Trong lòng hoang mang, Trần Long khẽ hỏi:
Tiền bối có biết số người bị chết thiêu chăng?
Không biết!
Sao tiền bối biết rằng tại hạ bị họ truy tầm?
Nghe họ nói loáng thoáng với nhau là phải giết cho kì được gã thư sinh áo trắng mà! Thư sinh áo trắng là thí chủ chớ còn ai ở quanh đây nữa?
Trần Long gật đầu. Lão hòa thượng nói tiếp:
Lúc này, trong khoảng trăm dạm bao quanh đây đều có tai mắt, tay chân của tụi Hắc bảo. Thí chủ dám ló mặt ra ở chỗ này thì quả là gan thật...
Đa tạ tiền bối chỉ bảo!
Không cần đa tạ! Chẳng qua là có duyên với nhau đó thôi!
Nghe lão hòa thượng nói đến hai chữ có duyên, Trần Long lại nhớ đến Thiên Huyền Tử mấy bữa trước. Quả thực là có duyên vì chỉ trong vài ngày chàng gặp được hai nhân vật trong hàng Võ Lâm Tam Tử đều là bậc kỳ nhân lừng tiếng thiên hạ làng võ, nhiều người mong cầu mà vô duyên không gặp được. Nhưng chẳng hay, trong 2 chữ có duyên của lão hòa thượng này, có ý nghĩa gì khác không?
Có duyên....có duyên
Võ nghệ của tiểu thí chủ thuộc môn phái nào?
Chàng hơi ngập ngừng rồi buột miệng nói:
Phụ thân vãn bối huấn luyện cho!
A! Vậy thế....Lệnh tôn là ai?
Điều này...xin lỗi tiền bối! Vãn bối không tiện nói ra!
Đã không tiện thì thôi, ngừng một chút lão lại hỏi: Tiểu thí chủ ffax nhận là có duyên, vậy chẳng hay có chịu tùy duyên hay chăng?
Tùy duyên? Chàng hỏi?
Đúng thế!
Chàng cau mặt:
Xin lão tiền bối giải thích rõ ràng choi! Quả tình vãn bối không được tường tận lắm.
Ngộ Linh Tử ngần ngừ một giây, như để chọn trả lời cho đích đáng, dễ hiểu.
Lão thủ xét coi cốt cách, túc căn của tiểu thí chủ, tin rằng sau này thành tựu rất cao, có thể trở thành Thiên hạ Đệ nhất cao thủ...
Tới đây thì Trần Long hiểu ý lão muốn nói gì, và câu chuyện của lão qua đoạn mở đầu, chuyển tới phần chánh yế. Lão cùng một chủ trương như Thiên Huyền Tử từng nói với chàng vừa cách đây vài bữa.
Biết chắc như vậy, nhưng không muốn nói ra vội, chàng vờ vĩnh hỏi:
Làm sao có thể trở thành...Thiên hạ Đệ nhất cao thủ được?
Ngộ Linh Tử nghiêm nét mặt rồi nói:
Cố nhiên võ học là sau như biển, cao như núi, làm sao có thể học hết? Không học hết được thì không ai có thể tự xưng là cao thủ đệ nhất! Tuy nhiên, khi nói đến bậc nhất là phải hiểu một cách khái quát, cho người có công pháp tập luyện cao siêu hơn cả mọi người trong một thời kỳ nào đó thôi, chớ không phải là vĩnh viễn trong quá khứ và tương lai.
Bụng tuy cười thâm, nhưng chàng vẫn giữ nghiêm chỉnh, gật đầu nói:
Tiền bối giải thích có lý lắm!
Ngộ Linh Tử có vẻ hài lòng, rồi khẽ hỏi:
Vậy thế.. Tiểu thí chủ đã hẳ có... có nguyện vọng trở lên đương kim Đệ nhất cao thủ chứ?
chàng khiêm tốn trả lời:
Vãn bối không dám có hời bão quá cao đén thế!
Lão hơi cau mặt, càng ôn tồn nhủ:
Có gì mà quá cao! Với tư chất của thí chủ, miễn là thí chủ muôn...!
Chàng cung kính, hỏi:
Ý tiền bối là...?
Thí chủ gặp lão đó là một kỳ duyên, một kỳ duyên!
