Trung Phi, quốc gia nào đó, phản quân cùng quân chính phủ khi thì loạn chiến, khi thì giảng hoà, huyên náo không thể tách rời ra.
Biên giới, trong một vùng rừng nguyên thủy, ở một nơi đóng quân của phản quân, gần nghìn tên quần áo lam lũ, trên người vũ khí mới tinh, đang vây quanh một chỗ lớn tiếng la hét.
Hố đất đường kính gần trăm mét, sâu khoảng năm mét, dưới đáy hố là nửa thước bùn nhão. Đủ loại hỗn độn không nói nên lời chất chồng trong hố, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cái đống hỗn hợp sền sệt đáng sợ trong đất tỏa ra mùi tanh tưởi làm người ta khinh tởm.
Một con báo thảo nguyên Châu Phi dài khoảng hai mét, bộ lông bóng loáng như nước, da lông trên lấm tấm tươi, hơi loá mắt, cái bụng đói lép trơ da, con ngươi xám ngắt đang chạy trong hố, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời trầm thấp rít gào vài tiếng.
Nhóm phản quân chính phủ điên cuồng vung lên đủ loại vũ khí, lớn tiếng gầm thét. Mấy cái tiểu lâu la cầm lấy giấy, bút chì ở trong đám người gian nan tiến lên, thỉnh thoảng nhận của những tên binh sĩ điên cuồng này đưa tới hai, ba đô la mỹ, trên giấy viết ngoáy mấy chữ như gà bới để đánh dấu.
Quần áo rách nát, Vật Khất nắm chặt một cây chủy thủ, cẩn thận từng li từng tí một đến gần miệng hố, cùng đầu thảo nguyên báo kia giằng co.
Thảo nguyên báo đồng dạng cẩn thận dè chừng, nó chạy trái chạy phải, tham lam nhìn Vật Khất, thỉnh thoảng về phía trước vài bước. Mỗi khi con báo về phía trước thăm dò, Vật Khất nắm chặt chủy thủ, đột nhiên vung về phía trước, một cỗ sắc bén sát khí kinh sợ khiến con báo vội vàng lùi về phía sau.
Mới có mười ba tuổi. Vật Khất đã không nhớ rõ mình là lần thứ mấy ở trong cái hố đáng chết này cùng những con mãnh thú này đối lập.
La Mã giác đấu tràng, đây là binh sĩ phản quân chính phủ đặt tên cho nó. Đương nhiên, cái hố này không có chân chính lớn như giác đấu tràng, thế nhưng máu tanh cùng tàn khốc thì chỉ có hơn chứ không kém. Ở trong cái hố đất này cùng những con mãnh thú kia liều mạng chém giết, là Vật Khất, tuổi tác không vượt qua mười lăm tuổi lính thiếu niên.
Dùng trẻ vị thành niên làm binh lính, là quy tắc ngầm đã thành thói quen của người Phi Châu.
Thân là Hoa kiều, Vật Khất chỉ là một kẻ xui xẻo cửa nát nhà tan trong chiến tranh, bị ép buộc gia nhập vào phản quân chính phủ.
Nhỏ gầy, khô quắt, da bọc xương, ánh mặt trời xích đạo nóng rực chiếu đến làm Vật Khất cả người đen hồng lên, giống như phí phí(*) mà ở trên đại thảo nguyên tùy ý có thể thấy được. Nắm chặt chủy thủ trên tay, đôi mắt Vật Khất lớn đến mức thái quá, sáng to, nhưng vẫn mang theo sát khí lạnh như băng, khiến người ta không dám khinh thường.
Những tên lính của phản quân chính phủ đang điên cuồng, không cảm giác được loại sát khí này, mà đầu báo bụng đang đói kêu vang lên kia thì bản năng lại phát hiện chỗ đáng sợ của Vật Khất.
'Tê, tê tê' !
Vật Khất âm thanh khiêu khích giống như độc xà. Hắn đột nhiên vọt về phía trước ba bước, chủy thủ lóe lên một đạo hàn quang.
Con báo thảo nguyên giương nanh múa vuốt hướng về phía trước bổ nhào vài mét, sau đó cảnh giác lui nhanh ra mấy bước.
