Rầm rập… rầm rập… tiếng chân người chạy loạn xa trong một thế giới hỗn độn. Một tiếng nói vang lên: “chay đi chúng đến rồi!”. ‘Hự!’ rầm một thi thể nằm xuống đất nhưng vẫn nghiến răng kèn kẹt mà rít nên uất hân: “Lũ khốn! sẽ có ngày các người bị thần linh đầy đọa” tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần rồi vụt tắt. Vậy là một sinh mạng khác đã quay về với vòng tay của chúa.
Lại nói đến thần, cách đây cả ngàn năm khi mà các vị thần bỏ bê thế giới xao nhãng công việc thì các ngoại tộc từ hành tinh khác lũ lượt kéo đến xâm lược trái đất. Lần này cũng không ngoại lệ, đó là tộc Sayja một bộ tộc hùng mạnh thuộc hạng nhất trong thiên hà đã ghé chơi trái đất. Đi tới đâu giết tới đó, gặp núi sẻ núi, gặp sông thì... bay qua (không bay qua thì làm ẽo gì còn đường khác ), dưới gót chân của chúng không một loài nào sống sót. Những vùng đất chúng đi qua trỏ thành hoang mặc cằn cỗi hoặc là bình địa.
Sự sống trên trái đất dần eo hẹp lại, ngay cả bắc cực và nam cực cũng trở thành địa điểm sống lí tưởng của loài người. Hơn 7,7 tỉ người đã chết, loài người dần dần liệt vào sách đỏ, hơn ba trăm triệu người còn lại trên khắp thế giới đều đổ về một vùng đất nhỏ ở Đông Nam Á mang tên Việt Nam. Nơi mà được coi là thánh địa của loài người lúc bấy giờ. Nơi được trang bị những thiết bị tối tân, được bao quanh bởi bức tường dày 5 m cao 50 m và một lớp từ trường bất khả xâm phạm.
Nhưng tất cả giờ đây chỉ là ảo vọng khi mà tộc Sayja đã chọc thủng lớp phòng thủ cuối cùng này. Ồ ạt kéo vào vùng đất thánh chúng thẳng tay đồ sát loài người.
Rầm rập… rầm rập… tiếng chân người chạy loạn xạ. ‘bùm…bùm…bùm…’ một tiếng nói thất thanh trước khi chết: “không thể nào, chúng bắt được toàn bộ những viên đạn…”.
‘Chết đi này lũ khốn’ - một người lình vác trên vai khẩu rocket bắn thẳng về phía tên Sayja. Vù vù tiếng gió sào sạt, nhân ảnh của tên Sayja bỗng dưng biến mất rồi nhẹ nhàng bước qua cái xác không hồn nằm trên mặt đất. Khắp thành phố Hải Phòng giờ đây chìm trong xác chết máu chảy thành biển.
Ngoại ô thành phố, nơi mà binh lính đang dùng chút hơi sức cuối cùng để chống lại quân đội Sayja hùng mạnh giúp thế hệ tương lai trốn thoát.
-“Chúng đến rồi”- một anh lính trẻ hô lên.
-“Chặn chúng lại, mau chóng di tản dân chúng”
-“Dùng súng lazer hạng lặng. Nhanh chặn chúng lại.”
-“Triển khai phòng thủ tuyệt đối, điều động các siêu năng lực gia, triệu tập binh đoàn Autobot”
Người lãnh đạo quát tháo.
Một người lính hớt hải chạy vào: “báo: binh đoàn Autobot không đến được vì nhậu say, các siêu năng lực gia thì đang choảng nhau nhiệt tình ở sân sau”
-“Á đù” Viên lãnh đạo hốt hoảng nói: “Mau gọi điện cho Đường Tăng thuê Tôn Ngộ Không nhanh còn kịp”
‘Bùm’ màn chắn rung lắc dữ dội, những quả cầu màu vàng liên tục bắn ra từ tay một tên Sayja tấn công màn chắn tạo ra liên hoàn các vụ nổ.
Ầm... ầm… trận chiến quyết liệt bắt đầu.