Trần Long nghĩ thầm:
Trong võ lâm tam tử, đứng đầu là Không Không Tử, công phu thành tựu rất cao siêu; cả về những môn tạp học khác cũng hơn ai hết. Đến như Thiên Huyền Tử với Ngộ Linh Tử thì công phu võ nghệ chưa chắc đã hơn được phụ thân mình? Vậy mà Ngộ Linh Tử dám nói huấn luyện mình trở lên cao thủ bậc nhất thì quả thực là đại ngôn!
Nghĩ vậy, chàng hết sức uyển chuyển mà rằng:
Xin đa tạ thành đức của lão tiền bối, vãn bối thật ghi lòng tạc da!
Tiểu thí chủ không...không muốn?
Trần Long càng kính cẩn nói:
Không phải là vãn bối không mốn thế...nhưng vì không thể theo được! Vãn bối theo lời phụ thân, không dám vượt khuôn phép gia huấn. Rất tiếc rằng đành cô phụ tấm lòng tốt của lão tiền bối...!
Ngộ Linh Tử chép miệng, nhìn chàng một chút rồi nói:
Tiểu thí chủ, xin hãy nghĩ kỹ lại coi!
Thực rất tiếc! Thực là vô lẽ! Xin đại lượng tha thứ, quyết không theo được! Lão hòa thượng càng nghiêm nét mặt rồi gay giọng hỏi:
Tiểu thí chủ có biết rằng thiên hạ võ lâm sắp bị đại nạn không?
Trần Long cất tiếng hào hùng, khẳng định
Gặp cơ hội, vãn bối xin tình nguyện đem tài hèn ra trừ gian không dám tiếc thân...!
Vậy thì tại sao còn do dự? Sao không theo đề nghị của lão ngay từ lúc này?
Điều ấy xin thứ lỗi cho vãn bối không thể nào làm được!
A di đà phật! Phật gia rất quý chữ duyên, lão cung giữ tôi chỉ ấy để đợi nhân duyên tới. Tạm thời hãy gác câu chuyện ấy lại một bên. Có điều lãi áy náy trong lòng, vậy có câu này xin nói để tiểu thí chủ biết: hành tung của tiểu thí chủ cần phải cẩn mật kín đáo, bọn cáo chồn luôn luôn gài bẫy đó!
Trần Long vái dài một cái, đoạn chắp tay cung kính nói:
Rất đa tạ mối quan hoài của lão tiền bối!
Chàng nói rồi, lại vái thêm một vái nữa. Ngộ Linh Tử đão lễ mà rằng:
Vậy hãy tạm từ biệt
Chàng giơ tay cúi mình:
Xin kính chào lão tiền bối!
lại một lần nữa , lão hòa thượng ngắm nhìn chàng từ đầu tới chân, chép miệng một cái, phất tay áo lên, quay mình phóng đi như bay.
Trần Long như cất được gánh nặng. Nhìn theo Ngộ Linh Tử đã mờ bóng qua khe các lùm cây rồi chàng nhận xét địa thế đoạn xuyên qua rừng, phóng bước đi lẹ.
Qua khỏi cánh rừng âm u, trước mắt là một dãy những núi non xanh ngắt, chạy dài.
Chàng có một cảm xúc vui mừng như một con chim mỏi cánh mải miết tìm về tổ ấm, trong khoảng núi non trùng điệp, xanh ngắt một màu trước mặt chính là nơi cha mẹ chàng ẩn cư để lánh kẻ thù
Trong một giây phut cao hứng chàng cất giọng ngâm:
“Đường về Tam Điệp xa xa
Non canh nước biếc mình ta độc hành”
Giọng chàng vang lên, dư âm kéo dài, dội trở lại... Bỗng loáng lên một cái: Một bóng người vụt hiện ra đứng sừng sững ngăn lối đi.
Trần Long giật mình vội ngừng bước.
Người kia ăn vận từ đầu đến cuối toàn là một màu đen: Áo chẽn đen, quần đen, dải khăn bịt trán, mảnh vải choàng vai che gió, cho đến đôi giày mỏng gót cũng đều đen lánh.
Trần Long kinh hãi, buột miệng la:
Hắc võ sĩ...!
Lập tức máu nóng sôi lên vì lửa hận, mắt tóe hào quang, chàng đặt tay lên chôi kiếm.