Khuôn mặt đen như mực của Vật Khất lộ ra một tia cáu kỉnh mà tàn nhẫn, cười lạnh, hai hàm răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời lấp lóe hàn quang.
Hắn nheo nheo hai mắt, sát khí trong mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đem chủy thủ dấu ở phía sau, hướng về phía con báo thấp giọng cười lên: "Hải, bảo bối, đến, tới nơi này. Bảo bối mèo, đến chỗ ca ca, ca ca thích nhất bảo bối mèo a!"
Vật Khất âm thanh ôn nhu, thân thiết, như là một cái đại ca ca hàng xóm đang lừa dối sát vách tiểu cô nương.
Con báo nhe răng trợn mắt quay về phía Vật Khất rít gào, trong miệng hắn răng nanh vàng vẩn đục, dơ bẩn, mang theo tử ý khiến người ta kinh hồn.
Mặt trên hố đất, một cái tên đầu mục người da đen đột nhiên rút ra một khẩu súng, liên tục bóp cò về phía đất gần gót chân Vật Khất.
"Tạp chủng da vàng, lên a! Giết chết con súc sinh này, bằng không thì tao giết chết mày!"
Đạn sượt qua da chân Vật Khất bắn vào mặt đất, mặt ngoài nóng rực, làm tổn thương da dẻ của Vật Khất, đau nhói đến tận đáy lòng.
Gần trăm tên binh lính da đen cuồng nhiệt, giơ tay lên trên súng ống, lung tung bắn chỉ thiên.
"Lên a, con khỉ da vàng, giết chết nó, giết chết nó. Chúng ta đã áp ngươi thắng, ngươi không thể thua a!"
"Lên đi, con khỉ da vàng, hắc hắc, lên, để con mèo hoang này ăn ngươi, nhanh nữa lên a!"
Không biết một tên lính da đen từ nơi nào lấy ra được nửa cái lạp xườn, dùng một cái dây treo xuống hố đất không ngừng run run.
"Con khỉ da vàng, xem a, ăn ngon! Giết chết súc sinh này, cho ngươi ăn, cho ngươi uống! Hắc, giết chết súc sinh kia đi!"
Gần nghìn tên lính điên cuồng kêu gào gầm thét, tiếng súng, tiếng hô cùng tiếng báo gầm gừ tạo thành một thứ âm thanh hôn tạp như địa ngục quỷ khóc.
Một tên lính đột nhiên đổi hướng nòng súng, quét một viên đạn sượt qua thân Vật Khất vào trong đất. Mưa đạn gần như xẹt qua ngay sát, đạn mang theo tiếng gió rít mạnh, xé nát quần áo vốn cũng không lành lặn trên người hắn, lộ ra mảng lớn da thịt, đỏ đen lẫn lộn.
Vật Khất hai mắt đột nhiên mở, to đến mức dọa người đồng thời cũng sáng đến dọa cho con ngươi người ta thiếu chút nữa từ trong vành mắt nhảy ra ngoài. Con ngươi của hắn co rụt lại, kèm theo tiếng cười cổ quái, ôn nhu, thân thiết kia, Vật Khất nắm chặt chủy thủ, nhanh chân đi hướng về phía con báo.
Bị tiếng súng cùng tiếng gào thét kích thích đến phát cuồng, hai tròng mắt con báo trở nên đỏ ngầu, nó đã quên mất thứ sát khí tỏa ra từ trên người Vật Khất, thứ vốn khiến bản năng của nó cảm thấy sợ hãi, tứ chi vung lên hướng Vật Khất vọt tới.
Thế nhưng, nụ cười trên mặt của Vật Khất triệt để làm con báo mê hoặc. Vật Khất trên người không có sát khí, một điểm sát khí đều không có. Hắn dường như hoàn toàn vô hại như thế, chậm rì rì bước bước chân về phía trước.
