Trong sơn thần miếu tối tăm u ám, cánh cửa mục nát mở toang, một người tóc tóc tai đỏ quạch đang tọa thiền ngay chính giữa, phía sau là tượng thần thổ địa phủ đầy bụi và mạng nhện, lớp vỏ đất bên ngoài đã bong ra từng mảng, chân rụng tay rời, cây dại mọc đầy quanh thân.
"Ngươi rốt cục cũng đến rồi, Phổ Tế."
Người tóc đỏ chợt mở bừng cặp mắt đỏ khé, một quầng huyết sát khí đột nhiên như bao trùm dày đặc cả trời đất, khuôn mặt anh tuấn tà dị của gã phảng phất vẻ hận thù.
Phổ Tế một mình bước chầm chậm đi vào trong miếu, chuỗi phật châu trong tay luân chuyển cực nhanh, hàng lông mày che rủ xuống mắt, miệng đều đều niệm kinh văn.
Một tràng phạn âm trầm trầm phiêu hốt tỏa ra khắp miếu, mùi đàn hương ngào ngạt, nhanh chóng đánh bạt quầng huyết sát khí.
Sau khi ngân một tiếng phạn văn dài lảnh lót, Phổ Tế dừng lại trước miếu, hai tay chập lại, ánh mắt đầy vẻ độ lượng phát ra những luồng thanh quang an định thuần khiết vô cùng, tưởng như trời sập cũng không hoảng, giống như có khả năng trấn áp hết thảy các loại khí chướng tà ma.
"Vật nằm trong tay ta, có bản lĩnh cứ xuất thủ." Đa Di La rung rung lấy ra Dương Chi Ngọc Bình trong tay, cười vẻ hung ác.
"A di đà phật." cặp mắt dưới hàng mày trắng của Phổ Tế thoáng phát ra chút tinh quang. "Chỉ cần thí chủ phóng hạ chấp niệm, tất cả đều có thể vãn hồi."
"Gốc bồ đề này... Ồ không, linh căn của Bảo Long Thụ có thật là của Thiên Phật Tự ngươi chăng?" Đa Di La ngang nhiên giơ tay, cầm ngọc bình đưa lên trước mặt thì thầm chất vấn. "Vật này là bảo bối thượng cổ của chi phái Tây Vương Mẫu mới đúng, Thiên Phật Tự ngươi đã thừa lúc hỗn loạn cướp đi, bản nhân bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, ha ha..."
Phổ Tế khẽ biến sắc mặt, nhưng vẫn ung dung tự tại y như trước, thản nhiên nói: "Bảo vật chỉ thuộc về người có đức, lão nạp tuyệt không để đám tà ma yêu đạo các ngươi chạm tay vào."
Không khí trong miếu đột nhiên trở thành nặng nề khó thở.
Đa Di La là đương kim hộ pháp của môn phái Huyết Ma Đạo trong ma môn, lấy yêu thân tu luyện Huyết ma pháp, đã tu luyện trăm năm trong Oan hồn hải khổ nhưng chưa đạt được đại thành. Ngẫu nhiên gã lại nghe được Bồ đề đại thụ của Thiên Phật tự trên Vân Đỉnh Sơn có năng lực độ hóa yêu phách, sau đó liền dùng Huyết hồn pháp tiềm nhập vào Tịnh Thủy trì trên Vân Đỉnh Sơn, chặt lấy linh căn (rễ thiêng) của bảo thụ, đã làm kinh động tới Hộ bảo thập phương đại trận của Thiên Phật tự nên bị trọng thương, phải bỏ đi một phần thần khí mới may mắn thoát được.
Thủ tọa Bồ đề viện của Thiên Phật tự Phổ Tế đại sư, thân mang trọng trách bảo hộ Vân Đỉnh Sơn, ông ta suốt thời gian qua không hề ra ngoài giới tu chân chỉ có thể 'văn kỳ danh bất kiến kỳ nhân' (nghe danh mà không thấy được người), lần này đã khiến cho tinh thần vốn phẳng lặng như nước của ông nổi giận phi thường, đích thân hạ sơn truy đuổi.
Hai người từ Vân Đỉnh Sơn bắt đầu hành trình, xuôi nam ngược bắc vòng đi vòng lại liên tục đánh gần ngàn dặm, trước sau giao thủ hơn mười lần, Đa Di La thủy chung không có cách nào chạy thoát khỏi tầm truy đuổi.
Nguyên thân nguyên khí của gã đều bị đả thương, thương thế càng lúc càng trầm trọng, phải cố gắng tìm nơi hoang vắng để tu luyện, nếu không chỉ sợ hai năm năm tu vi cũng không giữ nổi. Gã ta trong lúc hoảng hốt mới chạy tới vùng Côn Lôn Sơn, nào ngờ hòa thượng của Thiên Phật tự hoàn toàn chẳng chút chần chừ, đã truy đuổi tới ngay.
Gã tuy đi vào đạo yêu ma, nhưng tâm tính lại rất cao ngạo, hiện giờ đã bất chấp tất cả, quyết tìm sự sống từ trong cõi chết.
"Vậy sao?" mái tóc đỏ xõa tung của Đa Di La không gió mà bay phất phơ, khuôn mặt trắng bạch không chút huyết sắc của gã phát ra một nụ cười yêu dị, có mấy phần kiên quyết.
