“Hoàng thượng nói Uyển cách cách là người thấu tình đạt lý lại tinh thông cầm kỳ thư họa, ta nghĩ cô ấy chắc không hẹp hòi thế đâu!” Tâm Di vẫn kiên trì.
Có thể nói Nhị Hổ suy nghĩ rất chu toàn, nhìn ra được cảnh ngộ hiện tại của Tâm Di.
Tâm Di quay sang Nhị Hổ, giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi. Thấy thế Nhị Hổ lập tức lo lắng nói: “Nếu vậy, cách cách chẳng phải đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm ư!”
“Cho tiền bọn họ cũng không dám! Thứ nhất, hoàng thượng đương tại vị, họ không có cái gan đó. Thứ hai, phe này ngấm ngầm đề phòng phe kia, họ càng nghi kị thì ta càng an toàn. Huống hồ, không phải vẫn còn hai ngươi bảo vệ ta sao!”
“Cách cách, bọn thuộc hạ võ công cũng chỉ là hạng tầm thường, nhỡ thực sự xảy ra biến cố chỉ sợ lực bất tòng tâm. Nếu nói đủ năng lực bảo vệ cách cách, e chỉ có mình thống lĩnh!” Nhị Hổ nói.
“Không sai, võ công của thống lĩnh quả thật vô cùng lợi hại!” Chỉ cần chủ đề là Nạp Lan Đức Duật thì Đại Hổ tức khắc trở nên phấn khích, gương mặt tràn đầy vẻ tự hào.
“Ai! Cứ nhắc đến hắn là ngươi như uống phải thuốc kích thích ấy!” Tâm Di lắc đầu bó tay, “Mà hắn đã thành thân chưa?”
“Vẫn chưa, thống lĩnh đối xử lạnh nhạt với mọi cô gái! Nhưng càng như thế lại càng có nhiều người ái mộ thống lĩnh.” Nhị Hổ thành thật “khai” hết.
“Này gọi là ‘vờ thanh cao’!” Tâm Di nhận xét. Nhưng câu tiếp theo mới khiến cả bọn tròn xoe mắt: “Để ta làm mai cho thống lĩnh các ngươi!”
“Làm mai?!”
“Việc gì phải mắt tròn mắt dẹt lên thế?! Ta đã làm mai đảm bảo xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối. Mà đối tượng cũng chẳng phải ai xa lạ…!”
“Cách cách, chắc người đó không phải là chính cách cách đấy chứ?” Nhị Hổ thận trọng hỏi.
“Xí, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Sao lại là ta?! Là Uyển CÁCH CÁCH!” Tâm Di trịnh trọng tuyên bố.
Sáu “cái đuôi” không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
“Sao thế? Không lẽ hai người họ…có gì rồi?” Tâm Di mặt mày háo hức đúng kiểu…dân “buôn”.
“Cả hoàng cung đều biết Uyển cách cách thích Nạp Lan Đức Duật!” Cuối cùng Tiểu Mai Tử cũng lên tiếng.
“Vậy là rượu mừng chắc chắn vào tay ta rồi!” Tâm Di lại bắt đầu mơ hão: “Đợi đấy, hôm nào ta tìm cơ hội nói với hoàng thượng!”
“Cách cách đừng nói!” Tiểu Kết Tử vội ngăn.
“Có vấn đề gì ư?” Tâm Di lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
“Cách cách không biết đấy thôi, trước ngày hôm qua, Uyển cách cách là người được hoàng thượng yêu mến nhất. Hoàng thượng thường đến chỗ cô ta nghe đàn, thi thoảng còn vời cô ta đánh cờ, trò chuyện…Nhưng nay đến đàn hoàng thượng cũng chẳng buồn nghe, không nhìn ra Vạn Tuế Gia bây giờ cưng cách cách nhất thì chỉ có người mù! Nếu cách cách đi làm mai, người hiểu lý thì cho cách cách có hảo ý, kẻ hẹp hòi há lại chẳng nghĩ……” Tiểu Kết Tử ngập ngừng.
Tâm Di vừa nghịch tóc vừa ỉu xìu xìu đáp: “Hiểu rồi! Ta vốn dĩ định kết bạn với cô ấy, bây giờ xem ra không được chứ gì?”
“Dù cách cách có muốn, người ta chưa chắc đã sẵn lòng!” Tiểu Mai Tử cũng khuyên.
