"Lão Đường, có rảnh không, nếu rảnh chúng ta đi dạo?" Vương Cương tay phải xách một túi màu đen, vỗ mạnh lên vai Đường Dật Tán, trên khuôn mặt tươi cười mang theo chút ý tứ cổ quái.
"Ai da." Đường Dật Tán nhăn mày, khuôn mặt tuấn dật thoáng chút nữ tính có chút nhăn nhó, chiếc bút bi đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất " Ngươi không biết nhẹ một chút à, đau lắm đấy ! Ta không rảnh, đang muốn về nhà, tìm ta có chuyện gì?" Một bên oán giận, một bên Đường Dật Tán lúi cúi tìm chiếc bút rơi trên mặt đất.
"Trời ơi ! Tiểu tử, xem chuyện tốt ngươi làm đi, phá hoại ! "Đường Dật Tán vừa oán giận mắng, vừa đưa chiếc bút bi ra trước mặt Vương Cương, chỉ thấy vỏ nhựa màu lam của cây bút có một vết nứt lớn, chết là vết nứt lại đúng ở nơi cầm bút. Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Cái này tính là gì, lão Đường, ta đền cho ngươi cây khác là được." Vương Cương chẳng thèm để ý bĩu môi nói, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười bỉ ổi xấu xa:" Lão Đường, đừng ôn tập nữa, đi, chúng ta đi ngắm đùi mấy muội muội sau kí túc xá......... Hiện tại đúng là thời cơ thích hợp để ngắm a !" Nói xong quơ quơ cái túi trong tay, đem miệng túi hé ra một chút, bên trong cư nhiên là một cái ống nhòm nho nhỏ !
"A? Ngươi dâm côn, quả thật tán tận lương tâm !" Tiện tay cầm cái ống nhòm khoa tay múa chân một lúc, sau đó Đường Dật Tán bỏ lại vào trong túi, thâm tình nhắc nhở với đứa bạn thân:" Cương Đạn, ngươi thu tâm đi, hiện tại đã là tháng 4, từ giờ đến khi thi cao đẳng cũng chẳng còn mấy ngày, hảo hảo ôn tập đi, đối với ngươi không có hại gì."
"Được rồi, được rồi, ngươi học tốt, chả lẽ ta đây không được trường thể dục thể thao nào mời vào? Hắc hắc, ngươi cũng không phải không biết, ta vừa nhìn mớ công thức kia lại đau đầu, không chút hứng thú, vẫn là ngắm mĩ nữ mới là vương đạo."
Thấy Vương Cương chẳng hề để tâm, bộ dạng dương dương đắc chí, Đường Dật Tán biết, dù mình nói thế nào, hắn nghe cũng không lọt, Vương Cương hắn là như thế, nếu lão sư là mĩ nữ, hắn chắc chắn học tập chăm chỉ, đáng tiếc, toán học lão sư chỉ là một lão nhân khô cằn, mỗi lần đến giờ toán, hắn lại úp mặt xuống bàn mà lăn ra ngủ ...............
"Ngươi đi đi ! Ta tập thể dục thể thao không tốt, chỉ trông chờ vào ôn tập, gặp lại sau! " Lấy từ ngăn kéo bàn ra một cái băng keo trong suốt, Đường Dật Tán cầm lấy chiếc bút, đem băng keo dán quanh một vòng chỗ nứt.
Bàn tay Đường Dật Tán trắng nõn, ngón tay thon dài, nhìn qua như bàn tay nữ hài tử, làn da lại rất mềm mại, đúng là so với da nữ hài cũng không kém hơn chút nào, bởi vì có đôi tay như vậy, ở lớp học hắn còn một cái ngoại hiệu làm cho hắn đau đầu, Đường Xảo Xảo. ( xảo = khéo léo ^.^ )
Bởi sống một mình, hắn tinh thông rất nhiều việc, làm việc thường xuyên cũng không làm cho da tay hắn thô ráp, ngược lại hắn luôn ý thức bảo vệ làn da, do vậy da tay hắn so với nhiều người còn trắng nõn mềm mại hơn nhiều, bàn tay tinh xảo thon dài làm cho nhiều nữ hài tử hâm mộ không thôi.