Một người một báo nhanh chóng tiếp cận, con báo giơ nanh vuốt chộp tới Vật Khất. Rất rõ ràng, không hề có sát khí Vật Khất cũng không thể khiến cho con báo coi trọng, vốn báo thảo nguyên thông minh không cao, phần lớn lực chú ý của nó đều đặt ở những tên lính phản quân đang thét lên ầm ĩ này.
Vật Khất khô gầy thân thể đột nhiên cúi xuống, từ dưới thân con báo chui tới, nắm chủy thủ, cánh tay phải giống như một con rắn, ngọ nguậy, dường như không có xương quấn trên cổ con báo, chủy thủ vô cùng kỳ diệu vòng quanh cổ con báo, quay một vòng, thiếu chút nữa làm toàn bộ đầu con báo bổ xuống.
Máu tươi từ trên cổ báo phun ra, con báo gần như theo bản năng trước lúc chết đem bốn cái móng vuốt đồng thời chộp tới vùng ngực bụng của Vật Khất.
Vật Khất tay trái như chớp bắt ra ngoài, cánh tay của hắn gần như không thể tưởng nổi, từ công kích của bốn chi con báo xuyên qua, mạnh mẽ nện hai cái vào giữa chân sau, đem hai cái cao hoàn của con báo(*) đập thành một đoàn thịt nát vụn.
Tuy rằng cái cổ thiếu chút nữa bị cắt đứt, giống đực động vật thần kinh vẫn như trước phản ứng, làm cho con báo sắp chết bỏ qua đối với Vật Khất phản công, tứ chi gần như là đồng thời ấn về, che ở bộ vị yếu hại giữa hai chân sau.
Vật Khất mang theo cả người máu tanh từ nhanh chóng từ dưới thân con báo đang co quắp chui ra, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã luôn trên mặt đất.
Hắn quay đầu lại, nhìn con báo, trong con ngươi một tia hàn quang lóe lên, trên mặt lại vẫn mang theo dáng vẻ tươi cười, xán lạn như đóa hoa dưới ánh mặt trời.
"Mèo nhỏ bảo bối, ngoan, ngoan, chết rồi sẽ không đau đớn. Chết rồi, sẽ không đau đớn!"
Con báo đang trong vũng máu giãy dụa, con ngươi vẩn đục gian nan nhìn về Vật Khất, trong ánh mắt là một mảnh tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Trên hố đât, chín phần mười lính phản quân thất vọng thở dài, chỉ có không tới một phần mười điên cuồng nở nụ cười. Bọn hắn lại thắng, nhờ tên khỉ da vàng thần kỳ này, bọn hắn lại thắng một lượng lớn tiền mặt! Đầy đủ bọn họ tiêu pha lâu dài!
Nửa cái lạp xưởng bị bỏ vào đống bùn nhão bên người Vật Khất. Cúi đầu nhặt lên lạp xưởng, cũng không lau đi dơ bẩn, vội vã đưa nó nhét vào trong miệng, chỉ là ba miếng liền ăn sạch sẽ.
Đám lính đã tận hứng lác đác tản ra, còn lại vài tên hiển nhiên là sĩ quan cao cấp da đen, cùng với mấy người khác.
Thân mang áo lụa, trang phục giống như phú ông viên ngoại, Ngô Vọng chắp tay sau lưng, quan sát Vật Khất lúc này đang ăn như hùm như sói cùng con báo đang giãy dụa tránh mệnh, lông mi nhếch lên hỏi: "Tiểu tử này, không phải người địa phương chứ?"
Một tên da dẻ xanh đen, to mọng, cao to như một núi thịt cười to nói: "Ồ, khách nhân tôn quý, hắn không phải là người địa phương. Mà a, hắn cùng ngài đến từ cùng một nơi."
Trên người mặc áo khoác dài màu trắng, xõa tóc dài, trong tay nắm một cái quạt giấy bằng gỗ đàn hương to, phong lưu phóng khoáng giống như cổ đại thế gia công tử, Nhạc Tiểu Bạch nhếch miệng: "Tôn kính tướng quân, có thể nói cho chúng ta biết lai lịch của hắn sao?"
Hắc nhân tráng hán sao cũng được nói ra Vật Khất lai lịch.
