Tiểu Thiên thẫn thờ ngồi trên Bạch Tuyết Phong. Hắn vẫn không làm nổi tiên thuật đơn giản nhất. Biết thế nào được, nếu bảo hắn viết công thức hóa học, giải phương trình toán thì còn được. Huyền Băng chú lại khác hoàn toàn.
Nguyên nhân đơn giản là vì hắn là người hiện đại, hoàn toàn vô tình mà xuyên không đến thế giới này.
Hắn còn nhớ đêm đó, cách đây đã 1 năm, mà có cảm giác như mới hôm qua. Hắn chia tay bạn gái, đi bộ một mình trên con hẻm nhỏ. Đột nhiên tiếng động cơ cất lên, rồi ánh đèn sáng rực rọi thẳng vào mặt khiến hắn choáng váng. Sau đó là chấn động khủng khiếp, hắn chỉ cảm thấy đau trong một vài phút, đau kinh hồn, rồi không biết gì nữa.
Đến lúc tỉnh lại, thì đã ở đây rồi.
Không gian này, có phép thuật, có thần tiên, có ma quỉ, có thiên đình, có địa ngục. Tóm lại, những gì chỉ có trên TV trước kia, nơi này đều hiện hữu đủ cả. Tiểu thiên chẳng mất nhiều thời gian để nhận thức những điều này.
Không chỉ thế, hắn trùng sinh vào thân xác của một gã tiên đồng cũng tên là Tiểu Thiên, đang trong quá trình thụ nghệ sơ cấp. Hắn là còn là đệ tử duy nhất của Huyền Băng Cung cung chủ Thủy Nhược Lam.
Còn nhớ lúc mới tỉnh dậy, hắn đã bị vẻ đẹp mĩ lệ của nàng khiến cho ngây ngốc. CÓ lẽ đem so sánh tất cả những nữ nhân hắn từng gặp và từng thấy kiếp trước, nàng đều vượt trội. Khuôn mặt cân đối, ngũ quan tinh xảo: đôi mắt kiều mị, chiếc mũi thanh cao, đôi môi anh đào gợi cảm, nước da trắng mịn màng không tì vết.
CHỉ có điều, nàng lạnh lùng, tựa như một khối băng đá.
Suốt một năm nay, mặc cho hắn có thế nào, nàng cũng không thay đổi thái độ. Nhiều nhất là khẽ nhíu mày... Ngoại trừ khát vọng muốn đào tạo hắn thành đệ tử xuất sắc nhất thiên đạo, hắn cơ bản không biết ý nghĩ nào khác của Thủy Nhược Lam.
Mà đương nhiên nàng cũng không hiểu hắn. Không hiểu hắn từ đâu đến, không biết hắn vì sao đến đây, không hiểu hắn không có tư chất luyện tiên thuật, quan trọng nhất là không hiểu hắn ghét cuộc sống nơi đây đến mức nào.
Sáng tỉnh dậy thì luyện pháp lực,niệm lực. Chiều thì luyện kĩ xảo. Đêm đến ngồi thu công dưỡng khí...
Một cuộc sống tuyệt đối nhàm chán, giống như vòng quay của bánh xe, lúc nào cũng giống nhau, không có chút thay đổi, không có chút kích thích. Mà Tiểu Thiên hắn, cũng nhanh chóng từ con người hoạt bát, biến thành một kẻ chán nản, không thiết tha bất cứ điều gì.
Vì hắn không thích cách sống này, nhưng cũng không biết cách nào để thay đổi nó.
Trước đây hắn là kẻ trêu đùa, thích quậy phá.
Nhưng từ khi bị giam trong không gian của Huyền Băng Cung, phải đối diện với một lãnh diện nữ nhân, ngoại trừ nói và nhíu mày thì không có biểu hiện cảm xúc nào khác, thì bản chất đó của hắn cũng thay đổi hẳn.
Thậm chí, hắn còn đếm được mỗi ngày hắn đã nói bao nhiều lần, mỗi lần bao nhiều từ. Đại khái là vì quá ít, thêm nữa là quá đơn giản là trùng lặp.
Đối với việc luyện tập tiên thuật, dường như là vô vọng. Trong đầu tiểu Thiên, ngoại trừ một mớ kiến thức hiện đại không xài được còn lại thì hoàn toàn không có một chút khái niệm nào về những thứ như pháp lực, tiên khí...
Thủy Nhược Lam nhận định hắn bị chân khí phản phệ, mất đi kí ức, bắt hắn tu tập lại từ đầu khẩu quyết tâm pháp. Học thuộc thì không khó, nhưng ứng dụng vào tu luyện, thì hoàn toàn không được.
Hoàn toàn không được, đó là tình trạng của Tiểu Thiên suốt 1 năm nay. Không hiểu sao, Thủy Nhược Lam không hề trách phạt hắn. Nàng... vẫn chỉ khẽ nhíu mày rồi biến mất.
Tóm lại trong suốt 1 năm này, cuộc đời của Tiểu thiên sang một trang hoàn toàn mới, mà lại cực kì ảm đạm...