Truy tìm Đỉnh cao
Tác giả: Thiên Tử Kiếm
Chương 36: Cải tạo đũa phép thành công
Người dịch: hoangsau
Nguồn: 4vn.eu
Móa, Tà đế Xá lợi à? (*)
Lâm Thiên không khỏi liên tưởng tới món chí bảo của Ma môn này, chỉ biết tham lam hấp thu công lực, tuyệt không chịu nhả ra, thật khiến người ta rầu lòng.
“Hình như chúng ta lại trở lại vấn đề thu gọn hình dáng đũa phép, nếu hiểu được nguyên lí, họa may mới tìm được cách phóng ma lực ra”, dòng chữ trên trang nhật kí từ từ hiện lên.
Đúng vậy, việc nghiên cứu của Lâm Thiên, đã không đơn thuần là làm sao giảm được kích cỡ đũa phép mà nó đã đổi thành việc nghiên cứu nguyên lí của đũa phép.
Ý nghĩa của đũa phép đối với phù thủy tựa như một bộ âm li khuếch đại, có thể tăng cường khả năng của phù thủy lên rất cao. Như đã biết, thế giới phù thủy thực ra cũng có bùa chú không cần tới đũa phép vẫn có thể thi triển thành công. Nhưng khi đó, lượng ma lực yêu cầu là rất lớn, tuyệt đại đa số phù thủy không thể đáp ứng đủ yêu cầu, cho dù làm được cũng chỉ ở một số pháp thuật tầm thường. Bạn định nói ở năm nhất, ma pháp Quirrell dùng để khống chế Harry là cao thâm? (** ) Vậy xin lỗi, pháp thuật đối phó với một đứa học sinh năm nhất mà gọi là cao thâm, ôi, thế khéo toàn bộ phù thủy xấu hổ mà nhảy lầu tự tử cả!.
Vậy đũa phép làm thế nào lại có thể giúp phù thủy sử dụng pháp thuật dễ dàng hơn? Nguyên lí của nó hẳn cũng rất gần với thứ Lâm Thiên và Tom Riddle đang nghiên cứu.
Lại châu đầu vào mục tiêu mới, Lâm Thiên gần như quên ăn quên ngủ điên cuồng thí nghiệm, từ đó tới trước Lễ Hội Ma, hắn chỉ trừ tham gia tập luyện Quidditch, cứ hở ra là lẩn mất, khiến tụi Harry mấy lần muốn tìm mà không được.
Cứ thế, Lâm Thiên hầu như không còn để ý tới vấn đề gì khác. Nhưng hôm nay là Lễ Hội Ma, hắn bị Malfoy kéo đi tham gia, đành tiếc rẻ tạm dừng nghiên cứu, theo Malfoy đi tới đại sảnh đường.
Đại sảnh đường hôm nay được trang trí rất đẹp, học sinh đã đông đầy. Những quả bí rợ của Hagrid được khoét lỗ xâu thành lồng đèn treo, bí to đến nỗi khéo ba người ngồi vào cũng đủ. Dumbledore còn mời một đội vũ kịch tên là đầu lâu gì đó tới biểu diễn, khiến cho tiếng vỗ tay vang khắp toàn tràng.
Lúc này Lâm Thiên đứng ngơ ngẩn một mình, đầu vẫn toàn công thức nọ kia. Hôm nay Riddle tính ra được một loại công thức điều chế nghe rất có khả năng thành công, hắn vốn đã chuẩn bị bắt tay vào thực hiện, giờ lại phải tham gia cái lễ hội chán òm này, thực lãng phí thời gian.
Không thể không nói, gần đây Lâm Thiên nghiên cứu hơi điên cuồng quá, đầu tóc cũng không được gọn gàng như xưa, thần sắc thường xuyên mệt mỏi, hầu như không để ý tới chuyện gì khác.
Ngồi trong đại sảnh đường một lát, Lâm Thiên thừa lúc Malfoy bị Pansy quấy rối len lén chuồn ra. Tới ngoài cửa, một trận gió lạnh thổi tới khiến hắn rùng mình, đầu óc chợt trở nên thanh tĩnh hơn, hắn vươn tay, hít một làn hơi mới.
“Sao bạn không tham gia lễ hội?”, một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên từ phía sau: “bạn là Lâm Thiên Taylor hả?”
Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, trước mặt hắn là một cô bé châu Á. Cô bé rất xinh, làn da trắng muốt, đôi mắt đen trong như bờ nước lặng, mái tóc dài óng ả, dáng người cao ráo, miệng cười ôn nhu.
“Cho Chang?”, Lâm Thiên nhíu mày: “hay gọi theo cách của người Trung Quốc, Trương Thu tiểu thư?”. Thấy mối tình đầu (vốn có) của Harry xinh xắn thế này, câu nói Lâm Thiên cũng bất chợt văn nhã hẳn, còn chào bằng tên Trung Quốc nữa.