Trong một căn nhà nhỏ có tiếng nói vô vọng vang lên: “Con trai nhanh lên nào. Còn gì mà phải quyến luyến nữa”
Tiếng người phụ nữ khóc lóc không lỡ xa rời người con: “Con trai, con phải mạnh mẽ lên, cố gắng mà sống sót, ba… mẹ…” không kìm được nữa bà khóc òa lên. Người chồng thấy vậy cau mày nói nhỏ: “Mình còn gì thì nói nốt ra đi. Chúng ta không còn cơ hội gặp lại nó nữa đâu”.
Người vợ vẫn một mực ôm con khóc lóc. Tiến lại gần, người chồng bế đứa con lên đặt nó vào trong chiếc phi thuyền nhỏ mà nước mắt không ngừng rơi: “từ nay trở đi con phải cố gắng tự lập, không được khóc nhè như con nít nữa. Từ nay trở đi con trở thành kẻ tha lương cầu thực, trở thành kẻ bị thế giới bỏ rơi. Nhưng con hãy mạnh mẽ nên vì con cũng là đàn ông mà” - ông rút từ trong người ra một chiếc nhẫn màu đỏ có khắc chữ 愛 (ái) đặt vào tay đứa con nhỏ 5 tuổi và nói : “đây là tất cả những gì ta có thể cho con lúc này”.
Người đàn bà chạy đến bên phi thuyền, nước mắt đần đìa tháo từ trên cổ ra một chiếc dây chuyền xâu vào chiếc nhẫn mà người chồng vừa đặt vào tay nó rồi đeo vào cổ đứa con bé thơ của mình mà thỏ thẻ: “Sau này cố gắng tìm một người như mẹ mà yêu…” Bà cười tít mắt rồi nói: “mẹ đùa đấy… con hãy nhớ chỉ có 3 dạng người mà con được phép yêu. Thứ nhất, đó là người khóc vì con. Thứ hai đó là người dám hi sinh tính mạng vì con. Thứ ba, đó là người không đẹp hơn mẹ”
Quay sang nhìn người chồng, bà ray dứt nói: “Được rồi đó là tất cả những gì em muốn nói với con”. Người chồng từ từ cúi xuống đứa con thì thầm: “Con trai… con thấy đấy, những gì ta định nói thì người mẹ lắm lời của con đã nói hết rồi vì vậy ta với tư cách một người từng trải. Những người con gái như mẹ con không nên yêu. Hahaha” Ông cười híp mắt thật giống một đứa trẻ nói tiếp: “hãy thận trọng với những cô gái đẹp. Thôi tạm biệt con nhé!” cố nặn ra nụ cười, tay ông run run đưa nên nút điều khiển.
‘Rầm’ một thi thể đập vào cửa, gương mặt be bét máu quay lại thì thầm qua khe cửa: “các người còn không mau… chúng…tôi… không…” Tắt thở, anh lính trẻ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình mỉm cười ra đi.
‘Ruỳnh’ cánh của bung ra một bóng người vạm vỡ bước vào.
Mặt cắt không còn giọt máu, người chồng vội ấn nút điều khiển. ‘ù ù ù’ động cơ khởi động, trần nhà mở ra, chiếc phi thuyền dần dần chuyển động.
- “Giỏi cho đôi vợ chồng các ngươi”.
Nói xong hắn xông vào, một tay đâm vào phi thuyền.
‘Xột’ một âm thanh ngọt sớt vang lên, máu bắn tung tóe. ‘Hộc’ đôi vợ chồng cùng lúc phun ra một búng máu vào chiếc phi thuyền nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười trong đau đớn để yên lòng cho đứa con ra đi. Nước mắt lại rơi, bà mẹ cố gắng nói không ra hơi: “mẹ thật sự rất ân hận vì đã sinh ra con và đã để con phải chụi khổ. Phải chăng mẹ đã sai?”.
-Vẫn còn sủa được à. Con mụ khốn khiếp
Tên Sayja gầm lên đâm mạnh hơn.