Người kia cười nhạt nói:
Nhãi con à! Lệnh Tử bài đã ra thì không một ai thoat chết. Có điều kẻ nào ngoan ngoãn thì được chết êm ả hơn! Soạt một tiếng dài, thanh cổ kiếm đã ra khỏi vỏ, chàng nghiến răng nói:
Ta thể giết sạch lũ chó chết!
Hắc võ sĩ cũng rút kiếm, cất giọng chế giễu:
Nhãi nhép! Chớ có nói chuyện mơ mộng! Trước hết hãy nói tên họ, lai lịch ra, để bổn võ sĩ báo cáo lại với thượng cấp.
- Ngươi chưa đáng bậc để ta phải thông họ tên!
- Lão tử đập chết mày ngay..>!
Hắn vừa nói vừa đạp bộ tiến thẳng vào. Kiếm quang loáng lên như rủ màn bạc xuống, hắn dùng lối “gió giật sấm vang” tuôn ra một lúc hàng trăm bảy ngọn kiếm, trùm lên đầu cổ, mình mẩy đối phương. Chỉ một chiêu ấy thôi, đủ biết Hắc võ sĩ không phải tay vừa.
Về phần Trần Long, đương lúc căm hờn cực độ, chàng nghiến răng ken két, vung gươm lên chặn làn kiếm hung ác.
....Keng, keng,...keng! Tiếng gươm chọi nhau ngân lên, kiếm khí loang ra lạnh ngắt, rồi bỗng tắt phụt đi. Thì ra đôi bên cùng lùi lại sau một bước.
Hắc võ sĩ vội ngó lại kiếm của mình: Dọc lưỡi kiếm của hắn bị sứt ba chỗ như răng cưa vậy, mặt hắn tối sầm xuống, lớn tiếng quát.
Nhãi con! Cậy có gươm tốt.
Trần Long lặng thinh, vận công vung kiếm nhào tới đánh liền.
Chỉ nháy mắt, hai bên qua lại đã trên mười chiêu, bằng những đòn chí mạng. Trần Long nghĩ thầm:
Đây chẳng qua mới là hạng võ sĩ của họ mà kiếm pháp đã cao cường thế, hèn chi tụi Hắc bảo dám chống cả trời, hoành hành thiên hạ. Vậy mà mình dám khoác lác rằng sẽ hủy diệt họ, quả thật mình là kẻ mơ mộng!
Vừa nghĩ tới đó vụi đâu lại hiện ra hai người vận đồ đen nữa, Trần Long tự nhủ:
Hỏng to rồi!
Chàng vội vã thi triển độc môn gia truyền.... Ối! Một tiếng rú thất thanh nổi lên, gã Hắc võ sĩ lùi lại tới ba bước rồi bịch một cái ngồi phệt xuống đất....
Nơi ngực bên trái của hắn bị rách toang ra, vết thương dài tới gang tay máu phun như tưới.
Lập tức hai tên Hắc võ sĩ tới sau, nhào tới, họ vừa la hét vừa múa gươm, từ hai bên đánh vào, khí thế rất là hung hãn.
Trần Long đương đánh hăng, lại một tuyệt chiêu nữa, cướp đòn phát ra uy lực kỳ cường.
Ôi!... một trong hai đứa, mũi gươm chỉ xuống đất, loạng choạng lui ra về phía sau mấy bước. Còn một đứa đứng trố mắt ra như kẻ mất hồn.
Mối thù hận đối cháy, Trần Long vung gươm lên rồi chỉ thẳng vào mặt tên võ sĩ đứng đó. Hắn bật lùi về sau mấy bước, Trần Long gầm lên:
Nộp mạng!
Lần này chỉ nghe một tiếng ự từ cổ họng tên võ sĩ nọ phát ra. Tiếng ự hãi hùng, rùng rợn của kẻ bị giết không kịp há miệng.
Trần Long say máu! Chàng quay lại, vung kiếm phạt ngang một cái, lại một tiếng ối cất lên, tên võ sĩ bị thương ngồi gần nhất, gục xuống.
Còn lại một tên bị thương nhẹ, thấy vậy hắn lại quay mình bỏ chạy...
Về phần Trần Long, chàng vừa lớn lên, căn bản tập luyện chưa vững chắc, cho nên sau một lúc liên tiếp dùng tới ba tuyệt chiêu, thì cân lực cơ hồ tiêu hao đến thở không ra hơi nữa. Thấy tên võ sĩ nọ bỏ chạy, chàng đành chống kiếm xuống đất ngó theo.
