BỔN VƯƠNG THÍCH!
Tác giả: BÁ ĐAO VƯƠNG
Nguồn:4vn.eu
Chương 19: Hắc y nam tử
Edit: Phi Vũ + Bộ Sát
Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy nữa ngày trời Thẩm Tuyết khó chịu vặn vẹo thân thể cho đỡ mỏi, thì bắt kịp theo tiếng hít thở khó khăn của Hoàng hộ pháp, hắn như đang ẩn nhẫn chuyện gì đó rất thống khổ đi. Nàng quan tâm hỏi hắn:
“Hoàng hộ pháp ngươi không sao đó chứ, sao thở nghiêm trọng vậy?”
Hoàng hộ pháp hổn hển đứt quãng trả lời nàng: “Giáo chủ, người có thể đừng động không, thuộc hạ chịu hết nổi rồi a.”
Thấy có gì đó không đúng nàng vẫn cứ nhích tới nhích lui, lại nghe hắn trầm giọng nỉ non rên khẽ. “Uy. Ngươi bị hen suyễn à. Sao không nói sớm.”
Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng chằm chằm trong lòng ai oán “không phải tại người sao, cứ nhích thế này ta không bị phế vì nính nhịn mới là lạ” điều hòa lại nhịp thở Hoàng hộ pháp trả lời nàng:
“Giáo chủ, ta không sao xin người đấy đừng rộn nữa, người mà còn nháo nữa thuôc hạ hẳn là sớm chết đấy, uy.”
Thẩm Tuyết như nhớ ra cái gì bừng tỉnh đại ngộ a lên một tiếng không cẩn thận ngồi lên vật gì đó đang ngẩn cao đầu phía dưới mông nàng, làm nàng một trận hoảng hốt mặt bổi lên từng tầng mây đỏ, còn Hoàng hộ pháp thì lảo đảo suýt nữa ngã khỏi ngựa cũng may hắn nhanh tay níu chặt dây cương. Hoàng hộ pháp nghe tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Thẩm Tuyết thì lòng lại nhộn nhạo một trận:
“ A, ngươi nhích xa ta một chút đi.”
Hoàng hộ pháp rất là nghe lời vội vàng dời thân thể ra một chút nhưng không quá xa vì sợ nàng té nhào khỏi ngựa. Ôm mỹ nhân trong tay, từng đợt mùi hương chỉ thuộc về nàng cứ vờn ngay cánh mũi hắn cộng thêm việc nàng cứ nhúc nhích không yên một thời gian dài trên lưng ngựa, cọ phải phần yếu hại của hắn, làm cho nó từ từ cứng ngắc lên. Xấu hổ ho nhẹ một tiếng, Hoàng hộ pháp hỏi nhỏ nàng:
“Giáo chủ, thuộc hạ có thể xuống ngựa một lát không.”
Như suy nghĩ chuyện gì Thẩm Tuyết vội gật đầu đồng ý, nghiên đầu nhỏ qua một bên tránh hắn nhìn thấy nàng thẹn thùng đỏ mặt. Nhìn nghiên một bên sườn mặt nàng ửng đỏ, Hoàng hộ pháp tâm một hồi loạn nhịp vội vàng nói:
“Giáo chủ, thuộc hạ đi lấy nước người ngồi đây nghỉ ngơi một lát, thuộc hạ quay lại ngay.”
Thẩm Tuyết không nói gì chỉ gật đầu như bổ củi, mong sao hắn đi nhanh một chút. Dù nàng to gan lớn mật tới đâu thì vẫn là một tiểu nữ nhân chưa biết qua chuyện gì gì, nên vẫn còn thẹn thùng là chuyện tất nhiên nha. Lấy được đáp án từ nàng, Hoàng hộ pháp cấm đầu chạy trối chết tìm một con suối để giải tỏa dục hỏa trên người hắn, may mắn cho hắn gần chỗ trú chân không xa hắn tìm được một con suối nhỏ, vội vàng cởi sạch quần áo nhảy tỏm vào ngâm trong làn nước mắt nhằm xua tan dục hỏa đốt người.
Giải tỏa được nhu cầu sinh lý, Hoàng hộ pháp lên bờ mặc vội y phục trở về chỗ Thẩm Tuyết dừng ngựa. Do chạy vội quá nên lúc nãy hắn quên mất là đi từ hướng nào tới, nên phải mất một ít thời gian tìm đường quay về.