Tiếng ngọc lưu li vỡ giòn tan vang lên, trong tay gã chợt xuất hiện một quầng linh quang màu vàng nhạt, giống như một vật sống chui ngay vào lòng đất, trong nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lại mấy mảnh ngọc vỡ.
Phổ Tế đang trầm tĩnh quan sát hành động của Đa Di La, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, cơn thịnh nộ chợt bùng phát không có cách gì cản nổi.
"Lừa trọc, động thủ đi."
Đa Di la vừa nói, toàn thân liền bao bọc một tầng huyết quang nhàn nhạt. Làn huyết quang vụt trở lên dày đặc khắp người, thuận theo thế đứng dậy của gã mà bắt đầu phát ra ánh sáng cuồn cuộn như sôi trào, râu tóc áo bào bay phần phật đầy vẻ liều lĩnh, trông y như một vị Huyết mị ma thần.
Không gian trong miếu cũng trở thành một màu đỏ máu.
"Nghiệt chướng, lão nạp cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải siêu độ ngươi vậy." Phổ Tế đột nhiên nhắm mắt, toàn thân bao bọc bởi một tầng hào quang màu trắng nhạt.
Vừa nói dứt lời, ống tay áo rộng của ông phất ra một chuỗi niệm châu vàng chóe.
Trong sắc vàng lấp lóa, chuỗi La hán niệm châu xoay chuyển giữa chừng không, chợt hóa thành to lớn, tạo ra một chuỗi châu khổng lồ rực rỡ, phá không áp xuống thân hình của Đa Di La.
Khắp nơi trong ngoài căn miếu nhỏ tức thì phát ra hào quang phật bảo chói lọi, màn huyết quang trở thành ảm đảm u ám.
Thân hình Đa Di La rung lên một cái, tiền hậu tả hữu đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp hình ảnh, chốc lát hóa thành vô số huyết yêu phân thân, hình dạng giống như quỷ mị bay lên điên cuồng, phát ra từng luồng từng luồng lưu quang đỏ như máu như muốn phá tung vòng vây của phật bảo.
"Lục đạo phục ma, Hồng (**)!"
Những hạt niệm châu khổng lồ đột nhiên sáng rực, trong tiếng phạn âm ngâm nga, pháp châu vàng chóe luân phiên xoay chuyển nhấp nhô, nhanh chóng xoay quanh ngay bên trên đầu Đa Di La. Rồi liên tiếp phát ra những tiếng "Bốp bốp!", một đạo thuần dương pháp lực từ đó giáng xuống, linh quang trong trẻo như nước phát ra những khối cầu đuổi theo từng đạo huyết quang nhanh như chớp.
Hai luồng pháp lực khác màu nhanh chóng quấn lấy nhau, khó mà phân biệt. Từng luồng ánh sáng vàng, đỏ va chạm liên tiếp, kình khí phát ra cuồn cuộn.
Những tiếng Ầm Ầm vang lên, sơn miếu vốn đã lung lay cũ nát trong nháy mắt đổ sập xuống, từ quầng kim quang trên đỉnh núi, cuồng phong vùi dập rồi bốc lên một vầng bụi lớn.
Linh Bảo hòa thượng la hoảng một tiếng, phi thân nhảy ra ngoài sân của sơn miếu, chợt nhìn thấy một cái bóng nhấp nhô xa xa phía bắc.
"Úy, ngươi sao lại theo tới đây."
Dương Chân ôm đầu nấp sau một gốc cổ tùng ngàn năm trên sườn núi, run rẩy nhìn vào trận chiến trong miếu. Đột ngột nhìn thấy Linh Bảo giống như từ trên không hạ xuống liền hoảng hốt thất kinh.
"Ngươi vừa bay... lẽ nào... lẽ nào ngươi chính là thân tiên trên núi?"
"Như vậy có là gì, đúng là không có kiến thức." Linh Bảo cũng đã đứng đằng sau gốc đại thụ, nghe thấy lời hắn liền nghiêng đầu nhìn bộ dạng kinh ngạc rụt rè có đôi chút sợ hãi của Dương Chân, há miệng cười ha ha lại nói: "Linh Bảo tu luyện phật pháp, tự nhiên là có thần thông, còn thần tiên chân chính thì ngươi sao có thể thấy được."
-----------------------
Ghi Chú
Dương chi ngọc bình, là chiếc bình ngọc có cắm cành dương liễu, bên trong chứa nước thánh. Trong kinh phật, tương truyền là một bảo vật hãn hữu chứa đựng sự sống của vạn vật. Độc giả có thể dễ dàng nhận ra bảo vật này nằm trong tay của Quan Thế Âm Bồ Tát từ tác phẩm kinh điển Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân. Tuy nhiên cứ theo bối cảnh của truyện này thì có lẽ còn trước bối cảnh của Tây Du Ký nhiều lắm. (lời dịch giả).
(**) Chữ Hồng ở đây không phải là màu đỏ, mà là là chữ "hồng" trong câu chú Án ma ni bát di hồng (OM MANI PADME HUNG). Một âm thần chú trong tiếng phạn.
(Hết phần 3)