Hộc hộc lại một búng máu nữa phun ra, máu từ miệng chảy ra đỏ cả cằm nhưng bà vẫn cố hét thật lớn: “Ngay từ khi sinh ra, con đã không thể chọn nơi mình sinh ra hay người sinh ra mình, nhưng con có thể chọn cách mình sống, dù nó có thể đúng có thể sai trong mắt người đời nhưng tận sâu thẳm trong tim con cho rằng nó đúng thì nó là đúng”.
Bà cười thật tươi nhìn chồng đau khổ nói: “ba…mẹ… thực…sự… xin…lỗi…vì… đã…đã…sinh… ra… con…”
Đứng nhìn cha mẹ mình chết dần trên tay tên ác ôn, đứa bé khóc thét lên kêu gào: “mẹ… ba…. Con không muốn ở một mình đâu. Không có ba mẹ… sau này…sau này… Con biết sống ra sao. Không có ba…mẹ… ai.. ai.. quan tâm đến con. À còn tờ di trúc thì sao. Híc…hic…hic…”.
Không nói được gì, đôi vợ chồng nhìn nhau cười đau khổ. người chồng ôm lấy eo người vợ thì thầm: “nếu có kiếp sau… Anh… vẫn muốn…” Người vợ xúc động nói: “Chúng ta vẫn làm vợ chồng”. Người chồng nhìn người vợ mãn nguyện cười hạnh phúc.
Tên kia hẩy đôi vọ chồng khỏi tay tức tối quát:
- Chết đi.
Hắn bay lên lao cả người về phía phi thuyền.
Người vợ kinh hãi thốt nên trong hơi thở cuối cùng: “cẩn…thận…con…”
‘Uỳnh’ một ánh sáng xé ngang bầu trời bắn về phía tên Sayja, trong đám mây hiện ra một thanh niên 20 tuổi diện mạo sáng sủa trên đầu quấn khăn cổ tay cổ chân đeo 3 cái vòng vàng.
Bị cản đường tên Sayja tức giận quát lớn:
-Mày là thằng nào dám xen vào chuyện của tao. Muốn chết à!
Gã thanh niên cười thánh thiện nhưng nói với giọng đùa cợt:
-Em sợ anh quá. Ngon thì anh lên đây
Tên Sayja cũng đâu phải của vừa, quát lại:
-Mày ngon thì bơi xuống đây.
Gã thanh niên đáp lại:
-Mày ngon thì lên đây.
Tên Sayja tức tối chửi:
-Đờ cờ mờ mày ngon thì xuống đây.
Vậy là một cuộc “ác chiến” nổ ra, gió rít lên từng hồi ghê rợn, cuồng khí phát ra đẩy lùi tất cả những đám mây ở gần, cuộc chiến trở thành tâm điểm của cả thành phố. Người ở trên, kẻ ở dưới phát ra những trận gió ghê gớm. Không sai họ đang dùng… đang sử dụng… đó chính là..chính là: Chém gió thần trưởng đã bị thất truyền bao nhiêu năm giờ đang được hai cao thủ đấu khẩu.
Không nhịn được một tên Sayja khác bay tới phi thuyền dơ tay định chặt đôi nó ra. ‘Uỳnh’ Một chớp điện xé nát bầu trời đầy gió giáng xuống đầu tên Sayja. Cả người đen xì, đầu bốc khói rơi xuống đất.
ầm ầm… từ trong không gian mở ra một cánh cửa nói đúng hơn thì giống hố đen. Gã thanh niên thốt nên: “thôi bỏ mẹ vụ nổ mặt trời”
ầm ầm ầm... chiếc phi thuyền từ từ bị hút vào trong cánh cửa trước sự ngỡ ngàng của bọn Sayja. Một lực ép to lớn đặt lên khiến chiếc phi thuyền biến dạng, đứa trẻ ở bên trong khóc thét nên đau đớn nhưng ánh mắt thì tràn đầy uất hận nhìn kẻ đã sát hại cha mẹ mình. Đó là một kẻ có tóc dài màu vàng, dựng ngược về phía sau, xung quanh người hắn phát ra những hào quang vàng chóe, những tia điện thỉnh thoảng lại giật giật quanh hắn.
‘Rầm’ cả một khoảng trời bị rung lắc dữ dội, cánh của biến mất như chưa từng hiện ra.
