Sáng hôm sau.
Từng trận đau đầu dồn dập kéo đến khiến Ngọc Thiên Lăng không nhịn được nhíu mày, theo thói quen định đưa tay trái lên day day huyệt thái dương. Thế nhưng tay hắn vừa động, một cảm giác mềm mại ấm áp bỗng dưng truyền đến, khơi gợi lại ký ức mờ nhạt của hắn về tối hôm qua. Tầm mắt hắn nhanh chóng di chuyển, rồi lại ngừng thật lâu, như thể muốn đem khoảnh khắc này khắc sâu vào trong tim.
Minh Nguyệt đang nằm bên cạnh, ôm chặt lấy tay trái hắn ngủ ngon lành.
Hắn bất giác nở ra một nụ cười, đưa tay phải lên vén mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt nàng. Nàng dường như bị động tác của hắn làm kinh động, chẳng mấy chốc đã tỉnh giấc. Gương mặt tuyệt sắc thoáng chốc trở nên đỏ hồng, vội vàng buông lỏng cánh tay hắn ra.
Ngọc Thiên Lăng tất nhiên biết nàng đang xấu hổ, hơi nghĩ ngợi chút liền rời giường, đứng dậy. Đêm qua cùng nàng triền miên lâu như vậy, hắn bây giờ đương nhiên không mặc gì cả, tuy vậy vẫn thản nhiên đứng quay người về phía nàng, ẩn ý cười cười:
- Dù sao ta cũng nhìn thấy hết rồi, nàng còn xấu hổ gì nữa?
Dứt lời, hắn liền trực tiếp lật chăn, bế bổng nàng lên, dùng Di Ảnh thuật biến mất tại chỗ. Trong phòng chỉ còn vang vọng lại 2 đạo thanh âm khác nhau:
- Chàng làm gì thế!?
- Làm gì nữa? Ta bế nàng đi tắm.
- Chàng mau thả ta xuống, ta tự đi là được…
- Không phải nói nữ tử sau lần đầu tiên đều rất đau à? Ta chăm sóc nàng như vậy, nàng tốt nhất mau mau khỏe lại!
…………………………
Chân Long đại lục.
Bên hồ nước, một nam tử chừng ngoài 30 tuổi mặc cẩm y, đứng lặng yên quan sát cảnh vật.
- Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Y nói nhưng không hề quay đầu lại, âm thanh không lớn lắm, người ngoài nhìn vào còn tưởng y đang độc thoại một mình.
Không gian phía sau lưng Đệ Lục bỗng chốc trở nên vặn vẹo, lờ mờ hiện ra một bóng người.
- Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch của Lục ca!
Tam Thập Bát hơi cúi người, không dám nhìn thẳng vào nam tử trước mặt.
- Tiểu đệ có điều này muốn hỏi, không biết….
- Nói đi.
- Tại sao Lục ca nhất định phải liên minh với Thập Tứ? Luận tu vi, hắn không hơn được Lục ca. Luận mưu mô, hắn không bằng Thập Ngũ (15) . Càng không nói đến việc hắn hiện tại còn là đồng minh của Nhị Thập.
Nhị Thập Tần Viêm cùng Đệ Lục có huyết hải thâm thù, không ai không biết!
Đệ Lục không vì câu hỏi này của Tam Thập Bát mà trở nên bực dọc, ngược lại còn từ tốn hỏi y:
- Khả năng đặc biệt của ngươi là gì?
- Nhất tiễn xuyên tâm!
- Mỗi chủ - phụ thần đều có một khả năng đặc biệt. Nếu không phải là có nguyên tố biến dị thì cũng là cấm chú, sát chiêu,…Ngươi có biết khả năng của Thập Tứ là gì không?
- Tiểu đệ ngu dốt, xin Lục ca chỉ giáo!
Đệ Lục đột nhiên quay người, khóe miệng nhếch lên:
- Ma Hóa!
- Ma Hóa!?
- Kỹ năng này của Thập Tứ hơn vạn năm qua cũng mới chỉ sử dụng có 3 lần, Tam Thập Bát ngươi không biết cũng không có gì lạ.
- Vạn năm!?? Tên tiểu tử kia sống hai kiếp cộng lại mới được gần 400 năm, sao có thể…?
- Là tính cả 5 người tiền nhiệm của Thập Tứ! Trong 6 người kế nhiệm gần đây nhất, chỉ có 2 người thực sự phá vỡ được phong ấn, chân chính kế thừa khối sức mạnh của Thập Tứ năm xưa. Người đầu tiên là Linh Cổ, người thứ hai là Ngọc Thiên Lăng. Linh Cổ cả đời chỉ phải sử dụng đến tuyệt kỹ kia 1 lần, 2 lần còn lại đều do kiếp trước Ngọc Thiên Lăng sử dụng!