Quay lại!
Tiếng thét dũ dội nổi lên từ phía bên. Trần Long giật mình ngoảnh đầu lại. Chàng kinh hãi, tưởng hồn như muốn rời khỏi xác!
một ông già áo bào đen, theo sau là bốn tên Hắc võ sĩ nữa, đã có mặt từ lúc nào rồi. Ông này có cái mỏ nhọn như mỏ Thiên lôi, mắt lồi hẳn ra, mũi tẹt lõm xuống, mặt mũi cực kỳ dữ tợn. Cứ lối ăn vận ấy thì ông già này ít nhất cũng là Đầu mục của Hắc võ sĩ.
Nghe tiếng quát, tên Hắc võ sĩ vừa rồi đã chạy xa được mười trượng giật bắn người lên, vội dừng bước quay trở lại, tiến đến gần chỗ lão đứng. Hắn run lên lẩy bẩy cúi gằm mặt xuống!
Lão già đưa mắt liếc Trần Long một cái rồi khẽ nháy mép, cười một cách gian ác.
Hắc võ sĩ bị lão già foij fiaatj trở lại, mặt hắn xám, cúi gầm xuống, tay vẫn ôm thanh gươm, miệng thì lắm bắp:
Kính chào Vương Đầu mục.
Miễn chào! Lão trừng mắt nhìn:
Quả tình là công lực của nhãi kia cao quá mức tưởng tượng của anh em thuộc hạ!
Câm đi! Sao giám bỏ chạy? Hèn nhát. Ngươi biến rằng như thế là phạm vào điều luật thứ mấy của bổn trại?
Hắn run lên, hàm răng lập cập gõ vào nhau, cố thốt ra tiếng:
Ty chức biết tội! Xin... Đầu....Đầu mục...!
Nói mau! Phạm vào điều lệ nào..!
Như một cái máy, tên Hắc võ sĩ quỳ một đầu gối xuống đất, một đầu gối đưa lên tựa ngục để giữ cho thân xác khỏi sụp xuống:
Điều lệ thứ ...thứ...nă..ăm, năm!
Lão già lạnh lùng, tàn khốc, hỏi:
Điều lệ thứ năm ấy như thế nào?
Mồ hôi toát ra ướt đầm cả người, tên Hắc võ sĩ càng run lên cầm cập, ấp a ấp úng kêu lên:
Dạ! Dạ!...Sợ giạc, bỏ trốn...Chế...ết, chết!
Được lắm! Vậy thì còn đợi gì mà không tự quyết?
Tên Hắc võ sĩ lại dập đầu xuống đất, vừa lại vừa kêu nài thảm thiết:
Muôn lại...Đầu mục! Sanh ...Phước...sanh phước cho kẻ hèn này!
Luôn cả những đứa nào đã bảo đảm cho mi gia nhập sẽ được điều tra, tra tội! Nói tới đây lão lùi một bước hơi nghiêng về phía một tên Hắc võ sĩ trong bọn.
Dạ! Dạ!
Một tên đứng gần nhất, tiến lên “Soạt”! Một tiếng, gươm của hắn ra khỏi vỏ...
Ối! Tiếng rú rùng rợn, xé tan sự yên tĩnh, cùng với lúc lưỡi gươm của tên đao phủ nó thọc xuyên phía lưng suốt ra phía ngực tên võ sĩ đương quỳ dưới đất. Đây là lần thứ hai Trần Long được chính mắt thấy lối xử tội của tụi Hắc bảo tàn khốc, vô nhân đạo đến như thế.
Lần trước, có lẽ vì tên võ sĩ nọ dám can đảm tự sát nên được đồng bọn cuộn xác vào bọc rồi đem đi. Lần này, chắc chắn tên Hắc võ sĩ này không được cái ân huệ ấy. Chợt thấy lão già giơ tây lên ra lệnh:
Lôi cái xác này bỏ ở bên gốc cây, còn hai xác kia – lão chỉ vào hai tên Hắc võ sĩ bị Trần Long giết – đem đi chôn ngay.
Bốn tên Hắc võ sĩ Dạ! Dạ! rồi xúm nhau lại: Ba đứa vác xác lên vai, một đứa theo sau hộ tống chạy như bay mất dạng.
