“Con người được sinh ra là nhờ một cái duyên rất lớn. Gia đình,bạn bè,những người quen biết với ta đều nhờ vào cái duyên. Cho dù ngồi chung một chuyến đò cũng đã là có duyên với nhau rồi ! Cũng như. Một cơn mưa bất chợt làm lu mờ đi mọi thứ ,nhưng sau cơn mua mọi thứ dường như đẹp hơn ,đẹp một cách kỳ lạ. Sinh ra có ai chọn giờ ,chêt đi cũng có ai chọn giờ mà chết . Gặp nhau một lần cũng có thể là lần gặp cuối nhưng tất cả đều là cái duyên. Vậy duyên là gì . Là những dòng chữ ta đang viết là ngọn lửa ,là khói la` những giọt nước rơi trên lá , là tất cả...!!”
Băng Tuỳ Phong đọc những giờng chữ này không biết bao lần ,lần này hắn lại đọc một lần nữa ,lần cuối cùng
Đây là một đoạn của bức thư mà Vô Ứng gửi cho hắn
Vô Ứng coi hắn là bằng hữu ,còn hắn !
Hắn một người cô độc .
Hắn đã quen sống như vậy ,ai đó đối xử với hắn hơi chu đáo một chút hơi ân cần một chút khiến hắn có phần áy náy có phần không tự nhiên
Một người đã quen với cô độc thì nhưng việc không tự nhiên quả thực khiến con người có gì đó không thoải mái .
Băng Tuỳ Phong sống rất thoải mái vì tất cả việc làm của hắn rất tự nhiên ! ít ra hắn cũng cảm thấy như vậy
Gió thổi
Lá rơi
Băng Tuỳ Phong nghĩ
Cuộc đời có như chiếc lá chọn nằm trên cành hay theo luồng gió thổi đi ,dù sao đi nữa lá cũng không thể nằm mãi trên cành được ,.
Nhưng gió thổi cũng không thổi mãi được nó sẽ dừng lại ,cuộc sống của mình sẽ dung lại ở đâu , đâu là nơi có thể dừng lại !
Một cơn gió mạnh thổi qua Băng Tuỳ Phong tung mảnh giấy lên ,hoá thành vạn mảnh theo luồng gió bay đi ánh mắt nhìn theo dường như có một nỗi buồn ,nỗi buồn này như các mảnh giấy không muốn xa cách nhau ………
Băng Tuỳ Phong không muốn gặp Vô Ứng ,không muốn gặp nhiều người ,không muốn ai là bằng hữu ,tại sao lại vậy
Đó cũng chính là câu hỏi mà chính hắn cũng không trả lời được .
Bỗng có tiếng nói như thét vào tai
- Tên dơ dáy kia ngươi nằm giữa đường ăn vạ hả ?
Quả thực Băng tuỳ Phong đang nằm giữa đường ,nhưng nằm trên đống lá vàng đối với hắn nằm ở đây còn hơn nằm trên các tấm đệm thêu hoa bọc vải gấm !
Tiếng nói lại vang lên:
- Tên này bị điếc hay sao ,để ta xem ngươi điếc thật hay giả ?
Người nói là một đại hán ngực trần ,râu đen nhánh hai mắt như hai con ốc trợn ngược lên
Tay người này câm thanh quỷ đầu đao to và nặng có vài chiếc vòng gắn xung quanh
Chiếc đao vung lên nghe tiếng như tiếng vó ngựa va vào nhau ,người đó nói:
- Ta nói một lần nữa ngươi cut ra chỗ khác ,không thì nếm thử thanh đao của ta , dường như hắn muốn chem. xuống thực
Băng Tuỳ Phong vẫn nhắm mắt tay để trên bụng như đang ngủ rất say ,không nghe đến một tiếng của đại hán kia
Đao chém xuống thì có giọng nói vang lên
Giọng nói người này có vẻ đã già nhưng trung khí vẫn mạnh mẽ
- Lão tam kệ hắn đi ,dường như hắn sắp chết đói
- Giết một kẻ chết đói ngươi nỡ sao ?
Đại hán trừng mắt nhìn Băng tuỳ Phong nói:
- Hắn bị điếc ,nằm đây như bị chểt đói hừ
Lão tam ta tạm tha cho ngươi , vừa khỏi hành đã gặp chuyện không đâu
Đại hán quay ra nói với lão già
Nhị ca già rồi nên lòng cũng mềm đi nhiều
Lão già nói
hôm nay bớt được phiền hà nào thì tốt cho chúng ta ,ngươi mà cứ nóng tính như vậy ta chết cũng không yên tâm được
Băng Tuỳ Phong nghe câu đó dường như biết hai người họ đều là huynh đệ ,thời nay có những huynh đệ như vậy chết cũng được an ủi .