Đệ Lục nói đến đây hơi ngừng lại một chút, trong mắt hiện rõ thần thái ghen tức:
- Ma Hóa có tổng cộng 3 tầng: Tử Nhãn, Văn Ấn và Ma Vương. Mỗi tầng lại có những kỹ năng nhất định. Linh Cổ đời trước bất quá mới chỉ khai mở đến tầng thứ 2. Cụ thể từng kỹ năng, tuyệt kỹ như thế nào thì bổn tọa không rõ. Quan trọng nhất là, 300 năm trước, cũng là lần gần đây nhất Thập Tứ khai mở tầng 1, hắn giết được Đệ Tam trong thời gian chưa đến 1 chén trà! Đệ Tam lúc đó ít nhiều đã đạt đến tu vi Chi thần cấp một, không ngờ…
Tam Thập Bát vẫn như cũ trưng bộ mặt khó hiểu nhìn Đệ Lục:
- Nếu Thập Tứ có được tuyệt kỹ như vậy, tại sao lại chỉ xếp thứ 14?
- Phản phệ!
- Phản phệ?
- Phải. Mỗi lần sử dụng đến tuyệt kỹ này đều sẽ bị phản phệ, hơn nữa sẽ càng lúc càng nghiêm trọng. Lượng sức mạnh sử dụng càng nhiều, phản phệ càng lớn. Lần trước dù hắn đánh bại được Đệ Tam nhưng cũng bị phản phệ đến trọng thương, may mắn được Sinh Mệnh cứu mạng.
Tam Thập Bát bỗng nhớ ra điều gì, tỉnh ngộ:
- Dựa vào mối quan hệ kiếp này giữa Thập Tứ và Sinh Mệnh, phỏng chừng không lâu nữa sẽ kết thành phu thê. Mặc dù tuyệt kỹ của hắn có khiếm khuyết nhưng đã có y thuật của Sinh Mệnh bù lại. Vậy chẳng phải hắn sẽ thành bất khả chiến bại hay sao!????
Đánh nhau, bị thương, được chữa trị, hồi phục,…Nếu cứ lặp đi lặp lại như vậy, liệu còn ai có thể đánh bại Thập Tứ?
- Trước đây chẳng phải bổn tọa đã đưa ra giao kèo với hắn rồi hay sao? Cứ cho là hắn không chịu liên minh với chúng ta, chỉ cần không làm hắn phật ý, hắn nhất định sẽ thành con cờ giúp chúng ta giải tỏa tình thế này!
- Nhưng hình như hiện tại Thập Tứ hắn không hề có ý muốn tham gia trận chiến? Lục ca hao công tốn sức bày kế khiến hắn thức tỉnh sức mạnh sớm như vậy phải chăng có ý định gì khác?
Đệ Lục gật đầu, dùng chiết phiến gõ gõ vào vai Tam Thập Bát:
- Dựa thực lực hiện tại của hai chúng ta, đánh bại Đệ Tứ cùng Ngũ Thập Nhất là điều không thể. Vừa hay bọn chúng lại đi gây sự với Ngọc gia, nếu không tận dụng cơ hội này nhanh chóng trừ khử hai mầm họa kia thì còn đợi đến bao giờ!?
………………………
Ngạo Thiên đại lục, Cổ Cự thành.
Ngọc Thiên Lăng ngồi trong pháp trận được tạo thành bởi 8 vị trưởng lão của Ngọc gia, mồ hôi ròng ròng không ngừng chảy xuống. Sáng nay vừa tỉnh dậy hắn đã phát hiện hồn chủ xảy ra điểm bất thường, nhưng vì sợ Minh Nguyệt lo lắng nên mới bình tĩnh ở lại cùng nàng một lúc. Nàng vừa rời đi, hắn liền chạy về Cổ Cự thành tìm mẫu thân nhờ người tập hợp đủ 8 vị trưởng lão Ngũ Linh kỳ, bày ra trận pháp này.
Sức mạnh của phụ thần đâu phải nói không muốn là biến mất!? Đáng lẽ Ngọc Thiên Lăng phải tiếp nhận hồn chủ này từ mấy tháng trước nhưng hắn lại vẫn luôn cố gắng kéo dài thời gian, đây vốn đã là chuyện nghịch thiên. Sáng nay hồn chủ đã xuất hiện vết nứt, nếu hắn còn không nhanh chóng chuyển hóa khối sức mạnh khổng lồ này, nói không chừng sẽ bị phản phệ mà chết!
Kỳ thực kiếp trước hắn đã từng trải qua việc này một lần, lúc đó còn không cần đến pháp trận. Nhưng cũng chính vì không có tinh thần hệ pháp trận trấn áp nên ma tính trong hồn chủ mới bị thức tỉnh theo, cùng lúc dung nhập vào thần hải của hắn. Sau này, mỗi lúc tức giận, hắn đều bị ma tính không chế, không thể tự điều khiển hành vi của mình. Kiếp trước, hắn cô độc một mình leo lên đỉnh thế giới, vốn không cần quan tâm đến chuyện sống chết của bất kì ai. Còn kiếp này? Hắn thực sự quan tâm, lo lắng cho người thân của mình. Hắn không muốn vì hắn mà bọn họ phải chịu bất kì đau khổ nào!
