Quỷ Dao Nhi nhìn hắn: 'Chỗ nào không công bình?"
"Rõ ràng quá mà." Chiến Thiên Phong giận dữ quát: "Các ngươi đều biết tiên pháp, vừa biết bay vừa biết phóng kiếm lại còn có pháp bảo pháp thuật, còn ta cái gì cũng không, các ngươi muốn giết ta đơn giản như giết một con kiến, ta làm sao có thể trốn khỏi chín lần tiệt sát của các ngươi?"
"Không có gì không công bình, tại ngươi không chịu nghe ta nói hết." Quỷ Dao Nhi lắc đầu, đáp: "Cái gọi là chín lần tiệt sát này là để khảo nghiệm trí lực và bản lãnh của con rễ môn chủ tương lai, không phải cừu sát, cho nên có xem xét đó." Nói xong móc từ trong người ra một cuốn sách mỏng quẳng cho Chiến Thiên Phong, nói: "Trên này có ghi lại một môn bí học của cửu quỷ môn ta, đó là bảy lần bảy bốn mươi chín thức quỷ đao đao pháp. Ngươi có 49 ngày luyện tập, từ ngày 50 trở đi, người của Cửu quỷ môn sẽ đến tìm ngươi, khảo giáo đao pháp của ngươi. Đao pháp của ngươi nếu quá quan, coi như vượt qua lần tiệt sát thứ nhất. Sau đó sẽ dạy ngươi môn tuyệt học thứ 2, cứ như vậy nếu như ngươi đủ thông minh đủ kiên cường, đến cuối cùng rồi ngươi chẳng những cưới được ta, mà còn trở thành nhất lưu cao thủ đương thế."
Nàng ta nói như thế, Chiến Thiên Phong minh bạch rồi. Quá trình tiệt sát của Cửu quỷ môn chẳng khác nào quá trình bức người hậu tuyển phải học nghệ. Chỉ cần người hậu tuyển chịu cực khổ, đủ thông minh, thì nhất định có cơ hội. Minh bạch điểm này, Chiến Thiên Phong nhất thời động tâm, tim đập thình thịch, nhìn quyển sách trong tay, tên bìa có ghi bốn chữ đại tự: Quỷ đao bí phổ. Hắn lật vài trang, bên trong quả nhiên có ghi rõ từng thức đao pháp. Chiến Thiên Phong chẳng biết thứ đao pháp này đáo để ra sao, nhưng nếu như nó đã là tuyệt học của Cửu quỷ môn, xem ra là không tệ rồi. Nghĩ như vậy, hắn lại đột nhiên nhớ tới chuyện khác, nói: "Không đúng, ngươi lừa ta, cái gì là nhất lưu cao thủ đương thế chứ. Đây chỉ là võ công mà thôi, trong khi các ngươi lại biết bay, đều biết tiên pháp đạo thuật. Ta cho dù luyện đao pháp có thành thục như cháo nát rồi thì đến lúc đó các ngươi tùy tiện phái một người biết tiên pháp tới, ta sẽ chỉ còn có con đường chết mà thôi."
"Nói rồi đây không phải là cừu sát, sao ngươi chẳng chịu hiểu vậy." Quỷ Dao Nhi có chút không nhẫn được phiền: "Người đến cũng sẽ sử dụng quỷ đao đao pháp đồng dạng như vậy, không dùng linh lực cũng không sử huyền công đạo thuật, chỉ khảo xét coi trình độ rành rẽ và lĩnh độ đao pháp của ngươi thế nào. Nếu đạt được yêu cầu căn bản sẽ cho ngươi quá quan. Hơn nữa ngươi dường như không xem trọng võ công. Ngươi sai rồi, huyền công và võ công kết hợp với nhau rất chặt chẽ. Công pháp có huyền kỳ cách nào cũng nhất định phải luyện từ cơ sở lên, đạo pháp càng mạnh thì chiêu thức càng hữu dụng. Thôi được, cái này nhất thời bán khắc ta có nói ngươi cũng không minh bạch. Nhưng dù sao thì ngươi cũng có nghe qua kiếm tiên chứ, võ nếu vô dụng, thì kiếm tiên cần luyện kiếm để làm gì? Chẳng lẽ chỉ đạp lên mà bay thôi hay sao?"
