuyên chú nên Lâm Phi có chút phản ứng không kịp, kết quả là ăn trọn một cái tát vào mặt. :220:
Lúc này, cô gái đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là đang trừng to cặp mắt chứa đầy hàn quang và hận ý nhìn chằm chằm vào hắn. Khuôn mặt cô có chút trắng bệch. (D/G: đời quá nhọ! )
Lâm Phi có chút vô tội sờ sờ mặt của mình, nhưng thấy cô gái này đã hoàn toàn tỉnh táo lại thì hắn cũng có chút vui mừng, cười ngây ngô nói: “Tiểu thư, cô tỉnh lại thì thôi, sao lại đánh tôi?”
“Đồ cầm thú…biến thái…”
Cô ta cắn chặt răng ngà, hốc mắt hồng hồng, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cô cảm nhận được vị thuốc là đậm đặc còn vương lại trên khóe miệng, điều này có nghĩa là người đàn ông trước mặt này đã hôn mình trong thời gian khá dài rồi.
Lâm Phi nói bằng giọng buồn bực: “Cô hiểu lầm rồi, tôi là đang cứu cô đó, vừa rồi cô bị hôn mê do thiếu dưỡng khí, tôi phải giúp cô hô hấp nhân tạo, xoa bóp tim, lại còn cả xung điện…”
Tựa hồ lúc này cô ta mới phát hiện trước ngực hơi có chút lành lạnh, vừa cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện bộ vị tư mật của mình đang lồ lộ ngồi không khí.
Trên ngực vẫn còn chút hơi ấm, hiển nhiên gã đàn ông trước mặt này vẫn luôn sờ vào vị trí này.
“Anh…anh…anh dám…”
Cô gái tựa hồ lại thấy khó thở, hai mắt đảo tròn một cái, lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh!
Lâm Phi hơi sững sốt, vội vàng kiểm tra nhịp tim của cô ta, phát hiện cô ta chỉ là hoảng sơ cộng với thân thể quá độ mệt mỏi nên tạm thời ngất đi mà thôi, không có gì đáng lo, lúc này mới yên tâm lại.
Nhìn Nhìn nữ cảnh sát bên cạnh, Lâm Phi biết đây không phải là nơi ở lâu được, vì thế đem quần áo của cô gái kia sửa sang lại một chút, sau đó ôm cô đặt lại lên xe ta-xi.
Cũng không nóng lòng đánh thức cô ta một lần nữa, miễn cho phải tranh chấp vô nghĩa, Lâm Phi thấy trước tiên cứ lái xe ly khai công trường này đã rồi tính sau.
…
Rạng sáng, trong một căn phòng xa hoa của cao ốc Vọng Nguyệt, một tửu điểm 5 sao cao cấp.
Một thanh niên chỉnh tề trong trang phục áo ngủ, đứng trước cửa sổ, mày có chút nhíu lại, trên tay trái là một ly Champagne, tay còn lại đang cầm điện thoại nói chuyện.
“Còn chưa tìm thấy A Trung cùng A Hổ sao?” Giọng điệu có chút âm trầm của gã vang lên.
“Mã thiếu, vừa rồi chúng ta đã thông qua quan hệ với cảnh sát giao thông, điều tra về băng ghi hình ở khu vực phụ cận, có thấy được hình ảnh ghi lại của bọn hắn!” trong điện thoại vọng lại tiếng trả lời khẩn trương của một người.
“Nga? Vậy sao đến bây giờ còn chưa mang theo người phụ nữ kia đến gặp tôi?”
“Bọn hắn bị một cô gái xa lại đuổi theo, thân phận của cô ta hình như là cảnh sát.
Sau khi bọn hắn trốn lên một chiếc xe ta-xi, họ một đuổi một chạy đến khu công nghiệp ở thành bắc, nơi đó không có camera nên không thể biết được đã xảy ra chuyện gì…”
“Sao lại có cảnh sát trong này? Người phụ nữ ta cần đâu??” Gã thanh niên cau mày hỏi lại lần nữa.
P/S: vừa dịch xong chưa kịp biên up luôn, :220: mai rảnh ta biên lại sau mọi người nhai tạm
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
Last edited by Linh Đế; 30-09-2014 at 04:42 PM.
|