“Vậy phải dùng loại giải dược gì mới có thể giải được loại độc này đây? Mà tìm ở đâu mới được cơ chứ?” Long Sảnh lo lắng hỏi.
“Trên y thư có ghi lại, trong thiên hạ chỉ có Cửu Khúc Tiên thảo mới có thể giải được độc của Cửu U xà! Nhưng Cửu Khúc tiên thảo cũng giống như Cửu U xà, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, rất ít người đã từng trông thấy nó!” Lục Tử Minh nói có mấy phần trầm trọng.
“Hả? Vậy phải làm sao? Cha ta chỉ còn lại bảy ngày, nếu trong bảy ngày không tìm được Cửu Khúc tiên thảo, ta….ta biết làm thế nào? Hu…hu…” Long Sảnh không chịu nổi cú đả kích này, liền bật khóc nức nở. Thiếu nữ nông gia thuần phác, bộ dạng thương tâm lạc phách, đơn độc không ai giúp đỡ càng dễ dàng khiến bậc nam tử động tâm. Lục Tử Minh chỉ thấy nhiệt huyết trong người sôi sục, sang sảng nói: “Đệ sẽ đi tìm! Tuy khó tìm nhưng cũng chưa chắc là không tìm được, vô luận có tìm được hay không, bảy ngày sau đệ sẽ trở về đúng lúc!”
“Nhưng…nhưng đệ biết đi đâu mà tìm?” Long Sảnh cảm kích lau nước mắt hỏi.
“Đi đến đó!” Lục Tử Minh đột ngột quay đầu chỉ một ngọn núi cao ẩn hiện trong sương mù xa xa ngoài cửa sổ, kiên cường nói: “Long Ẩn phong!” Lời của Lục Tử Minh vừa ra khỏi miệng, không chỉ mình Long Sảnh hoa dung thất sắc, mà đến cả ông lão sắc mặt cũng không tránh khỏi thảm biến, bước lùi liền mấy bước kinh hãi nhìn Lục Tử Minh run giọng nói: “Tử Minh, cháu nói cháu muốn đến Long Ẩn phong sao? Không được, ta tuyệt đối không thể để cháu mạo hiểm như vậy!” Ngừng lại một chút, ông lão cố gắng để bản thân không kích động đến thế, bảo: “Tử Minh à, cháu lẽ nào không biết nơi đó nguy hiểm biết bao? Từ xưa đến nay, hàng nghìn thanh niên dũng cảm nhất trong tộc ta ai nấy đều mong muốn chinh phục được Long Ẩn phong, nhưng cuối cùng không có lấy một người sống sót trở về, cháu không thể đi được!”
“Đúng thế, Tử Minh, đệ…..đệ hay là không đi nữa, nói không chừng chỗ khác cũng có thể có Cửu Khúc tiên thảo mà đệ nói đấy!” Long Sảnh sau một hồi mâu thuẫn kịch liệt, lí trí mách bảo cô nên ngăn cản Lục Tử Minh đi mạo hiểm.
Lục Tử Minh khẽ lắc đầu nói: “Nói theo y thuật, Cửu Khúc tiên thảo lấy linh khí đất trời làm thức ăn, phần nhiều mọc trên đỉnh những ngọn núi có tiếng, nơi gần với trời xanh nhất! Xen những đỉnh núi quanh chỗ chúng ta cũng chỉ có Long Ẩn phong là cao nhất, khả năng có Cửu Khúc tiên thảo sinh trưởng cũng lớn nhất. Hơn nữa thời gian của thôn trưởng không còn nhiều nữa, không cho phép chúng ta đi chỗ khác kiếm tìm, chỉ có mạo hiểm leo lên Long Ẩn phong thì thời gian bảy ngày có lẽ vẫn kịp.”
“Điều này….” Long Sảnh không biết phải làm sao. Cô không muốn cha mình cứ thế này mà chết, nhưng cũng không thể vì cứu cha mà khiến Lục Tử Minh phải xông pha vào hiểm nguy như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, Thần sắc Long Sảnh chợt nghiêm lại, trịnh trọng nói: “Hay để tôi đi! Tôi sẽ đi Long Ẩn phong tìm Cửu Khúc tiên thảo!”
Lục Tử Minh cười khổ nói : “Tỉ đi? Tỉ có biết Cửu Khúc tiên thảo trông thế nào không? Tỉ biết nó mọc ở đâu chứ? Nếu là đệ đi thì khả năng thành công cũng không nhiều huống hồ là tỉ thân con gái! Tỉ đi như vậy không phải để cứu cha tỉ mà là đi tống tử!”
“Hu…hu… vậy làm sao bây giờ? Tỉ không thể vì cứu cha mà để đệ mạo hiểm được! Hành động ích kỉ này tỉ không thể làm nổi!” Long Sảnh mâu thuẫn quá lại òa khóc tức tưởi.