“Ơ, phải”, Cho Chang không ngờ Lâm Thiên nhận ra mình, còn biết cả cách chào hỏi của người Trung Quốc nữa: “sao bạn lại biết tôi?”
“Những cô gái xinh đẹp tất nhiên luôn được người khác chú ý”, Lâm Thiên kiểu cách: “sao bạn cũng không vào?”
“Tôi đang hỏi bạn cái này mà”, Cho Chang che miệng cười: “nói cho bạn nghe cũng không sao, tôi không hợp với không khí trong đó lắm”.
“Ra vậy”, Lâm Thiên gãi gãi đầu: “a, tôi vừa nghĩ đến một món Độc dược mới, nhất định phải làm thử mới được, tạm biệt bạn, hôm khác nói chuyện sau nhé”, nói xong hắn co giò chạy luôn.
“Tầm ma khô, hạt cây ăn thịt người Phi châu, máu rồng loãng cấp độ 3…”, Lâm Thiên án theo công thức của Riddle đưa cho, hí hoáy ghi chép, hoàn toàn chìm đắm trong việc mày mò điều chế.
Trong lúc toàn tâm toàn ý làm việc, Lâm Thiên không phát hiện ra cuốn nhật kí vừa thoáng hiện ra một làn ánh sáng màu đen.
Lâm Thiên đột nhiên thấy đau đầu choáng váng, hai mắt nặng trĩu, hắn gục đầu trên bàn bất tỉnh.
Vài giây sau, Lâm Thiên lò dò đứng dậy, hai mắt vô hồn, ra khỏi Phòng Truyền Thuyết, bước chân tới tầng hai của lâu đài.
-------
Chờ Lâm Thiên tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trong Phòng Truyền Thuyết, ngồi trên một cái ghế, tựa hồ quá mệt mà vừa thiếp đi vậy. Hắn cảm giác có gì đó không ổn, vội vàng thu dọn dụng cụ trở lại tháp ngủ Slytherin. Quả nhiên, Malfoy nhanh nhẩu kể cho hắn chuyện giật gân vừa xảy ra tối nay, lâu đài bị tấn công. Nhưng kẻ bị thương không chỉ có con mèo Bà Noris của lão Filch, còn có cả người Lâm Thiên vừa gặp lúc tối, học sinh nhà Ravenclaw – Cho Chang.
Ngày hôm sau Lâm Thiên đi tới chỗ xảy ra sự cố, nhìn dòng chữ đỏ như máu trên tường: “phòng chứa bí mật đã được mở ra, kẻ thù của người kế vị Slytherin hãy liệu hồn”. Lâm Thiên bần thần, hắn vội cẩn thận kiểm tra quần áo mình, hồi lâu mới phát hiện thấy một vệt máu rất nhỏ phía mép áo choàng. Quả nhiên Tom Riddle đối phó với Lâm Thiên cẩn thận hơn hẳn với Ginny. Lâm Thiên rùng mình, gần đây hắn quá chú tâm vào việc nghiên cứu, lơ là tới việc phòng ngự, không dè bất tri bất giác đã bị Tom Riddle khống chế rồi.
Phần Cho Chang, khả năng là nhìn thấy hắn, tò mò đi theo nên mới bị dính chưởng.
Lâm Thiên ngầm dặn bản thân nỗ lực cảnh giác, thí nghiệm lần sau nhất định phải ngầm vận nội lực chuẩn bị ứng phó bất cứ lúc nào. Phối hợp một chút với Voldemort không sao, nhưng nếu hắn hoàn toàn bị khống chế thì thực quá nguy hiểm, vạn nhất bị người khác trông thấy thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội.
Mấy ngày sau, bọn học sinh, trong đó mồm to nhất là Malfoy, đều ngấm ngầm truyền tai nhau truyền thuyết về Phòng chứa bí mật. Như Hermione thậm chí còn đòi giáo sư Binns – giáo sư môn Lịch sử pháp thuật giảng cho nghe sự tích thành lập Hogwarts hơn một ngàn năm trước.
Còn Lâm Thiên, mấy ngày đó hắn đều căng thẳng phòng bị, nhưng Voldemort hình như không định quá cấp tấp đi mở Phòng chứa bí mật; một tin vui, nghiên cứu của hai người rốt cuộc đã có chút thành quả.
Lâm Thiên trong một lần thí nghiệm chợt lóe lên linh cảm: mỗi phù thủy chỉ có một cây đũa phép phù hợp nhất với mình. Ngẫm lại cảm giác kì diệu khi tiếp xúc với cây đũa phép của mình, Lâm Thiên rốt cuộc hiểu ra một nguyên lí vô cùng quan trọng.
Đó là độ tương thích. Sử dụng được cây đũa nào nghĩa là cây đũa phép đó đã chấp nhận và thần phục người sử dụng, giúp cho phù thủy dễ dàng phóng ra thần chú. Mà những Squib, tỉ như lão Filch không biết cách để đũa phép thần phục, cho nên họ cũng không thể sử dụng chúng được.