***
Bên đây, Thẩm Tuyết an nhàn ngồi trên lưng ngựa dưới gốc cây hóng mát. Xoay xoay người tìm cây tiêu ngọc sư phụ tặng nàng bắt đầu nâng lên môi thổi một khúc. Gần đó, một hắc y nam tử đang dựa người vào nhành cây nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe thấy tiếng tiêu dằn dặt vọng tời, hắn nhíu mày ngồi dậy lần theo tiếng tiêu làm hắn thấy dễ chịu này đi tới. Trong lòng nghi hoặc, nhưng bước chân vẫn đều đều thẳng tắp mà hướng theo tiếng tiêu thánh thót ngày đến một gần.
Phía xa dưới gốc cây, hắn thấy một bạch y nữ tử xinh đẹp thoát tục đang cưỡi trên một con hắc mã cao lớn, miệng nàng vẫn thổi tiêu ngọc, không biết chuyện gì làm nàng đắt ý khóe môi khẽ nhếch lên cao. Hắc y nam tử trong lòng chấn động, thì ra trên đời này lại có một nữ tử xinh đẹp thoát tục như thế, khí chất mười phần linh động đáng yêu, nụ cười kia trong một khắc đó đã in thật sâu vào tâm hắn, lòng hắn dâng lên một tầng sóng mỏng manh nhưng uy lực, tim bất giác đập nhanh hơn. Điều này cũng làm cho hắn không thể lý giải được. Cảm giác này, rất lạ nhưng cũng rất thích.
Thẩm Tuyết ngừng lại tiếng tiêu, khẽ thở dài. Đó là một khúc tiêu mà cha nàng từng thổi mừng sinh nhật khi nàng 16 tuổi. Đã bốn năm rồi không gặp cha, không biết người thế nào. Một tia ảm đạm hiện lên khóe mắt nàng, càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ trên gương mặt xinh xắn. Hắc y nam tử nhìn đến nhập thần. Khi hắn thấy vẻ ưu thương nhàn nhạt trên gương mặt nàng không hiểu sao tim hắn nhói lên. Muốn bước nhanh lên trước ôm nàng vào ngực mà an ủi hảo hảo yêu thương. Nhận thức được suy nghĩ của mình hắc y nam tử cũng giật mình một trận. Quái! Sao hôm nay hắn cứ thấy lòng mình là lạ. Có bao giờ hắn quan tâm đến người khác đâu đặc biệt lại là một nữ nhân.
Bất cẩn hắn giẫm lên một nhành cây khô làm phát ra tiếng động, thức tỉnh cả hai người hắn và nàng. Thẩm Tuyết tỉnh táo lại sao một khắc quá chú tâm nhớ về quê hương, mà quên việc phòng bị, nơi này là dã sơn núi rừng vắng vẻ. Nàng cao giọng quát: “Ai, đi ra mau.”
Hắn cũng bừng tỉnh, xấu hổ sờ sờ mũi sau đó trấn định như thường, khuôn mặt nhu tình lúc nãy thoắt cái biến mất làm cho người ta tưởng rằng mình hoa mắt. Gương mặt lạnh lùng như băng sơn của hắn khôi phục như cũ, khí lạnh có thể đóng chết người trong vòng ba thước xung quanh hắn, ưu nhả bước ra khỏi thân cây hắn hướng nàng đi tới.
Thấy đối phương là một nam tử vận hắc y Thẩm Tuyết lia ánh mắt đánh giá hắn, trong lòng thầm nghĩ “tên này thật không tầm thường, không biết hắn đã đến sau lưng nàng bao lâu. Nghĩ đến đối phương chưa có làm gì bất lợi, nếu như hắn động thủ hẳn là nàng đã chết mấy lần rồi nhỉ.” Sống lưng nàng nổi lên một hồi lạnh toát. Bước chân hắn nhẹ như gió, dáng người cao ngất sừng sững gương mặt như điêu khắc. Mũi dong dỏng cao, môi bạc mỏng khẽ nhếch ánh lên vẻ cao ngạo khó gần, đôi mắt hắn sắc bén hữu thần, tinh ranh. Đôi mày kiếm rậm làm cho gương mặt tuấn tú thêm mấy phần mị hoặc.
Nha. Sao nhìn tên này thấy quen quen nha. Hình như đã từng gặp qua ở đâu một lần rồi nhỉ. Cố gắn lục tung trí nhớ nhưng vẫn không nghĩ ra đã từng gặp nơi nào.
Last edited by BỘ SÁT; 20-04-2016 at 09:22 PM.
Lý do: lỗi chính tả
|