Cay cứ, tên Sayja rú lên một tiếng nhìn gã thanh niên trẻ tuổi đang định nói gì đó thì há hốc mồm. Gã thanh niên biến mất tự khi nào và để lại 5 chữ trên đám mây: Thằng ngu anh đi đây!
Tên Sayja ức hộc máu mồm gầm lên, đặt hai tay ngang hông, lồng bàn tay mở ra miệng lẩm bẩm: Ka…me…ha…me…ha
Một cột sáng mạnh mẽ bay thẳng tới ngôi nhà trước mặt, con đường phía dưới bị áp lực quét tan tạo thành một rãnh dài ăn sau vào lòng đất, cây côi trên đường đi bị thổi bay.
ầm… Ngôi nhà bốc khói mù mịt, mặt đất xung quanh sập xuống 1 m, đất đai nứt vỡ vụn. Bắn ra được một trưởng thoải mái hẳn người, “khách khách khách” hắn cười ghê rợn nhìn ngôi nhà.
Há hốc mồm, không tin vào mắt mình, ngôi nhà vẫn sừng sững. Tức mình hắn bắn lại trưởng nữa. Ngôi nhà rung lắc dữ văn dội nhưng tuyệt nhiên không bị làm sao. Thấy có gì đó không ổn, bọn Sayja tập trung quan sát tức thì cũng há hốc mồm. 1 2 3 4… Trưởng liên tục bắn về ngôi nhà nhưng ngôi nhà vẫn thủy chung không sứt mẻ một tí gì. Hộc hộc đám Sayja thở không ra hơi nọi vọng về phía ngôi nhà khẩu khí có phần kinh sợ:
-xin hỏi vị cao thủ nào đang ở trong ngôi nhà.
‘Xoạch’ của sổ kéo ra, để lộ một gương mặt thanh tú đẹp trai, thư sinh. Hắn quát lớn:
-Cao thủ cái beep. Có để nguyên cho tao viết không. Muốn chết hết cả lũ à.
Nói xong hắn kéo của cái roạch. Ngỡ ngàng trước thái độ ngổ ngáo của tên thanh niên bọn Sayja rú lên man rợ. ‘Roạch’ gã thanh niên thò đầu ra cay cú quát máng:
-Đây, tên tao đây. Xin chữ kí thì nói mẹ ra còn bày đặt xin hỏi này xin hỏi nọ. Thôi mấy bố lượn đi cho nước nó trong.
Tên Sayja cầm tờ giấy lên xem tái mét mặt bay về gã Sayja lúc này. Có vẻ như tên này là cầm đầu. Nhìn tờ giấy trên tay, tên Sayja mặt biến sắc vứt luôn xuống đất quay lại quát lớn mà giọng vẫn run run: “Xời tên vô danh! Thôi nhiệm vụ hoàn thành, tất cả đi thu dọn hiện trường chuẩn bị xâm chiếm Hà Nội”.
Bọn Sayja reo hò sung sướng bỏ đi. Từ trên mây, gã thanh niên bấm tay một hồi xong phán:
-“Thì ra thằng nhãi này đến vùng đất huyền thoại đó thật may mắn”.
Quan sát từ nãy, hắn cũng tò mò không biết tờ giấy ghi gì mà cả một binh đoàn Sayja phải sợ hãi. Hắn từ từ hạ xuống cầm tờ giấy lên nhìn thật kĩ, rụng rời chân tay, tờ giấy rơi khỏi tay hắn. Gã lắp bắp hai chữ: “t…ác…giả”. Xong hắn lại mỉm cười ranh mãnh rồi tiến tới căn nhà bí hiểm đó, trong đầu nghĩ: “phải lấn lá làm quen mới được, biết đâu lại được làm nhân vật chính. Chẹp… chứ làm thần mãi cũng chán”.
***
Cốc..cốc… của phòng vang nên, tiếng nói bên trong vọng ra: “đợt tí đang combat dở. Sắp hết trận rồi”.