Chàng đương phân vân, nghi hoặc thì lão già vụt quay phắt lại nheo mắt chăm chú nhìn chàng.
Một phút yên lặng, đầy khủng bố...
Bỗng thấy lão ôm tay quyền, đưa lên ngang ngực, cất giọng ôn tồn, nói:
Chào Trần thiếu hiệp! May mắn gặp đây!
Trần Long giật mình, nghĩ thầm
Ủa sao lão biết mình là họ Trần? Chàng hơi bối rối, không biết phải trả lời cách nào.
Lão cười nói tiếp:
Lão phu họ Vương, tên Trung Cự giữ chức đầu mục Hắc võ sĩ. Trân trọng có lời kính thăm lệnh đường được mệnh giỏi?
Trần Long giật mình, vì sự tình có liên quan đến tính mạng của cha mẹ và các em. Chàng bất đắc dĩ phải nói dối:
Tại hạ không phải họ Trần!
Vương Trung Cự lại cười:
Tại sao thiếu hiệp không dám thừa nhận?
Trần Long cố trấn tĩnh, hỏi lại:
Các hạ căn cứ vào đâu mà nói như vậy?
Lão nhếch một bên vai, đưa ba ngón tay gật đầu:
Thiếu hiệp đã giết một lúc ba tay Hắc võ sĩ của ta, bằng một tuyệt chiêu “ Nhất kiếm truy hồn” phải không?
Trần Long rùng mình nhưng vẫn cố nén sự kinh hãi, vội trả lời:
Võ học trong thiên hạ, trăm ngàn biến hóa và hình thức thì vẫn không xa gốc rễ. Rất có thể là vừa rồi, ngẫu nhiên mà có sự giống nhau, khiến các hạ nhận lầm chăng?
Lão tủm tỉm cười một cách ranh mãnh, cất giọng nhỏ nhẹ:
Trần thiếu hiệp! Lão mà lầm ư! Nghe đây, tại sao lão dám nhận định một cách chắc chắn như thế, và nếu có ai muốn đánh cuộc, lão dám khoét hai mắt này ra để ăn thua đúng hay không đúng. Nghe đây! “ Nhất kiếm truy hồn” là tuyệt chiêu do Kiếm thánh Trần Minh Tung tự sáng chế ra, được thiên hạ suy tôn là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Thánh kiếm Trần Minh Tung chưa hề thâu nhận học trò, có nghĩa là tuyệt chiêu ắn chưa truyền ra ngoài. Vì thế lão có thể đoán và biết chắc thiếu hiệp là ai rồi!
các hạ nhận lầm! Rất là ...lầm! Trần Long nói vậy, kỳ thực chỉ là một câu nói đệm, để có thì giờ nghĩ cách trả lời.
Lão giơ tay chỉ vào mắt:
Thần nhãn Vương Trung Cự đây....Hà hà! Cái biệt hiệu Thần nhãn của lão chưa bao giờ nhận nhầm!
Trần Long ngầm vận công, thấy rằng khí lực đã hồi phục quá nửa rồi. Nếu như cố kéo dài câu chuyện ra, thì có thể khôi phục được hoàn toàn công lực.
Nghĩ vậy, chàng hết sức bình tĩnh, cố ý cười một cách giễu cợt:
Các hạ tuy là Thần nhãn thật, nhưng tục ngữ có câu: “thánh cũng có khi lầm”. Thần hoặc Thánh vẫn lầm mà. Chỉ sai tí xíu, đủ để lạc đến ngàn dặm.
Trông dáng vẻ, nhất là thần thái thì thiếu hiệp càng giống với Thánh kiếm họ Trần! Thiếu hiệp khó chối được! Không thể lầm được! Nói thật rằng bình sinh rất...rất ngưỡng mộ “Thánh kiêm”. Chỉ hận một điều là mình thấp hèn, không có danh tiếng lên không được bái kiến bậc dị nhân. May được gặp thiếu hiệp bữa nay! Thiếu hiệp có thể tiến dẫn lão chăng?
Gia đình chàng đã ba bốn phen phải thay đổi chỗ ở vì sợ kẻ thù theo dõi tông tích. Nay há vì mấy lời của kẻ không quen biết mà để lộ ra lai lich? Chàng vội lắc đầu nói rằng: Các hạ nhận lầm! Tại hạ biết giải thích ra sao bây giờ?