Băng tuy phong mở mắt nhìn hai người
Gã đại hán có thân hình to ,thanh đao cũng to và dĩ nhiên giọng nói cũng to , có vẻ hắn là người chính trực cho dù có hơi nóng tính
Lão già kia thì có thân hình gày gò ,quần áo mặc đơn giản tay phải cũng cầm một thanh đao còn tay trái cầm một chiếc túi khá to .
Băng Tuỳ Phong liền chú ý đến chiếc túi ,nhìn nó khá nặng và to sao lại để lão già kia cầm ,chắc có lẽ vật trong đó quan trọng nên lão không đưa đại hán kia cầm ,lão vẫn chưa yên tâm lắm với tính khí của sư đệ mình .
Gã đại hán cất tiếng oang oang nói :
- Sao đại ca đi mà vẫn chưa về ,đáng nhẽ giờ này phải gặp rồi chứ
Lão già kia nói:
- Đại ca trước giờ hành sự cẩn thận ,chắc có vài việc giải quyết
Ta vào gốc cây kia chờ vậy ,không có đại ca khó lòng làm xong nhiệm vụ này
Đại hán cười nói:
- Có hay không cũng vậy ,chỉ cần mình đệ cũng làm xong
Lão già nhăn nhó lắc đầu
Bỗng có tiếng nói vang đến
- Các ngươi khỏi phải chờ ,Đại ca của hai ngươi đang chờ dưới địa phủ đấy
Giọng nói vang từ bốn phia nghe như tiếng quạ kêu ,lại có phần giống như tiếng thanh la khô khốc làm nổi da gà
Đại hán kia hét lên
Ngươi là ai ra đây chứ sao phải trốn như con chuột thế
Tiếng nói lại vang lên lần này nghe như tiêng rắn kêu ,như tiếng thở của dơi khò khè ngắt quãng
Ta không phải là chuột
Ta là một con rắn
Rắn đầu quạ !!!!!!
Tiêng’ noi vừa dứt thì một vật phóng thẳng vào đại hán kia ,tốc độ rất nhanh và bất ngờ
Gã đại hán giật mình vung đao đỡ nhưng không kip ,vật đó đập thẳng vào ngực làm hắn ngã lăn ra
Lão già đứng bên cạnh chạy lại đỡ hắn dậy ,định thần nhìn kỹ thì ra vật đó là thủ cấp …..
Lão liền la lên
- Đai caa
Gã đại hán cũng la rồi khóc rống lên
- Đại ca sao ra nông nỗi này …..hắn ôm thủ cấp tay kia câm thanh đao thét lên
- Tên chuột kia ngươi ám toán đại ca ta ,ta chăt ngươi làm 5 khúc để tế vong hồn đại ca
Nói xong hắn lại nấc lên vài tiếng
Tiếng nói kia lại vang đến
Ngươi đủ khả năng đó sao
Một bóng đen đi ra từ lùm cây
Băng Tuỳ Phong vẫn nằm trên đống lá như không có gì xảy ra ,nheo mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện
Hắn là nam nhân nhưng nhìn không giống tẹo nào ,quần hắn mặc bó sát lấy chân có vẽ vài vân như thân con rắn ,chiếc áo hăn mặc có lông tủa ra như lông quạ ,từ trên xuống chỉ một màu đen .
Nhưng nhìn vào mặt hắn Băng tuỳ Phong cảm thấy buồn nôn ,một nửa mặt trang điểm như phụ nữ môi đánh son ,mặt trát phấn .Còn nửa mặt bên thì đến xương của lỗ mũi cũng nhìn thấy ,mắt như muốn lọt ra ngoài ..hắn cười ,một nụ cười khó có thể diễn tả
Tâm trạng của huynh đệ kia cũng vậy họ giật mình và đại hán kia đã nôn ra mật ….
Lão già bình tĩnh lại và nói
Ngươi là ai ?
Tên áo lông quạ nói giọng the thé
Ta là ai mà ngươi cũng không biết ,chết cũng đáng lắm
Bỗng gã đại hán kia nói chen vào
Ta biết hắn
Nhị ca ,nhị ca nhớ tên Thạch Xà Đông Ly không ?