Ngoại hiệu này, trừ việc bàn tay giống nữ nhân ra, còn bởi vì hai tay thật sự rất linh hoạt, tay hắn cầm bút, có thể làm ra rất nhiều trò, may vá, hiện tại việc này đại đa số không có nữ sinh nào chịu học, nhưng Đường Dật Tán ở phương diện này lại làm cho các nữ sinh xấu hổ chỉ muốn chết cho xong, kĩ năng may vá của hắn so với máy cũng không kém bao nhiêu, một lần trong giờ thể dục một nữ sinh nhờ hắn khâu giúp một cái áo, sau đó hắn có cái ngoại hiệu Đường Xảo Xảo .
Tay hắn linh hoạt lại rất nhanh, chỉ trong phút chốc công phu, băng keo trong suốt đã quấn xong, tiện tay sờ soạng ngăn kéo một chút, Đường Dật Tán lấy ra một cái kim khâu nhỏ xíu, cứa trên băng keo một chút, băng keo liền hoàn mĩ bị cắt ra, cái kim khâu này cũng là nguyên nhân dẫn đến cái ngoại hiệu Xảo Xảo kia của hắn, từ lần khâu áo cho nữ sinh kia xong, về sau các nữ sinh nếu gặp sự cố quần áo, đều vội vàng nhờ hắn khâu vá, đồng thời cũng đưa thêm một cái kim khâu cùng chỉ may, làm hắn ở trong ngăn bàn có thêm một cái hộp nhỏ chuyên để mấy cái kim khâu này.
"Xảo Xảo, ống tay áo phông của ta bị rách, ngươi giúp ta khâu được không?" Ngô Thiến trên tay cầm một cái túi plastic trong suốt, đi đến trước bàn Đường Dật Tán ngồi xuống, để cái túi plastic lên mặt bàn.
Ngô Thiến đúng là nữ sinh nhờ hắn khâu áo trong cái giờ thể dục kia, cô gái này trong lớp cũng không thật nổi bật, tóc nàng không dài, chỉ miễn cưỡng chạm vai, tóc được duỗi thẳng, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ bay bay theo gió, nhìn qua rất phiêu dật, lúc trước bởi vì Đường Dật Tán thấy tóc nàng bay trong gió rất đáng yêu nên mới khâu áo cho nàng, không nghĩ đến lại gây ra hậu quả to lớn như vậy.
"Không được." Đương Dật Tán đem cái bút bi nhét vào hộp bút, lại nghĩ:" Kiên quyết không đối tốt với nàng, bằng không về sau thật phiền toái............"
"Vì sao?" Ngô Thiến chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, làm cho người khác nhìn thấy không muốn dời mắt, lại nhìn Đường Dật Tán có chút ai oán, vẻ mặt đáng thương làm ngươi ta đau lòng, khuôn mặt này, cũng thuộc vào cấp bậc mĩ nữ, lông mày nàng rất nhạt, có chút thưa thớt, trên mặt rất sạch sẽ, làn da giống như phần đông nữ hài 16 tuổi khác, nhìn qua rất nhẵn nhụi, không chút tì vết, hai phiến môi hồng nhạt, mở ra mang theo chút hơi thở tươi mát phả vào mặt hắn.
Chỉ vào túi plastic trong suốt, Đường Dật Tán có chút đau đầu nói:" Áo của ngươi chưa giặt, ta không nghĩ lại giặt hộ áo cho ngươi."
"Xảo Xảo, ngươi rất tốt bụng, sẽ giúp ta thôi, ngươi cũng biết rõ ta không biết giặt quần áo, hơn nữa..........." Ngô Thiến cầm lấy tay Đường Dật Tán mà không ngừng lay qua lay lại :" Ngươi xem, áo ta bên trên bị dính mực, ta giặt không sạch, Xảo Xảo, xin ngươi đấy, ngày mai mời ngươi ăn kem được không...........''