Tần Viêm cảm nhận được dao động linh lực mãnh liệt truyền ra, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bên cạnh, cẩn thận quan sát pháp trận, không hề để lộ ra chút cảm xúc nào.
Thiên Kiều ngược lại đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn chằm chằm nhi tử.
Dao động thiên lực truyền ra từ người hắn ngày càng nhanh, mạnh hơn, chứng tỏ quá trình hấp thu hồn chủ đã bắt đầu diễn ra. Nhưng cùng lúc đó, khí vụ màu đen tượng trưng cho ma khí cũng tập trung quanh người hắn càng lúc càng nhiều, không ngừng đối chọi với pháp trận được bày ra.
Tần Viêm hết nhìn vẻ mặt lo âu của đám người Ngọc gia lại nhìn đến tình cảnh của Ngọc Thiên Lăng lúc bấy giờ, hờ hững buông một câu:
- Ý trời đã định, cố gắng có ích gì!?
Ngọc Thiên Linh vừa hay nghe được câu nói này, nổi giận trừng mắt nhìn y:
- Ngươi thì biết gì chứ!
Ngọc Quân Vũ dù đang lo lắng cho nhi tử nhưng nghe câu nói này của nữ nhi cũng phải nhíu mày, trầm giọng quát:
- Không được vô lễ!
Tần Viêm cười khẩy, dựa người vào cây cột phía sau, ngoắc tay với Thiên Linh:
- Lại đây.
Thiên Linh lại làm bộ không chú ý đến y, ngoảnh mặt làm ngơ.
- Không muốn biết chuyện về ca ca ngươi hay sao?
Thiên Linh rốt cuộc vì hiếu kì, miễn cưỡng tiến lại gần Tần Viêm.
- Nhóc con, ngươi nói xem tại sao Thập Tứ lại bày pháp trận này?
- Biết rồi còn hỏi!
- Vậy ngươi nghĩ rằng hắn có thành công hay không?
- Có! Nhất định là có!
Tần Viêm nhếch mép, khoanh tay lại trước ngực:
- Bọn ta sinh ra đã được định là phụ thần, sau này sẽ kế thừa tu vi mà người tiền nhiệm truyền lại, ít nhất cũng sẽ đạt tới trung cấp Cửu Linh. Nhưng trên đời này làm gì có loại chuyện tốt như vậy? Cái gì cũng có cái giá của nó. Lão thiên cho bọn ta thứ này, tất sẽ lấy đi thứ khác thay thế. Ngươi đoán thử lão ta đã lấy đi cái gì?
Thiên Linh dường như cũng thấy được đạo lí trong lời nói của y, lửa giận đã dần nguội bớt, nhanh chóng lắc đầu.
- Vận mệnh!
- Ý của ngươi là!?
- Còn có thể có ý gì đây? Vận mệnh của bọn ta sớm đã được an bài từ thời thượng cổ, cố gắng cũng chẳng ích gì. Khó hiểu phải không? Lấy Thập Tứ làm ví dụ đi. Vận mệnh của hắn thực ra rất đơn giản. Khởi điểm là cô độc, sau đó lại có người thân, kết thúc điểm lại là cô độc. Tiền nhiệm của hắn là Văn Tự, ban đầu là 1 cô nhi được nuôi dưỡng trong một tiểu trang trại. Năm 10 tuổi có cơ duyên gặp được một vị đại sư, điên cuồng tu luyện đến năm 24 tuổi thì kế thừa sức mạnh. 25 tuổi gặp lại phụ mẫu, có phu nhân, hài tử. Hạnh phúc kéo dài không quá 10 năm thì từng người từng người lần lượt chết đi. Kết thúc điểm, hắn vẫn là một người cô độc.
Tần Viêm nói một hơi rồi dừng lại, đứng thẳng người nhìn lên không trung:
- Từng sự việc chi tiết và các mốc thời gian trong mỗi kiếp mỗi khác. Như Văn Tự chỉ sống tổng cộng có gần 40 năm, còn nhị ca ngươi ít nhất cũng đã hơn 200 năm. Nhưng chung quy vẫn sẽ không thoát khỏi vận mệnh này. Dựa theo tình hình hiện tại, hắn chắc chắn đang ở giai đoạn 2: có người thân! Sự việc chi tiết có thể khác, nhưng các sự kiện chính vẫn sẽ được giữ nguyên. Tỷ như bây giờ là lúc phu nhân đầu tiên của hắn xuất hiện.
Lời Tần Viêm vừa dứt, trên trời liền xuất hiện bóng hình của một tuyệt sắc giai nhân. Người này không ai khác, chính là Minh Nguyệt!