Lão già nói
Nhưng nghe đồn hắn bị Định Văn Kiệt giết tại Tây tạng rồi sao ?
Tên kia bỗng bật tiếng cười chói tai nói
Phải phải ,ta chính là Đông ly nhưng ta không còn là con rắn đá nữa bây giờ ta là con quạ có thân rắn hắn lại cười một tràng dài nữa
Hai ngươi muốn được chết nguyên vẹn thi đưa cái túi cho ta
Lão Nhị liền nói
Hoang đường
Lão liền rút đao nhay thẳng vào tên Đông Ly ,lão dung đao cả đời cho nên kinh nghiệm không kém
Trước tiên lão chém hờ một chiêu vào ngực địch thủ sau đó biến chiêu chém quét vào chân đối phương , hai chiêu rất đơn giản nhưng nhanh ,kinh nghiệm dạy lão muốn thắng đối phương là phải nhanh hơn và lão đã thành công và sống đến bây giờ
Nhưng chiêu thứ hai vừa chém xuống thì một bàn tay tóm vào vai lão bóp một cái ,lão già dường như nghe thấy tiếng xương của mình vỡ nát ,sau đó bàn tay kia biến chiêu xỉa vào mạng sườn lão già
Lão Nhị đã già ,bây giờ lão đã cảm thấy như vậy mà còn cảm thấy vài chiếc sương sườn của mình gãy thế nào ,lão nhịn đau cố vòng đao chém xuống bàn tay đó nhưng không kip
Bàn tay đã xỉa thẳng vào yết hầu lão …
Gã đại hán không ngờ nhị ca lại thất thủ nhanh vậy ,Băng Tuỳ Phong cũng không ngờ
Quả Thực võ công cua gã Đông ly này rất bá đạo và quái dị ,hắn rút tay ra khỏi yết hầu lão nhị mỉm cười rồi dung lười liếm nhưng giot máu trên tay hắn ..
Đại ca ,lão nhị và bây giờ còn Lão tam
Lão tam là một đại hán to cao nhưng bây giờ như sắp sụp đổ xuống
Lão tam nhìn thủ cấp đại ca ,nhìn xác của lão nhị rồi nhìn chiếc túi
Chỉ vì chiếc túi này mà chết mất hai huynh đệ ,nỗi đau quá lớn đối với một người ,cho dù người đó có là mình đồng da thép đi chăng nữa
Lão tam đã gục xuống
Không còn hy vọng
Hắn biết võ công của mình không bằng lão nhị càng không bằng đại ca hắn ,thí mạng để theo hai người thì dễ nhưng để túi đó lọt vào tay kẻ kia thì dù chết cũng không dám gặp mặt huynh đệ mình ,
Đông ly bước từng bước đến gần đại hán ,dưới mắt hắn gã kia đã là người chết và đơn giản chiếc túi đó sẽ thuộc về mình .
Hắn bước được vài bược đến gần chỗ đám lá Băng Tuỳ Phong vừa nằm ,nhưng bây giờ không thấy ai nằm đấy nữa ,hắn thoáng giật mình lúc trước hắn có nhìn thấy một tên như chết đói nằm đó ,hắn không quan tâm ,vì hắn cũng sẽ giết người đó ,cũng đơn giản như hắn nghĩ ai đã nhìn thấy hắn chỉ có con đường chết .
Nhưng Băng Tuỳ Phong đứng dậy lúc nào hắn nhìn không ra
Băng tuỳ Phong đang đứng cạnh đại hán dung tay nâng hắn đứng dậy và nói :
Các hạ phải đứng thẳng ,
Lão tam ngậm ngùi nói
Ta có thể sao
Có
Các hạ có hai vị huynh đệ như vậy
Không đứng thẳng không được
Lão tam nhìn vào kẻ mà như chết đói kia bỗng thấy ánh mắt người này có một thứ tình cảm
Thứ tình cảm làm long người ấm lại
Lão tam nói
Phải
Ta phải đứng ,đứng thẳng để kể với mọi người ta có hai vị huynh đệ như vậy
Gã Đông Ly nhếch mép cười
Ngươi có thể kể với ai nữa sao
Không quan tâm lời hắn nói
Băng Tuỳ Phong khẽ thở dài nói
Đáng nhẽ việc này không nên xảy ra
Các hạ nên đem thi thể hai vị đi mai táng ,ai cũng phải chết ,cái chết của họ sẽ được nhớ mãi
Lão tam nói
Tại sao ?