"Dính mực? Ở đâu ?" Vừa nghe thấy dính mực, Đường Dật Tán cũng vô pháp bảo trì bộ mặt lạnh lùng, Ngô Thiến này quần áo đều không giặt sạch được, nếu dính mực, vậy đừng hi vọng nàng có thể giải quyết....... Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhìn thấy Đương Dật Tán không còn bảo trì bộ mặt như người chết kia nữa, Ngô Thiến có chút đắc ý cười cười, buông tay hắn ra, lấy từ trong túi plastic kia một chiếc áo sơ mi, chỉ vào vị trí ngực:" Ở chỗ này, Xảo Xảo, phiền ngươi nữa rồi !"
Nhìn theo ngón tay Ngô Thiến, Đường Dật Tán quả nhiên thấy vị trí ngực chiếc áo một mảnh mực xanh, màu xanh dính trên áo trắng dễ dàng thấy được.
"Được rồi, lần này thôi đấy." Nhăn trán, Đường Dật Tán rốt cuộc cũng đồng ý cái thỉnh cầu này.
Nhận được câu trả lời mong muốn, nụ cười đắc ý trên mặt Ngô Thiến lập tức biến thành nụ cười chiến thắng, nhét áo vào túi, sau đó bỏ vào ngăn bàn của Đường Dật Tán, bàn tay xoa xoa tay Đường Dật Tán một chút nói:" Ta biết, Xảo Xảo nhất định giúp mà, ta đi trước." Nói xong liền tung tăng đi ra khỏi phòng học.
"A........Ha ha......." Tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên bên tai Đường Dật Tán, có thể phát ra cái loại âm thanh quái dị này, ngoài Liễu Vũ Hiên cùng bàn thì không còn ai khác.
"Xảo Xảo, xin ngươi đấy, ta chỉ biết, Xảo Xảo nhất định giúp ta........... ha ha ha , lão Đường, nàng của ngươi ngày càng tình tứ a." Bắt chước ngữ khí Ngô Thiến nói, Liễu Vũ Hiên nở nụ cười rất khoa trương.
"Tiểu tử ngươi có phải muốn nếm thử một chút thần công tú hoa châm của ta a....." Lấy ra hộp đựng kim khâu, Đường Dật Tán nở nụ cười âm lãnh.
"A...... Ta đầu hàng, đông phương đại thần, lão nhân gia ngài tha cho tiểu nhân đi........" Giơ hai tay, Liễu Vũ Hiên đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng học.
Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Đường Dật Tán lấy chút sách giáo khoa buổi tối cần dùng cùng kim khâu, bỏ trong cái cặp màu đen đi ra khỏi phòng học.
Sân trường người ra người vào, rất náo nhiệt, Đương Dật Tán ngẩng đầu, nhìn tháp đông hồ xa xa, một cái đồng hồ thật lớn bên trên kim ngắn chỉ số 5 kim dài gần nhích đến số 4, đã 5 giờ 20 phút.
Đường Dật Tán cũng không phải học sinh nội trú, chiều nào tan học, hắn đều đi bộ về nhà, nơi hắn ở cũng không xa trường học.
Xuyên qua sân trường náo nhiệt, Đường Dật Tán dọc theo bức tường đi về phía trước, đến ngã tư cổng trường, lại càng thêm ồn ào, không ít xe cộ còi inh ỏi, tiếng ầm ĩ như vậy làm trong lòng hắn có chút khó chịu, dưới chân bước nhanh hơn, hơn 10 phút sau, Đương Dật Tán đã đứng trước cửa phòng trọ, bàn tay linh hoạt sờ vào túi quần lấy ra một chuỗi chìa khóa, mở cửa.
Phòng trọ này cũng không lớn, bên trong bố trí rất đơn giản, nhưng dị thường sạch sẽ, Đường Dật Tán không thích nơi ở của mình quá mức bừa bộn, việc này sẽ làm cho hắn có cảm giác áp lực, loại áp lực này có ngọn nguồn, chính là vì người kia.