Vương Trung Cự vẫn hết sức nhẫn nại:
Chẳng qua là vì thiếu hiệp có thiên kiến, thấy lão là Đầu mục trong Hắc bảo!
Chàng vội nói:
Quả tình tại hạ chẳng phải họ hàng thân thích của....
Lão nghiêm nét mặt, hỏi:
Vậy thiếu hiệp thuộc môn phái nào?
Điều này, xin lỗi! Không thể nói được!
Lão sầm mặt, trầm giọng:
Vương mỗ há có thể để ai khinh khi mình được!
Trần Long nghĩ:
Rút cuộc thì lão cũng phải lộ chân tướng ra, tàn ác thì trở lại tàn ác.
Chàng thử vận dụng công lực, đã khôi phục được tới chín phần rồi. Hào khí tức thời nổi lên, chàng cười nhạt, nhưng vẫn ôn tồn giọng:
Đó là các hạ tự nhận, tự nói ra!
Lão vụt trợn tròn đôi mắt lên, mặt đỏ như gấc, đổi giọng đầy dọa nạt:
Nhãi con! Mi không tự lượng sức! Kể cả việc mi giải thoát con bé áo đổ, đến việc kháng cự thẻ tử bài và bữa nay lại giết hại ba tên võ sĩ. Mi biết chết cách nào không?
Trần Long cũng trợn mắt hỏi?
Các hạ nghĩ rằng phải giết người theo cách nào?
Ngươi mở mắt...coi!
Keng một tiếng, gươm của Vương Đầu mục ra khỏi vỏ, rung lên như chiếc lò xo, vạch thành những nét loằn ngoằn, xáng ngời.
Cùng một lúc, gươm của Trần Long cũng soạt và nằm gọn nơi tay chàng.
Sát khí đằng đằng trên mặt hai người, sát cơ loáng loáng quanh hai thanh gươm.
Trần Long dồn hết công lực vào thanh cổ kiếm. Chàng hy vọng một tuyết chiêu có thể hạ ngay đối phương!
Thần nhãn họ Vương thì trợn lòi hẳn hai con mắt ra. Lão thận trọng, từ từ đua lưỡi gươm lên ngang trước ngực. Với thái độ ấy, với lỗi đưa kiếm lên ấy, đủ tỏ rằng lão không dám coi thường đối phương.
Về phần Trần Long? Chàng tự biết thân lắm, phen này với một đòn, phải, chỉ một nhát gươm thôi, nếu như không hạ được đối phương, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng!
Không khí căng thẳng tột độ. Cả hai người cùng lúc ra tay .... A! A!....
Hai tiếng la kinh ngạc nổi lên một lúc, cùng với tiếng gươm chát chúa, xé không khí, tóe ra nhưng tia lửa. Tia lửa vụt tắt liền, hai bóng người vụt dời xa hẳn nhau.
Trần Long thì bật lùi lại sau hai bước, hơi thở gấp như dội ngược lồng ngực lên. Còn Thần nhãn Vương Trung Cự thì nơi đầu bả vai, máu tuôn ra đầm đìa. Tuy nhiên đó chỉ là thương tích ngoài da thôi!
Trần Long rất đỗi kinh hãi! Một chiêu tuyệt kiếm hung mãnh của chàng mà lão Vương chỉ bị thương nhẹ thôi ư?
Vương Trung Cự cười gằn, nói:
Nhãi ranh! Quả nhiên khá thiệt! Gia truyền có khác! Chỉ tiếc rằng công phu chưa chín. Một chiêu ấy nếu là do tay Thánh kiếm Trần Minh Tung phát ra thì ...dù là năm bản mạng của lão phu đây cũng đi trong nháy mắt.
Vương Trung Cự tiến lên vài bước, trở lại chỗ vừa đứng, thình lình lão gầm lên một tiếng, thẳng tay tuôn ra một chiêu. Lão chủ công cho nên hạ thủ cướp đòn đánh trước.
Trần Long nghiến răng, dồn hết chân lực tuôn ra một chiêu Truy hồn nữa, lấy thế công thay cho thế thủ!
Chỉ nghe đánh hự một tiếng từ cổ họng Trần Long phát ra, chàng loạng choạng lùi về sau vài bước, thanh gươm như muốn lìa khỏi tay.
Vương Trung Cự cười một cách đắc ý:
Nhãi con! Té ra mi chỉ..có vậy thôi ư?