“ Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục ngữ, quân tử hảo cầu…”
Một dòng sông biêng biếc, sóng nước dập dềnh uốn lượn chảy xuống. Bên bờ sông, một thiếu niên vóc người thanh mảnh, tóc dài buông xuống tận eo, tay phải cầm một cuốn sách, tay trái nắm một chiếc cần câu, tiếng đọc sách ngân nga êm ái, dung hợp hoàn mỹ với khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng xung quanh, hòa điệu với tiếng nước chảy róc rách, đầy chất thi tình họa ý. Chợt thấy cổ tay phải của thiếu niên khẽ giật, từ dưới sông kéo lên một con cá trắm dài đến một thước, rơi gọn lỏn vào cái sọt cá cách phiá sau cậu thiếu niên không xa. Sau đấy, cổ tay thiếu niên lại giật, dây câu trên không trung vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp mang theo móc câu phi xuống lòng sông. Trong lúc làm tất cả những việc này, cậu thiếu niên không hề rời mắt khỏi quyển sách trên tay trái.
“Tử Minh ca, Tử Minh ca…” lúc người thiếu niên đang chìm đắm trong biển sách, tiếng gọi hớt hải của trẻ con vang lên phía sau sau , thiếu niên chau mày, từ từ quay lại. Khuôn mặt như ngọc quán, mày tựa kiếm phong, mắt sáng như sao, thật là một trang thiếu niên đẹp đẽ phong độ. Trên khuôn mặt anh tuấn luôn nở nụ cười đầy thân thiện, khiến người ta không thể không yêu, muốn được gần gũi. Mặc dù mới 15tuổi, nhưng vóc người thon dài làm cho cậu trông chin chắn hơn nhiều. Toàn thân mặc áo dài màu trắng, phất phơ bay trong gió, tự làm nên vẻ phóng khoáng và tiêu sái.
Đứng lặng im ở đó, nhưng lại cũng làm cho người ta có cảm giác khó mà phân biệt đâu là trời, đâu là đất, đâu là người thiếu niên này. Trong cảnh ấy, cậu thiếu niên giống như núi, như nước , như gió nơi đây, đều là những nốt nhạc hài hòa nhất trong trời đất.
“Tử Minh ca, đệ biết ngay huynh đang ở đây….” Một bé trai mập mạp thở hồng hộc chạy tới, chẳng nói được mấy câu lại cúi xuống há miệng thở phì phì. Lục Tử Minh khẽ cười, cũng chưa vội nói gì, chỉ đợi thằng bé thở đều lại mới hỏi nó “ Cu mập, xảy ra chuyện gì sao?”
“Tử Minh ca, huynh mau đi mà xem, trưởng thôn bị thương rồi, có vẻ rất nghiêm trọng, gia gia bảo đệ đi gọi huynh về” Cu mập nói liền một mạch!
“ Bị thương sao?” Lục Tử Minh vừa nghe xong người đã vụt ra xa mấy chục mét. Cu mập cố gắng dụi mắt, lắc đầu không sao hiểu được tại sao Tử Minh trong chốc lát đã không thấy đâu nữa.
Tại nhà của trưởng làng lúc này, thôn dân nghe tin vội vàng đến hỏi thăm vây kín vòng trong vòng ngoài, trên mặt mỗi người đều hiện lên nỗi bất an và lo lắng khôn xiết, xem ra trong lòng họ trưởng làng có vị trí vô cùng quang trọng.
“ Mọi người tránh cho một chút, Tử Minh đến rồi, hãy để cho Tử Minh vào!” , tiếng những người ở phía ngoài hô lên liên tục, thôn dân vội vã dạt sang hai bên nhường lối cho Tử Minh đi vào, Lục Tử Minh trong lòng như có lửa đốt, loáng cái đã đến cuối hàng người rồi.
“Tử Minh, cậu đến rồi, mau lại xem trưởng làng bị làm sao đây!” Một ông già vừa thấy Tử Minh vội vàng chỉ trưởng thôn đang nằm trên giường mà nói.
“Tử Minh, đệ nhất định phải cứu cha ta, huhu…” Long Sảnh – cô con gái trưởng làng, nước mắt giàn giụa kéo tay Lục Tử Minh cầu khẩn!
“Sảnh tỉ đừng quá lo lắng, để đệ xem bệnh cho trưởng làng rồi tính” an ủi Long Sảnh một lát, Lục Tử Minh liền phủ phục bên trưởng làng xem xét, còn chưa kịp cúi đầu xuống, một mùi tanh hôi khó ngửi xộc vào mũi Tử Minh, làm cậu chấn động ghê ghớm, cậu xé toang ống quần của trưởng thôn, mọi người xung quanh bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi lập tức hét toáng lên.
