NGƯỜI KIA, LÃO BẢN
Chương 1.1
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
“Hựu lăng, chị nghe nói quán cà phê sắp bị bán ra ngoài ?”
Xế chiều ba giờ rưỡi nhàn nhã đi chơi, Vu Hàn đi vào trong quán cà phê, nhảy lên ngồi xuống trên ghế cao bên quầy ba, chăm chăm nhìn Đoạn Hựu Lăng đang bận rộn pha cà phê mà hỏi.
“Cẩn thận một chút, chị đã quên thân thể mình bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm sao ?” Ở bên trong quầy ba Đoạn Hựu Lăng không nhịn được nói với chị. Vu Hàn hiện ở tầng 5 của nhà trọ 8 tầng.
“Buổi sáng mới đi bác sĩ kiểm tra, hết thảy đều bình thường, bác sĩ còn nói đứa trẻ sinh ra sau này sẽ rất khỏe mạnh, tim đập rất tốt” Vu Hàn đưa tay xoa bụng đã được tám tháng, nhếch miệng cười nói. Chị chợt ngừng động tác sau đó mặt nhăn làm hai chân mày nhíu lại “Chuyện quán bị nhượng bán ra ngoài có thật không ?”
“Ân” Đoạn Hựu Lăng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Tại sao vậy chứ ? Đang lúc này không phải phòng trọ làm ăn tốt sao ? Lão bản em tại sao lại muốn đem quán nhượng bán đi ?”
“Chị ấy muốn kết hôn”
“Vậy cũng không cần phải đem quán bán đi nha”
“Phải gả tới Anh quốc”
Vu Hàn há hốc mồm cứng lưỡi nhìn cô, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Đến Anh quốc ? Này tất cả nghi vấn của mọi người đều được giải đáp.
Mặc dù Lưu Dư đem tầng một cho Tần tiểu thư thuê, nhưng là do Tần tiểu thư rất ít khi ở trong quán cà phê lại không thích lui tới với mọi người, nên sáng hôm nay Tần tiểu thư đột nhiên đi cùng một người đàn ông nói cô đã đem quán chuyển nhượng lại cho vị tiên sinh kia, Lưu Dư hoàn toàn bị chấn động cả người ngây ra cho đến khi cùng đối phương ký hợp đồng thuê nhà. Sau khi bọn họ rời đi cô ấy mới ”Không xong, không xong” một đường từ tầng hai gọi đến tầng tám đi, đem đại tin tức đột nhiên xuất hiện nói cho mọi người.
Thảo luận không ra kết quả, hỏi Lưu Dư thì cũng không rõ tình huống, mọi người quyết định phái cô đi xuống hỏi rõ tình hình.
“Vậy sau này em còn có thể ở lại nơi này, làm việc ở nơi này không ?” Vu Hàn lo lắng nhìn người bên trong quầy ba.
“Em cũng không biết” Đoạn Hựu Lăng lắc đầu.
“Em cũng không biết ?”
“Tần tiểu thư sau khi kết hôn muốn định cư ở Anh quốc, chị ấy vốn là hy vọng em mua lại quán nhưng là em không có nhiều tiền như vậy, không thể làm gì khác hơn là đem quán để cho người khác. Về phần tương lai em có thể tiếp tục ở lại làm việc nơi này hay không còn phải đợi lão bản mới tới sẽ biết” Cô vừa nói khẽ thở dài một hơi, ”bất quá ta nghĩ tỷ lệ được như cũ là quá nhỏ bé đi, dù sao không phải lão bản của quán cà phê nào cũng hào phóng như Tần tiểu thư còn cấp nơi ở cho nhân viên”
Chân mày của Vu Hàn sắp có thể gắp chết con ruồi. ”Làm sao em có thể ngu như vậy ? Mượn tiền là được, chúng ta cũng sẽ không cho em mượn tiền. Đang lúc này quán cà phê làm ăn tốt như vậy, rất nhanh sẽ lấy lại vốn lại còn dư cũng không ít”
Đoạn Hựu Lăng trừng mắt nhìn, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ lộ ra khuôn mặt vui vẻ.
“Em không nghĩ tới” Cô bĩu môi nói.
Nhìn cô, Vu Hàn đột nhiên không nói ra lời, cảm thấy tư tưởng của cô quá đơn thuần, có thể mang theo con sống an toàn đến bây giờ quả là kỳ tích.
Gần hai năm làm hàng xóm, mặc dù Đoạn Hựu Lăng vì công việc một ngày làm 12 giờ, không giống 7 hộ gia đình trong nhà trọ như vậy thân cận, động một chút là tụ tập cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm hoặc đi du lịch tập thể, nhưng là do ở tiểu Trạch con trai của cô cùng với Tiểu Cương con của chị Khúc Thiến, Tiểu Khiết con gái của Tuyết Nhan tuổi tương đương nhau thường cùng một chỗ chơi với nhau, cho nên trong lúc vô tình cùng mọi người quen biết tốt lên.
Quen biết tốt, tự nhiên lòng cũng mở ra hơn.
Cho nên từ từ mọi chuyện cũng rõ ràng, tiểu trạch là kết quả của việc cô uống rượu say lúc đi chơi mừng tốt nghiệp, cha mẹ đã sớm qua đời, cô vốn sống nhờ ở nhà cậu mợ, hai người họ vẫn mơ ước cô sau khi tốt nghiệp có thể gả cho đối tượng điền gia để ý nàng trong thôn, sau đó có thể kiếm được một khoản lớn tiền cưới. Không nghĩ tới cô tốt nghiệp đại học không có giấy chứng nhận, còn dẫn đến chuyện chưa lập gia đình đã có thai. Cho nên bọn họ giận quá thiếu chút nữa hộc máu trong ngày hôm ấy đuổi cô ra khỏi cửa, lệnh cho cô không được xuất hiện trước mặt họ làm xấu mặt gia đình.
Sau đó cô liền trải qua cuộc sống nhờ sự giúp đỡ của bạn bè.
Từ trường học lúc trước tốt nghiệp, cô ở với bạn học trong năm tháng, sau khi tốt nghiệp, vẫn là ở lại trong nhà bạn học, cho đến khi ba ba của bạn học vì kinh doanh không tốt dẫn đến công ty phá sản phải đóng cửa lúc đó cô biết ý không muốn tiếp tục ở trong nhà người ta ăn không ở không.
Bất quá ngay cả như vậy, bởi vì bạn học cùng người nhà giống nhau, nên cô vẫn bình an vượt qua kỳ gian khổ nhất trong cuộc đời, đến khi cô rời nhà bạn học thì tiểu Trạch đã chập chững biết đi.
|