Tiếp đó, trong quá trình điều chế, Lâm Thiên cho thêm một vài giọt máu của bản thân, quả nhiên sau vài lần, hắn rốt cuộc có thể chế ra một cây đũa phép dùng pin ma lực phóng ra thần chú.
Đột phá được vấn đề rất quan trọng này, Lâm Thiên rốt cuộc chế tạo ra được vật phẩm thay thế đũa phép. Hắn dùng phần sừng Bạch kỳ mã còn lại thử nghiệm, nhỏ vài giọt máu, dùng gỗ thủy tùng tạo hình, đưa ma dược vào, cuối cùng dùng thêm một đạo thần chú bảo vệ ở bên ngoài, kết quả là một cây đũa phép – đúng ra là một cái nhẫn phép đã hình thành.
Hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay phải, quả nhiên cảm giác được sự tương thích với chiếc nhẫn. Hắn giơ tay lên, khẽ niệm: “Sectumsempra”, chiếc nhẫn màu đen đột ngột sáng lên, một đạo kiếm sáng chớp lên, chém nổ một cái tủ thành hai nửa.
Vẫn còn kém đũa phép thường một chút!
Lâm Thiên cảm thán nghĩ, vậy là sử dụng đươc rồi. Tiếc là không có thời gian, bằng không đã có thể chế tạo một chiếc nhẫn tinh xảo đẹp mắt hơn nhiều, không đến nỗi khó nhìn như thế này.
Coi như là thành công rồi phải không? Lâm Thiên tự an ủi mình.
Hắn tiếp tục thử nghiệm thêm cho thuần thục. Chỉ tiếc, kiểu gì trong lúc chế tạo độc dược ma lực cũng phải cho vài giọt máu vào, không thể nào chế tạo hàng loạt được.
Thí nghiệm thành công, Lâm Thiên đi tìm lão Filch xin tí huyết, chế tạo thành một cây đũa phép bình thường, hắn khoét một đầu đổ khá nhiều độc dược vào. Làm như vậy lão Filch sẽ có thể sử dụng được đũa phép, chỗ bất ổn duy nhất là phải thường xuyên bổ sung ma lực, mà lượng lưu trữ cũng không phải quá nhiều.
Khi lão Filch nhận từ tay cây đũa phép, thực hiện thành công món Bùa bay, bùa triệu tập, bộ dạng lão lúc đó Lâm Thiên biết cả đời mình sẽ không quên được.
Có thể tưởng tượng, một Squib mấy chục năm qua bị người ta khinh bỉ, giờ có thể sử dụng được đũa phép, hẳn sẽ kích động tới nhường nào. Điều này có nghĩa, sau này lão Filch không cần hâm mộ tụi học sinh sử dụng phép thuật, cũng không cần động tay chân tự dọn dẹp nữa. Lão Filch lúc đó khóc ròng phải biết, may mà lão khống chế được bản thân, nếu không Lâm Thiên chắc đã không ngại đá cho lão một cái bay ra ngoài khi lão ôm hắn cảm tạ, còn định bôi cả đống nước mắt lên người hắn.
“Lâm Thiên, Lâm Thiên, thực sự cảm tạ cậu, thực cảm tạ câu”, lão Filch kích động không ngừng: “sau này có chuyện gì cần giúp, cậu cứ tìm tôi”.
Lâm Thiên nhận lời cảm ơn của lão Filch xong, vội vàng trở lại Phòng Truyền Thuyết. Lão Filch đem hết những gì cất giấu, thu thập được của tụi học sinh mấy chục năm qua tặng hết cho Lâm Thiên. Hắn muốn trở về sắp xếp xem có món gì hay không.
Thế giới phù thủy có rất nhiều đồ vật không thể bảo tồn hay truyền thừa lại, rất nhiều phát minh hay ghi chép quý giá, vì lí do này khác đã dần biến mất trong dòng lịch sử. Tỉ như thần chú cổ xưa má Harry dùng để bảo vệ nó, thần chú giúp Voldemort sống lại, tất cả đều cổ xưa, huyền bí và mạnh mẽ, nhưng hầu như chẳng có ai biết.
Rõ ràng, với cách sinh hoạt của thế giới phù thủy, vô số thành quả của tiền nhân đã bị lãng phí một cách đáng tiếc.
Những học sinh thông minh lại thường là tụi khó bảo, thường xuyên vi phạm nội quy, ví dụ như anh em Fred, như Hary, hay như chính Lâm Thiên. Thế nên trong đống đồ lão Filch thu thập hàng chục năm, hẳn là có không ít thứ hữu dụng. Một số thứ lão Filch không biết tác dụng là gì, còn có một số bút kí lão đọc cũng không hiểu.
Quả nhiên, Lâm Thiên trong lúc dọn dẹp đống đồ, tìm được không ít thứ hữu dụng.
(*). Một bảo vật trong “Đại đường song long truyện”.
(**) Có lẽ là nói đoạn Quirrell dùng tay ko hóa ra dây thừng trói Harry trong HP tập 1.
|