Ả nói thế, Chiến Thiên Phong hơi hiểu ra: "Thì ra kiếm tiên muốn đánh nhau cũng phải dùng kiếm đấu chiêu thức, như vậy có thể nói quỷ đao mà luyện được thì sau này cũng hữu dụng rồi." Chợt hắn nghĩ đến một chuyện nữa, hỏi: "Đúng rồi, ngươi vừa rồi dường như không mượn kiếm phi hành, kiếm của ngươi đâu?"
"Vũ khí của ta không phải là kiếm, vừa rồi ta cũng không phải dùng thuật tá kiếm, mà là độn thuật." Nói đến đây, Quỷ Dao Nhi cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, nói: "Nói mãi ngươi cũng chẳng hiểu, ngươi có mạng tiếp tục sống thì từ từ sẽ tự hiểu thôi." Nói đến đây chợt dùng mũi chân điểm xuống đất, đột nhiên không còn thấy đâu nữa.
Chiến Thiên Phong lần đầu tiên nghe được chuyện trong tiên đạo, muốn hỏi cho rõ hơn, không ngờ Quỷ Dao Nhi nói đi là đi, vội kêu lên: "Quỷ tiểu thư, Quỷ tiểu thư." Nhưng không nghe Quỷ Dao Nhi lên tiếng, hắn không chịu bỏ cuộc, lại gọi thêm mấy tiếng: "Quỷ tiểu thư, Quỷ Dao Nhi, Quỷ lão bà (con vợ Quỷ)."
"Đừng có gọi quỷ nha quỷ khiếu gì nữa, đi sớm rồi." Thanh âm của Hồ Thất Công đột nhiên vang lên, Chiến Thiên Phong mừng như điên, nhảy chồm dậy gọi: "Thất công." Nhưng không hề thấy thân ảnh của Hồ Thất Công đâu.
"Gọi cái quỷ gì?" Hồ Thất Công hừ lạnh, nói: "Đi về hướng tây khoảng mười dặm có một tòa miếu sơn thần, đến dưới thần án, ở giữa có một khối gạch hơi khác với các miếng gạch khác, có màu hồng đấy, ngươi dùng lực đẩy xuống, hiện ra một địa đạo, ngươi đi xuống đó. Trước khi tiến vào địa đạo, người dùng cái bao này bỏ Quỷ nha thạch vào trong. Nhớ kỹ, nhất định trước khi tiến vào địa đạo mới được bỏ vào." Tiếp theo đó, một vật gì đó được ném tới từ phía sau lưng. Chiến Thiên Phong giơ tay chụp, nhìn xem thì thấy quả là một cái túi tiền thêu hoa, to bằng một bàn tay, thêu một đôi uyênương, dường như là đồ dùng của nữ giới. Chiến Thiên Phong chẳng thèm quan tâm món này là đồ dùng của nữ nhân hay là nam nhân, vì lời của Hồ Thất CÔng làm hắn khẩn trương, lầm thầm hỏi: "Thất công, có phải là có người đang theo dõi tôi không?" Nói xong rụt cổ lại nhìn đông nhìn tây, thấy ngoài trừ con quạ đen ở trên một cổ thụ xa xa kia, chẳng có thứ gì nhìn ngại mắt cả.
"Không được nói bậy, chiếu theo lời lão phu mà làm là được." Hồ Thất Công nói xong câu này rồi không lên tiếng nữa.