“Nguy hiểm khẳng định là có, nhưng ai nói đệ nhất định không thế thành công? Yên tâm đi, đệ khá nắm chắc có thể đem Cửu Khúc tiên thảo trở về! Mọi người cứ đợi tin tốt lành của đệ đi!” Nói dứt lời liền đứng dậy ra khỏi nhà thôn trưởng trở về nơi mình ở.
Nghĩ ngợi một thoáng, Lục Tử Minh không hề đem theo nhiều đồ, chỉ mang theo một sợi dây thừng, một cái nồi sắt nhỏ, một thanh đao chặt củi, còn có mấy thứ cậu từ trước đến nay không nỡ li thân, di vật cuối cùng của gia gia – một cây địch làm bằng tử trúc. Khi Lục Tử Minh thu xếp ổn thỏa bước ra khỏi nhà cậu thấy quanh nhà đã vây kín thôn dân. Biết Lục Tử Minh vì cứu tính mạng trưởng thôn mà sắp xông lên Long Ẩn phong, những thôn dân đó đều đến tiễn, ánh mắt chứa đầy cảm kích và quan thiết.
“Tử Minh, tuy cháu là người ngoại tộc, nhưng chúng ta trước nay chưa từng coi cháu như người ngoài! Vò rượu này cháu cầm lấy. Chiều tối nơi thâm sơn rất lạnh, uống một chút để khứ hàn” Ông lão đặt bình rượu vào tay Lục Tử Minh. Lục Tử Minh mỉm cười đón lấy, mở nắp ngửa đầu uống liền mấy ngụm cười nói: “Hảo tửu! Long gia gia, cháu thích uống nhất là rượu ông cất!” Nhìn Lục Tử Minh hào khí ngút trời, ông lão gật đầu dứt khoát.
“Tử Minh, để cứu cha tỉ mà đệ phải bước vào chặng đường nguy hiểm nhất, làm tỉ vừa cảm động vừa lo lắng. Đây là một chút tâm ý của tỉ, xin đệ hãy nhận lấy! Tỉ sẽ đợi đệ trở về!” Vừa nói Long Sảnh vừa rút ra một chiếc khăn tay dệt bằng sợi đay, trên mép khăn thêu nắm nót hai chữ ‘Long Sảnh’, giữa khăn là một đóa mẫu đơn nở rộ, một vẻ đẹp khiến người ta rung động, thấu qua thị giác mà lay động tâm linh mỗi người.
Lục Tử Minh cẩn thận cất chiếc khăn vào trong ngực áo, nhoẻn cười nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của Long Sảnh đáp : “Tỉ yên tâm, Long Ẩn phong cỏn con đó không làm gì được đệ đâu!”
“Tử Minh ca, huynh nhớ về sớm đấy, đệ vẫn muốn ăn cá huynh làm.” Cu mập cố sức chen đến bên Lục Tử Minh, kéo gấu áo cậu thật thà nói, không hề biết Tử Minh ca của nó lần này ra đi sẽ phải đối mặt với những hiểm nguy nào.
Lục Tử Minh nhéo nhéo cái mũi của cu mập, cười nói: “Đã mập thế này mà vẫn còn muốn ăn, cẩn thận sau này đệ không lấy nổi vợ đâu!” Cu mập ngây ngô cười, rồi nghiêm trang nói : “Đệ chẳng thèm lo! Không tìm được vợ thì bảo Sảnh Sảnh tỉ tỉ làm vợ đệ!” Nói rồi quay sang Long Sảnh cười, đã thấy Long Sảnh vừa trừng đôi mắt đẹp, vừa làm bộ nhe răng múa vuốt dọa cho cu mập cuống quýt nấp sau lưng Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh cười sảng khoái: “Cu mập, sao mà sợ vợ sớm thế? Nếu một ngày kia đệ lấy chị Sảnh Sảnh thật thì biết làm sao?”
“Tử Minh, không được nói linh tinh!” Long Sảnh bị chọc đỏ bừng mặt, không kìm được mở miệng nói khiến ai nấy cười ồ.
Tiếng cười làm vơi đi nỗi buồn li biệt, Lục Tử Minh hai tay ôm quyền nhìn khắp một lượt xung quanh nhẹ nhàng nói: “Các vị hương thân, bảy ngày sau gặp lại!” Nói dứt lời cất tiếng cười vang, deo bầu rượu bên hông, tay cầm sài đao bước ra khỏi đám đông sải bước dài hướng về Long Ẩn phong xa tít.
“Tử Minh, nhớ về sớm, ta đợi đệ!” Long Sảnh bất chợt đuổi theo mấy bước, hướng về thân ảnh Lục Tử Minh lớn tiếng hô vang. Lục Tử Minh tiêu sái nhấc cao thanh sài đao trên tay, lắc một cái, cũng không quay đầu lại, chỉ có tiếng ca êm ái dễ nghe theo gió nhè nhẹ vọng về.