Chỉ nhìn thấy một bên chân của trưởng thôn đã thâm tím lại, hơn nữa còn không ngừng bốc ra một mùi tanh hôi khó ngửi, làm cho người khác choáng váng muốn xỉu, chỉ muốn nôn thốc. Phía dưới đầu gối 3 tấc, có hai vết răng nhỏ vẫn đang tiếp tục rỉ những giọt máu đen. Đôi lông mày Lục Tử Minh lại càng nhíu lại.
“ Tử Minh, thế này…..thế này là thế nào vậy? ” Long Sảnh bị hình ảnh cái chân của phụ thân làm cho hoa dung thất sắc, gần như sắp quị xuống đất.
“Cửu U xà độc? Lẽ nào loài rắn này đến giờ vẫn còn tồn tại trên thế giới?” Lục Tử Minh lầm bầm tự nhủ. Nhìn thấy thần sắc Lục Tử Minh càng ngưng trọng, trong lòng Long sảnh lại càng lo lắng, run rẩy nói “Tử Minh, đệ chắc chắn có cách cứu cha ta phải không?”
Lục Tử Minh ngoảnh đầu lại nhìn Long Sảnh , mỉm cười nói “tất nhiên có thể, trước hết tỉ giúp ta đỡ trưởng thôn dậy!” Long Sảnh nghe vậy, trong lòng thấy an tâm nhiều, cô cũng không biết tại sao, chỉ cần có lời nói của Lục Tử Minh, cô tin Lục tử minh vô điều kiện, không một chút đắn đo do dự. Có thêm sự giúp đỡ của ông lão, trưởng làng đã được dựng dậy, kẹp giữa hai ngón tay Lục Tử Minh không biết từ lúc nào đã lấp lánh một cây kim bạc. Tử Minh lau sạch các vết máu của trưởng làng, tỉ mỉ se se cây kim vào, thấy thần sắc của trưởng làng có hồng hào hơn đôi chút, liền bất thình lình rút mũi kim ra, trưởng làng như bị điện giật, lưng dựng thẳng lên, thổ ra một đống máu đen đen tanh tưởi, Lục Tử Minh mừng rỡ reo lên “Tốt lắm” .
Dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Lục Tử Minh liên tục bắn ra cương châm, những cây kim đâm vào các đại huyệt trên ngực của trưởng làng loang loáng, những ngón tay lướt như bay, vận châm như điện, cảnh này nếu như bị những kẻ ngoài kia tự xưng là danh y nhìn thấy không tự thấy hổ thẹn mới thật là kì quái!
Nửa tiếng đồng hồ sau, trên người trưởng bản đã có hàng trăm cây kim, trên trán Lục Tử Minh cũng lấm tấm những giọt mồ hôi, cậu nhẹ nhàng lau qua một lượt, rồi ra hiệu cho Long Sảnh và ông lão đỡ trưởng làng nằm xuống.
“Tử Minh, sao rồi, không có vấn đề gì nữa phải không?” Long Sảnh lại hồi hộp muôn phần chăm chăm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Minh mà hỏi.
Lục tử Minh lắc đầu, nói “Đệ mới chỉ dùng ngân châm để khống chế độc dược trong người trưởng thôn, không cho chúng lan rộng hơn, tấn công vào tâm mạch, tạm thời có thể bảo đảm rằng trong bảy ngày sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Cái….cái gì cơ?” Chỉ có bảy ngày, thế sau bảy ngày thì sao? Long Sảnh có đôi chút thất thần, hoảng hốt hỏi.
Lục Tử Minh nói: “ Nội trong vòng bảy ngày nếu không tìm thấy thuốc giải, trưởng thôn có thể bị kịch độc công tâm mà chết”
Lời nói của Lục Tử Minh lại một lần nữa khiến Long Sảnh toàn thân run rẩy, “Thuốc giải…thuốc giải là gì? Tử Minh, nói cho ta biết đi, thuốc giải là gì, ta sẽ đi tìm”
Lục Tử Minh gật đầu nói “ Trưởng thôn bị thành ra thế này chắc là do bị Cửu U xà làm thương”
“Cửu U xà? Đấy là loại rắn gì, sao ta trước giờ chưa hề nghe thấy? ” Ông lão chau mày nhìn Lục Tử Minh hỏi tỏ ý không hiểu.
“Không phải riêng ông chưa từng thấy, cháu cũng mới chỉ nhìn thấy trong sách mà thôi. Cửu U xà sinh ra từ dị vực, xuất quỉ nhập thần, bình thường rất khó gặp, càng khó bị nó cắn bị thương. Thật không hiểu trưởng làng đã gặp nó ở đâu.” Lục Tử Minh khẽ chau mày phiền muộn đáp.