Chiến Thiên Phong biết Hồ Thất Công muốn hắn làm thế tất có đạo lý của ông ta, liền thu lấy cái túi tiền, bây giờ mà mặc đồ đỏ của chú rễ nữa thì chẳng ra ất giáp gì, bèn cởi ra quẳng qua một bên, theo lời đi về hướng tây. Quả nhiên hắn đi được khoảng 10 dặm thì thấy có một miếu sơn thần, miếu đã hoang phế, tàn phá bất kham, càng không có người nào. Chiến Thiên Phong tiến vào miếu, thấy dưới thần án có một lớp bụi dày, khi gạt ra, hiện ở dưới một lớp đất lát gạch xanh, trong đó quả nhiên có một miếng gạch màu đỏ.
"Cái sơn thần miếu cũ này không ngờ lại có cơ quan địa đạo, không ngờ Thất công ổng vẫn biết, lão hồ li quả nhiên không tầm thường." Chiến Thiên Phong lầm bầm thế, rồi y lời dùng túi tiền đựng quỷ nha thạch. Trên túi tiên có một cái dây buộc mảnh, có thể gút chặt miệng túi, nhưng khi Chiến Thiên Phong vừa rút dây cột lại, thì dị tượng đột hiện, trong túi tiền chợt phát xuất những tiếng kêu kỳ dị, thê lệ cuồng bạo giống như có vạn quỷ cùng gào. Tiếp theo tiếng gào rú đó, túi tiền đột nhiên phình to, chớp mắt đã to gấp mười lần, gần bằng một con heo mập rồi.
Chuyện này quá quái dị, Chiến Thiên Phong không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng cả kinh, té ngồi bẹp xuống đất, hai con mắt mở trừng trừng nhìn cái túi tiền thêu hoa phình to đó mà hoàn toàn kinh ngốc.
Tiếng rú trong túi tiền tiếp tục khoảng thời gian chừng một bửa cơm thì từ từ im trở lại, tiếp theo tiếng rú nhỏ dần rồi tiêu biến vào vô hình đó, túi tiền cũng dân dần thu nhỏ, cuối cùng rút trở về hình dạng ban đầu. Tuy dị tượng đã tiêu thất, Chiến Thiên Phong vẫn vô cùng sợ hãi, qua cả buổi mới từ từ đưa tay ra chạm vào túi tiền rồi rụt ngay lại, giống như đụng phải một cục than hồng vậy, họăc là giống mèo đùa với chuộc, tát một cái thử một hồi rồi rụt lại, khi xác nhận túi tiền không biết cắn người, hắn mới dám cầm trong tay, vỗ ngực nghĩ: "Quỷ Dao nhi nói cái quỷ nha thạch này là bảo vật của Cửu quỷ môn, xem ra quả nhiên là có chút quỷ môn đạo. quỷ nha à quỷ nha, đừng có ở trong cục đá này thật sự có giấu đôi quỷ đó nghe, ai da, không biết tối đến nó có chui ra hút máu ta không nữa." Rồi hắn sờ loạn trên người, vẫn tốt, trên người hắn không hề có hai dấu răng như trong tưởng tượng.
Định lại thần, hắn bỏ túi tiền vào trong người, không ngừng xoay chuyển tâm tư: "Cái túi tiền thêu hoa này chắc là một bảo vật, chí ít quỷ nha trong quỷ nha thạch cũng không cắn nát nói chui ra được. Lão hồ li nhiều bảo vật, bổn cùng thiếu gia ta ngược lại nghèo rớt mùng tơi, cái túi tiền này ta phải giữ lại mới được." Xong hắn cột chặt túi tiền vào trong y phục, rồi chiếu theo lời của Hồ Thất Công án tay lên khối gạch màu đỏ. Vừa án lên, thì mặt đất nứt lộ ra miệng một địa đạo, Chiến Thiên Phong thò đầu vào thấy ở dưới tối đen, liên bẻ một khúc song cửa sổ xuống móc đá lửa đốt. Hắn là lưu manh sống bờ sống bụi, tự nhiên lúc nào cũng mang đá lửa theo người, không ai nấu cơm co ăn thì tự hắn nấu nướng. Sau khi đốt cháy song cửa sổ, hắn buông mình nhảy xuống địa đạo.