Mười năm trước, Vật Khất cha mẹ kể cả đồng hương đi tới Trung Phi, bọn họ thuê vùng đất lớn trồng rau dưa hoa quả, chuyên môn cung ứng cho các nhà hàng cao cấp ở Châu Phi, đồng thời thu mua Phi Châu đặc sản hải sản xuất khẩu ra , kiếm được rất nhiều tiền.
Năm năm trước, mấy cái bộ tộc trong đó đột nhiên xảy ra tranh chấp, nội chiến bạo phát, Vật Khất cha mẹ cùng tất cả đồng hương đều bị chiến tranh đột nhiên xảy ra mà bỏ mình, tất cả gia sản bị cướp sạch sẽ.
Mới có tám tuổi, Vật Khất ở trong chiến tranh Trung Phi vùng vẫy ba, bốn năm, cũng không ai biết hắn là làm thế nào mà sống sót. Nói chung chi phản quân chính phủ này công kích một cái thành trấn, phát hiện Vật Khất đang tìm đồ ăn trong đống thi thể người, liền bắt hắn nhập ngũ, để hắn trở thành một tên lính phản quân chính phủ.
Trong doanh trại, Vật Khất rất biết điều, vô luận là ai muốn hắn làm cái gì, hắn đều làm rất tốt.
Vô luận là bắn chết người, hay là làm mồi nhử để đi săn mãng xà, mãnh thú, hoặc là trong giác đấu trường liều mạng, Vật Khất đều hoàn thành rất khá. Cho nên hắn rất thuận lợi sống cho tới bây giờ, mà cùng với Vật Khất gia nhập phản quân chính phủ, những hài tử kia, đã sớm chết, hài cốt không còn.
"Thì ra là như vậy!" Ngô Vọng như có điều suy nghĩ gật đầu, hắn quay đầu lại nhìn Nhạc Tiểu Bạch một chút.
Nhạc Tiểu Bạch quạt giấy mạnh mẽ vỗ vỗ vào lòng bàn tay, chỉ vào Vật Khất cười hỏi: "Tiểu tử này không sai, chúng ta rất thích. Cho một cái giá, chúng ta sẽ mua hắn."
Mấy tên da đen ngươi xem ta, ta xem ngươi, qua một lát, tên đại hán da đen lúc nãy mới do do dự dự nói: "Chúng ta là bằng hữu, là bằng hữu tốt nhất, xem ở bằng hữu mức, con khỉ nhỏ này. . . 150 đô la mỹ, có thể hay không quá mắc? Hay là, một trăm đô la mỹ là đủ a?"
Nhạc Tiểu Bạch nhe răng nở nụ cười, quạt giấy dùng sức vỗ một cái vào vai tên hán tử da đen này.
"Bảng giá rất vừa, thành giao!"
Ngô Vọng đã nhảy xuống hố đất, nhanh chân đi đến trước mặt Vật Khất.
"Uy, tiểu tử, vẫn nghe hiểu được tiếng Trung sao? Muốn ăn no, muốn uống đủ, muốn có sạch sẽ quần áo mặc, thì cùng ta đi!"
Nhìn hai cái khô quắt, khô gầy cánh tay của Vật Khất, Ngô Vọng con mắt đều đã mị thành một cái tuyến, trong ánh mắt đều không che giấu nổi ý cười.
Vật Khất nhìn sâu Ngô Vọng một chút, hắn đem chủy thủ cắm vào túi bên hông, hai tay nắm chặt bàn tay lớn của Ngô Vọng. Trên mặt của hắn, nở nụ cười xinh đẹp xán lạn, tươi cười như vừa mới cười với con báo.
Tên thật: Ngô Khởi
Tên tự đặt: Vật Khất (không bao giờ có ý cầu xin)
Sở trường: hai tay linh hoạt vô cùng, thiên phú kinh người
Tính cách: hung ác cứng cỏi, năng lực bảo hộ mình cực mạnh, thờ phụng chủ nghĩa ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu.
Chức nghiệp: Thân truyền đệ tử của Ngô Vọng ( Đàm Lãng ), Thâu Thiên Hoán Nhật môn Hình đường Kim Bài chấp pháp