“Tiểu Mai Tử và Tiểu Kết Tử nói có lý, không phải ban nãy cách cách cũng nói: ‘hoàng cung là nơi thiếu tình người nhất’ đấy thôi!” Nhị Hổ cũng góp lời.
“Chính vì thiếu tình người ta mới càng mong có bạn. Con người sao có thể sống thiếu bạn bè?! Các người và ta là bạn được thì Uyển cách cách cũng có thể! Kết bạn quý ở cái tâm, can hệ gì đến địa vị, giàu nghèo.” Tâm Di ngưng một lát rồi nói tiếp, “Ta biết các ngươi nhất thời khó mà chấp nhận được quan niệm của ta, nhưng ta vẫn muốn thử, người khác nghĩ gì mặc họ, ta không quan tâm!”
Bọn họ ở Di Uyển bàn luận về Uyển Nhi thì ở bên này Uyển Nhi cũng đang nghĩ đến Tâm Di.
“Cách cách đang nghĩ gì vậy? Từ lúc ở Ngự hoa viên về đến giờ cách cách cứ thần người ra!” Cung nữ thân cận của Uyển Nhi- Tiểu Thảo - không nhịn được lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Cũng chẳng có gì, ta đang nghĩ đến Tâm Di cách cách.”
“Cô ta có gì đáng để cách cách phải nghĩ chứ! Con bé vô giáo dục không biết từ đâu chui ra, tự dưng được phong làm cách cách. Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có……” Tiểu Thảo hoàn toàn chẳng coi Tâm Di ra gì.
“Tiểu Thảo, sao ngươi lại nói vậy?!” Uyển Nhikhông hiểu.
“Vốn là thế mà! Người là cách cách chính hiệu, có huyết thống hoàng tộc, có học vấn lại biết lý lẽ, cầm kỳ thư họa ai sánh được với cách cách? Cô ta ấy hả----chỉ có ăn là giỏi! Nô tì nghe kể, cô ta ăn sống nuốt tươi chẳng khác gì ngạ quỷ đầu thai ấy, hứ, đúng là loại vô giáo dục mà!” Tiểu Thảo bất mãn ra mặt.
“Có câu tam sao thất bản, các ngươi càng đồn càng sai sự thật! Nếu cô ta quả thật không có gia giáo, sao hoàng thượng yêu thích cô ta được? Ta lại thấy Tâm Di cách cách tính khí tự nhiên, nói năng hoạt bát, không gò bó. Đây chính là điều ta không sánh kịp .” Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng nói.
“Cách cách thật không để bụng?”
“Để bụng chuyện gì?” Uyển Nhi không hiểu điều Tiểu Thảo ám chỉ.
“Cô ta cướp vị trí của cách cách trong lòng hoàng thượng! Ngày trước nếu thấy cách cách đánh đàn thể nào hoàng thượng cũng lưu lại lắng nghe, vậy mà hôm nay hoàng thượng lại sai nô tì đưa cách cách về phòng. Chẳng phải sự thật quá rõ ràng là cách cách đã thất sủng sao?!” Tiểu Thảo bất bình thay cho chủ nhân.
“Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng không thể làm việc khác, cứ phải nghe ta đánh đàn mới là yêu quý ta sao!” Rốt cuộc Uyển Nhi cũng hiểu ý Tiểu Thảo, “Ta thấy là ngươi cảm thấy mình bị thất sủng mới đúng, hôm nay đám thái giám, cung nữ đó chẳng ai thèm đến tìm ngươi nên ngươi không vui chứ gì? Bọn họ đều chạy đến Di Uyển kiếm Mai Hương và Thu Cúc, đây mới chính là điều khiến ngươi bất mãn.”
“Không phải thế đâu, cách cách, nô tì chỉ bất bình thay cho cách cách thôi!” Tiểu Thảo cố giấu đuôi cáo.
“Đủ rồi, ngươi không cần phải nói nữa, không ngờ lòng dạ ngươi hẹp hòi đến vậy!” Uyển Nhi ngắt lời Tiểu Thảo, “Dù gì thì cô ấy cũng là cách cách do hoàng thượng đích thân tấn phong, là chủ nhân của ngươi!”
“Dạ, nô tì biết rồi!” Tiểu Thảo cúi gằm đầu đáp, vẻ hậm hực vẫn chưa tan.