Tại vì các hạ sẽ tiếp tục sống ,cuộc sống đôi khi có khó khăn nhưng khi các hạ nhớ tới hai vị này cũng có phần an ủi
Lão tam bỗng rơi nước mắt
Ta sẽ sống ,ta phải sống
Đại ca ,Nhị ca hai vị yên tâm Lão tam ta sẽ sống ….
Nói xong lão đi đến xác của lão nhị vác lão lên vai ,tay thì câm thủ cấp của lão đại
Dường như có điều gì muốn nói với Băng Tuỳ Phong nhưng lão lại thở dài quay đi ,lão đi mà không mang chiếc túi lẫn thanh đao ,có vẻ lão tam muốn vứt bỏ mọi thứ ….
Đi được vài bước bống lão gục xuống
Băng Tuỳ Phong giật mình đi lại gần thì thấy da của lão tam bỗng biến thành màu đen ,lão đã trúng độc .Tên Đông Ly đã hạ độc lên thủ cấp của lão đại !
Băng Tuỳ Phong quay ra nhìn hắn
Hắn cười ,điệu cười khả ố
Ngươi tưởng hắn có thể sống sót ra khỏi đây chắc
Băng Tuỳ Phong không trả lời ,ánh mắt của chàng bỗng sáng lên như một nhát đao chiếu thẳng vào gã Đông ly
Bị ánh mắt đó nhìn hắn bỗng thấy sợ ,chỉ có cao thủ mới có thứ sát khí như vậy
Chỉ có cao thủ mới có cái khí toát ra như vậy
Hắn sợ thực sự vì hắn cảm thấy xung quanh đầy sát khí ,như ngàn mũi đao muốn đâm vào hắn .
Gã gượng nói
Ngươi là cao thủ
Quả là ta đã nhìn nhầm ngươi
Ta biết không phải đối thủ của ngươi cho nên ,ngươi không cần phải ra tay
Ta chịu quỳ xuống cho ngươi làm gì thì làm
Hắn đã quỳ xuống
Băng Tuỳ Phong vẫn không có biểu hiện gì
Đến khi gã quỳ xuống thì tay hắn liền hất tung đám lá vào Băng Tuỳ Phong ,hắn dung hết sức bật thẳng lên cao lôn hai vong trên không ,người hắn liệng sang ngang rồi tà tà hạ xuống ,trước nay hắn vốn luôn tự hào về khinh công của mình
Đám lá vẫn chưa rơi xuống hết hắn đã cách xa Băng Tuỳ Phong vài trượng ,vài trượng cũng đủ cho hắn thấy an toàn
Lá vẫn chưa rơi xuống hết ,lá là lá vàng
Băng Tuỳ Phong vẫn đứng đó chỉ thấy tay áo chàng hơi phất lên ,đám lá vang bỗng quận thành vòng tròn ,trong vòng tròn đó có một thanh đao
Đông ly chỉ thấy trong đám lá loé lên một cái hắn bông thấy cổ họng như mắc nghẹn ,máu tuôn ra và hắn nhin thấy và dường như không thể tin nổi một thanh đao cắm thẳng yêt hầu .
một thanh tiểu đao !
Lá vàng rơi xuống
Băng tuỳ phong vẫn đứng đấy
Dương như trước mắt chàng lá vàng chính là mạng sống của con người , một khi đã ngã xuống sẽ mãi mãi không đứng dậy nổi .
Lá trên cành màu xanh nhưng khi màu vàng nó sẽ rơi xuống đó là điều hết sức tự nhiên .
Băng Tuỳ Phong lại tự hỏi ..những việc mình làm có tự nhiên không ?
Nhưng dù gì vẫn có một điều ai cũng không phủ nhận được
Đó là chỉ cần làm một việc cảm thấy trong lòng thoải mái , mà việc đó cũng làm cho người khác thoải mái thì việc đó rất đáng làm !
Lão tam vẫn chưa chết ,quả thật hắn là một đại hán có sức hơn người
Lão nhìn Băng Tuỳ Phong như muốn nói điều gì , ngón tay cố dơ lên chỉ vào chiêc túi to kia
Băng Tuỳ Phong tiến sát vào nghe lão nói
Môi lão mấp máy nói không ra hơi nhưng cũng đủ nghe !
Man..ng lên thiê..u’ l..âm
Lão tắt thở
Băng Tuỳ Phong thở dài !!