Mưa…
Màn đêm nặng trịch những làn hơi lạnh thấu xương. Mặt đất sùi lên từng mảng bùn đẫm nước. Hắn thất thểu bước, tóc ướt đẫm, mắt lạnh giá.
Trong bóng đêm lặng lẽ, hắn nhìn thấy một không gian ngổn ngang xác người. Cái chết trải dài khắp nơi, mùi máu tanh lọm cuộn lấy hắn như bàn tay quỷ dữ muốn lôi xuống địa ngục.
Địa ngục có thật chăng? – Hắn tự hỏi.
Sét rạch ngang trời, sấm nổ chát chúa như đang trả lời: “có, địa ngục có tồn tại”. Nơi đây chính là địa ngục. Từng gương mặt với đôi mắt đông cứng trong nước mưa đang nhìn hắn. Thậm chí cả những khuôn mặt không còn lành lặn cũng đang theo dõi hắn. Bao nhiêu cái chết, bấy nhiêu giấc mơ bị chôn vùi.
Giấc mơ có thật hay không? – Hắn tự hỏi.
Hắn bật cười. Tiếng cười chua chát ứ đọng nơi cổ họng rồi chuyển thành những tiếng khóc nức nở. Hắn khuỵu chân, thở dốc, nôn mửa. Đôi tay hắn run rẩy, nhuốm đầy bùn và máu. Và hắn bắt đầu mơ, mơ về giấc mơ không có thật.
“Ước gì…
…có một thế giới toàn những giấc mơ.”.
Một chiếc phi thuyền xuất hiện giữa màn đêm, bên trong có khoảng năm sáu người. Họ mặc những bộ quân phục màu xám, lưng khoác túi quân dụng, hông đeo trường kiếm. Khuôn mặt ai nấy đượm vẻ lo lắng. Một người trong số đó lên tiếng:
-Vụ nổ lớn quá, chắc chẳng còn ai sống cả. Hay là… chúng ta đi về, đội trưởng?
Đội trưởng đáp:
-Sợ à?
Người kia gật đầu. Đội trưởng tiếp lời:
-Cố gắng nốt hôm nay, rồi chúng ta sẽ về nhà.
Những hộp đèn bên thân phi thuyền chiếu xuống mặt đất. Dưới ánh sáng lờ mờ, hàng ngàn thi thể la liệt trên lớp bùn sũng nước. Nước sánh máu đặc một màu đỏ. Những người tìm kiếm không dám nhìn thẳng mà chỉ lướt qua như đang trốn tránh điều gì đó. Một người nói:
-Chết nhiều quá…
-Có người còn sống, có người còn sống! – Một người hét lên.
Ánh đèn rọi thẳng tới một người đang quỳ giữa một đống ngồn ngộn xác chết. Người đội trưởng đi lên buồng lái, vỗ vai viên phi công:
-Cho chúng tôi xuống.
-Nghe rõ rồi! Chuẩn bị tiếp đất!
Phi thuyền tìm một khu đất trống rồi hạ cánh. Những người tìm kiếm nhảy xuống, thận trọng tiếp cận đối tượng. Thấy ánh đèn lấp lóa, gã đang quỳ quờ tay, môi mấp máy những lời vô nghĩa. Người đội trưởng hỏi lớn:
-Ai?
Gã đang quỳ khào khào vài tiếng, sau đổ gục. Những người tìm kiếm liền chạy tới, kiểm tra quân phục và tình trạng sức khỏe. Một người nói:
-Lính của ta! Khoan đã… thế quái nào mà hắn vẫn sống được nhỉ?
-Vấn đề gì sao? – Đội trưởng hỏi.
-Xương cột sống của hắn gãy hết rồi.
Một người khác soi đèn, nheo mắt đọc từng hàng chữ nhỏ bết máu trên quân hàm:
-Đội phó… Thổ Hành. Thằng này là người của Thổ Hành à?
“Đội phó Thổ Hành?” – Người đội trưởng lặp lại câu nói ấy. Gã giật mình, vội lật cái xác. Gã nhìn thấy một gương mặt góc cạnh cùng mái tóc đỏ bám đầy bùn đất. Màu đỏ. Khối màu ấy như cơn gió thổi bùng những ký ức lụn vụn trong tâm trí đội trưởng. Gã gọi:
-Phong! Nghe thấy tôi nói không? Phong!
Người tên Phong mở mắt. Hắn nhìn đội trưởng, phều phào:
-Là… ông… à?
-Phải, tôi đây! Những người khác đâu?
Phong cười rinh rích:
-Chết… cả… rồi. Ông… hiểu không?
Tên tóc đỏ túm lấy cổ áo đội trưởng. Hắn không cười nữa. Hắn gầm gừ như con chó hoang, răng nghiến kèn kẹt nhễu từng cục máu tươi:
-Chết… rồi! Ông hiểu không? Đội của tôi… chết hết rồi!
Và gã khóc nức nở như trẻ con khóc. Người đội trưởng im lặng, đôi mắt thoáng nhạt nhòa. Người lính được huấn luyện để chết nhưng không được huấn luyện để chứng kiến hay đón nhận cái chết của đồng đội. Nó không phải là thứ để trải nghiệm, càng không phải là thứ để thấu hiểu.
Buồn lắm những giấc mơ đã chết.
Đội trưởng thở dài, gã mở máy bộ đàm dưới cổ áo, liên lạc về sở chỉ huy:
-Chúng tôi đã tìm thấy một người còn sống! Nhắc lại, đã tìm thấy một người còn sống!
Bộ đàm lạo xạo những tiếng nhiễu. Ít phút sau mới có người trả lời:
-Chúng tôi hiểu rồi. Rút khỏi đó ngay.
Đội trưởng ngẩn người:
-Nhưng còn những người chết thì sao, thưa chỉ huy? Chúng ta phải dọn…
-Nhiệm vụ của anh là đưa người sống sót đó trở về, rõ rồi chứ?
Người đội trưởng mím môi gắng giữ bình tĩnh rồi nói:
-Rõ, thưa chỉ huy.
Theo lệnh đội trưởng, Phong được đưa lên phi thuyền. Con tàu ì ầm khởi động máy và bay đi, bỏ lại sau lưng miền đất hoang tàn chết chóc. Mưa vẫn trút tầm tã. Bầu trời như đang muốn rửa sạch máu trên đất. Có điều máu càng loang rộng, chảy mãi không ngừng. Đôi mắt gã tóc đỏ dần chìm trong đêm tối.
Giấc mơ…
…chúng chết hết cả rồi.