Người hắn chán ghét hay thậm chí là oán hận.
Tiện tay để cặp trên sô pha, Đường Dật Tán mở cái túi plastic của Ngô Thiến ra, nhìn cái áo phông trong tay, khóe miệng hơi vểnh lên, hắn cùng Ngô Thiến chính vì một cái áo phông mà quen thân, hắn nhớ rõ lúc ấy nàng cũng mặc một kiện áo phông trong giờ thể dục, chẳng may, tay áo nàng bị rách, còn bị một vết thương nhẹ, hiện tại trên vai nàng vẫn còn một vết sẹo mờ hình chữ v.
Rửa sạch cái chậu rồi pha chút nước ấm, đổ một ít dung dịch tẩy rửa lên chiếc áo, Đường Dật Tán đợi dung dịch tẩy rửa ngấm vào mới đem ngâm vào chậu, đứng dậy chuẩn bị kim khâu, trong khi làm việc hắn luôn sắp xếp trình tự, tận lực tiết kiệm thời gian.
Chờ hắn chuẩn bị tốt kim khâu cùng bàn ủi, chiếc áo cũng ngâm được 10 phút không sai biệt lắm, xắn tay áo. Đường Dật Tán ngồi chồm hỗm xuống đất, bắt đầu công việc, đây là lần thứ tư hắn giúp Ngô Thiến giặt quần áo, mỗi lần, Ngô Thiến đều dùng đủ các loại lý do, chung quy quần áo đều bị hắn mang về hết, giặt sạch, là phẳng, cuối cùng khâu vá, lòng nàng hắn không phải không hiểu, nhưng là, hắn cùng nàng không cùng một loại người, họ sinh hoạt trong hai thế giới khác nhau, tuy rằng lại học cùng một chỗ.
Cẩn thận chà xát, màu mực xanh dần biến mất vào trong nước, rút cuộc biến mất khỏi chiếc áo, năm phút sau, áo đã giặt xong, 1 phút sau chiếc áo đã được vắt khô, hắn đem ra đặt trên bàn, trải rộng ra, ủi phẳng chiếc áo, sau đó cầm đến sô pha, trên bàn đã chuẩn bị sẵn kim chỉ.
"Ân?" Vừa mới bước được hai bước, từng đợt cảm giác mê muội khó hiểu xông lên não, làm hắn thiếu chút nữa đứng thẳng không xong, cố bám vào vách tường, hắn dùng sức lắc đầu, sau đó cứ vậy bám vào tường mà đi tới sô pha, có chút vô lực ngồi xuống, đầu óc choáng váng, nhưng không đau, tối hôm qua ngủ đủ a, mình gần đây cũng không ăn cái gì lạ, bình thường làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, vì cái gì lại choáng váng đầu?
Trong lờ mờ, hắn như nghe được từng đợt âm thanh đứt quãng, âm thanh kia rất thanh thúy, tựa hồ giọng nữ hài: "Tồn tại dị giới........nghe lời kêu gọi của ta.............xuất hiện đi..............cùng với ta.............chiến đấu............"
Lại lắc đầu, hắn cầm kim chỉ trên bàn, đem chiếc áo lại trước mặt, nhìn chỗ rách bắt đầu hạ kim khâu vá, đột nhiên hắn giật mình một cái, kim khâu đâm vào ngón tay, một giọt máu tròn xoe lập tức từ ngón tay rơi xuống, nắm lấy đầu ngón tay, Đường Dật Tán biết, trạng thái mình hôm nay tựa hồ rất không tốt, hẳn là nên kiểm tra một chút, hắn nghĩ vậy, còn vệt máu kia phải lau khô ngay, chỗ này không thể dính vết máu.
Cúi đầu, hắn tìm kiếm nơi giọt máu kia rơi xuống, nhìn nhìn quần áo, trên quần áo cũng không có vết máu, trên sô pha cũng không có, vậy giọt máu kia đi nơi nào?