Trong thế giới này, tu luyện thành tiên cũng có nhiều loại.
Có người luyện đan chế thuốc, dựa vào dược lực cực mạnh, có thể nói là đi ngược lại đạo của tự nhiên, thay đổi thể trạng bản thân, trở thành bán tiên chi thể đầu nhập thiên đình. Song phương pháp chế luyện đã khó tìm, mà nguyên liệu còn hiếm thấy hơn, có người mất cả đời cũng không thành mộng.
CŨng có loại tu hành, suốt đời hấp nạp linh khí của tự nhiên, đến mức độ nhất định, linh hồn đủ mạnh để thoát khỏi luân hồi vô hạn, không tiếp tục trâm luân ở nhân giới, cũng không sa ngã vào ma giới, mà tìm lên tiên giới, đầu thai thành một tiên đồng.
Hai loại trên tương đối phổ biến, mà Tiểu Thiên nguyên gốc chính là loại thứ 2. Còn có loại tiên nhân, có cha hoặc hoặc song thân đều là tiên nhân, kết hôn sinh hạ mà thành. Song quy định thiên đình nghiêm ngặt, thế nên dạng đặc biết ít thấy.
Cũng có một dạng tu chân khác, không theo tiên đạo mà là phật môn, cực kì bí hiểm lại vô cùng khắc khổ, chính quả khó thành. Thế nên ít người chọn theo.
Còn ma đạo, lại là thứ cả tam giới phỉ nhổ khinh thường...
Lại nói về Tiểu Thiên, vốn chỉ là Tiên Đồng, thân thể dẫu có khác biệt so với phàm nhân, nhưng gặp phải chấn thương quá lớn, cũng không dễ dàng lành lặn. Mà một kiếm của Tiểu Thanh, hiển nhiên cũng tính vào dạng khủng bố.
Thế nên nhiều ngày đã trôi qua, mặc dù đại bộ phận thương thế ngoài da đã lành, mối lần cử động mạnh một chút, hắn đều phải đón nhận một trận đau đớn.
Thủy Nhược Lam vẫn tỏ vẻ lãnh đạm. Ngoài đem cho hắn linh dược trị thương thì ít khi cùng hắn chạm mặt. Tiểu Thiên không biết nàng đang giận hay không.
Nói giận có lẽ cũng đúng, hắn - mà thực ra là gã Tiểu Thiên nguyên hồn- do nàng tự tay lựa chọn, đào tạo. Hắn dẫu sao cũng cảm nhận được nàng dạy dỗ rất nhiệt tình, bất chấp hắn bộc lộ tư chất có hạn, cũng không hề nản chí. Có thể nói, thất bại thê thảm của hắn cũng là danh dự của nàng có sự thương tổn.
Song cũng từ rất lâu, hắn mới lại có chút hảo cảm với nàng. Chuyện Thủy Nhược Lam bí mật đỡ đòn cho hắn, thực sự cho thấy nàng hoàn toàn không hề vô cảm.
Thậm chí sau đó Tiểu Thiên cũng lờ mờ hiểu tại sao nàng không toàn lực bảo hộ hắn. Tiểu Thanh dẫu mạnh, song không thể đánh ra một chiêu mà Thủy Nhược Lam không thể hóa giải toàn phần. Nếu ngày ấy, tường tuyết của nàng hoàn toàn chặn đứng kiếm chiêu, chắc chắn Tiểu Thanh sẽ không do dự mà ra chiêu mạnh hơn nữa.
Tóm lại, Tiểu Thiên đã từ bỏ lối suy nghĩ, Thủy Nhược Lam là một khối băng di động. Nàng trái lại có xúc cảm, có nhiệt tâm chân thành.
Hôm nay, nàng báo với Tiểu Thiên rằng sẽ sang Liệt Hỏa Cung để hòa giải mẫu thuẫn sau trận tỉ thí. Hắn không có việc gì làm. Thương thế chưa dứt, không cần nằm giường song cũng không tiện để tu luyện, lại tha thẩn lên Bạch Tuyết Phong.
Dấu tích trận tỉ thí không còn sót lại chút nào. Tuyết rơi không ngừng trên Tuyết phong có lẽ đã che lấp tất cả. Mơ hồn chỉ còn thấy một hình bán nguyệt mờ mờ trên mặt đất.
Khẽ nhắm mắt, Tiểu Thiên tập trung nhớ lại từng khoảnh khắc của trận tỉ thí. Kí ức ngày ấy cũng giống như cái đêm tử nạn ở kiếp trước, đã khắc sâu vào não hắn. Tất cả đều rõ ràng:
... Xích diễm hỏa kiếm... Ngọn lửa hình trăng khuyết... Băng khí của hắn vỡ vụn trong chớp mắt... Một lớp tuyết trắng cuộn lên che phủ toàn bộ khoảng trống trước mặt hắn.... Tiếng nổ kinh thiên.. Chấn động mãnh liệt...
Trong đầu hắn bất chợt hiện ra hình dung của Tiểu Thanh...
Đến giờ hắn vẫn nhớ rõ dung mạo nàng.
Lúc tiếp xúc Thủy Nhược Lam, âm điệu cùng phong thái cực kì nhu mì.
Lúc hai mắt chạm nhau, trước trận đấu không lâu, vẻ bối rối của nàng đã khiến Tiểu Thiên yêu thích kì lạ. Có lẽ đối với bất cứ nam nhân nào, khoảnh khắc một mỹ nhân ngượng ngùng - má đỏ hồng, răng ngọc khẽ cắn môi, mắt đẹp cụp xuống yếu đuối - đều tạo nên một tư vị cuốn hút đặc biệt.
Thậm chí cả giây phút xuất chiêu, trong mắt nàng không có chút sát khí. Động tác của nàng uyển chuyển như đang khiêu vũ tuyệt không giống như đang chiến đấu chút nào.
Tóm lại, mỹ nhân ấy đã khắc vào đầu Tiểu Thiên ấn tượng hiền lành vô hại. Không thể nào hiểu nổi, tại sao một kiếm ngày ấy, lại bá đạo quá mức như thế?
...
Bỗng nhiên một thanh âm cực kì trong trẻo cất lên:
- Tiểu Thiên sư đệ...
Tự lúc nào, Tiểu Thanh đứng sau lưng hắn. Tà áo xanh lục, nhan sắc mĩ lệ như phát sáng giữa cơn mưa tuyết.