Hắn nghĩ thầm: “cái beep gì đây, lúc nãy còn mồm to kêu là làm phiền bố mày đang viết, bây giờ thì combat là thế ẽo nào”
3 phút sau cánh cửa mở ra, xuất hiện là một thanh niên chiều cao tương đối độ 18-19 tuổi, mặt mày thanh tú đẹp trai, mặc áo đen nhìn hắn chằm chằm. Giật mình, gã hỏi:
-có phải đây là phòng của tác giả không?
Không nói gì gã chỉ tay lên cái biển phía trên cái cửa. Ngước mắt nhìn hắn thấy hai chứ: TÁC GIẢ
-**Thái độ gì đây. Nếu không phải tác giả tao cho đo ván rồi con ạ**-
Nghĩ vậy nhưng mặt hắn tươi cười nói: “em có việc nhờ anh một tí”
Gã kia mở của cho hắn đi vào nhưng trong đầu lại nghĩ:
-**Việc cái beep, chắc lại đến xin xỏ gì đây**-
Ngồi xuống ghế hắn nói:
-Không biết anh đã cho ai làm nhân vật chính chưa... nếu không ngại thì để tiểu thần em…
Không để hắn nói hết câu gã kia khách sáo trả lời:
-“Thằng nhãi lúc nãy mà anh cứu làm nhân vật chính đấy”. Nhưng trong lòng gã lại nghĩ: “Biết ngay mà, tinh ăn vãi, còn định làm nhân vật chính nữa”
Hắn cười cười nói nói ra vẻ không có việc gì trả lời: “vậy tiếc nhỉ. Thôi thì anh xem có chỗ nào cho em làm không chứ làm thần mãi cũng chán” nhưng trong đầu hắn lại nghĩ 1 kiều khác:
-Mẹ kiếp! Thằng này chơi thâm thật. Không nói cho mình biết một câu nếu không lúc nãy để cho mấy con vẹo kia thịt thằng nhãi có phải là mình trở thành nhân vật chính không.
-“Thần ẽo gì mà khuôn mặt nham hiểm thế kìa, chắc lại đang hối hận vì cứu thằng nhãi kia” nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hắn ra vẻ suy nghĩ một hồi và nói: “Thôi thì bây giờ anh ở đây lúc nào có slot thì anh xuất hiện.”
Thôi thì an phận, hắn rút trong người ra một cái máy tính nói: “đang rảnh rỗi, anh em làm vài trận cho vui”.
Gã kia mặt hơi biến sắc nhưng vẫn cố cười nói: “OK! Tên acc ông anh là gì?” nhưng trong đầu hắn lại nghĩ: “ẽo thể nào, mình tưởng mấy bọn thần này phải lạc hậu lắm, ai dè chơi hẳn laptop, điện thoại sờ mát phôn. Thật không thể ngờ.”
Hắn cười khẩy một cái nghĩ thầm: “hehehe, ranh con tưởng anh mày lạc hậu à. Tiền cả đấy, anh mày phải ăn mì gói cả tháng trời mới có tiền lên Lạng Sơn sắm đồ đấy. Có thấy mấy cái vòng vàng này không, hàng se cần hen đấy. Tiền đâu ra mà mua đồ thật.” xong mặt vẫn vui vẻ trả lời: “thần văn thánh, con chú thì sao”
‘Rầm’ gã ngã ngửa về phía sau, mãi mới dậy nổi.
-“có thật là thần không vây”-khuôn mặt nham hiểm hiện rõ trên mặt, miệng thì trả lời: “đấy em mời rồi đấy”
Phía bên kia, hắn lẩm bẩm: “Người chơi ‘đẹp trai hơn thần thánh’ đã mời bản vào chơi…?”- Hắn nghĩ thầm: “không thể nào, cao thủ, cao thủ quả là cao thủ” rồi ngước lên nhìn gã kia chợt mặt hắn biến sắc trong đầu lại nghĩ thầm: “cái gương mặt gì thế kia, nụ cười đó, ánh mắt đó thật bì ổi vô sỉ” nhưng hắn vẫn cố tỏ ra tự nhiên cười nói vui vẻ: “Nào chúng ta bắt đầu”
Gã kia vui vẻ trả lời: “OK! Bắt đầu. À mà đừng quên để ý thằng nhãi kia. Nó mà chết thì rách việc lắm”.