- Ha ha ha ha... Tiểu tử, vừa rồi ngươi dùng Thanh Ngâm kiếm đâm ta mà lại không nhận ra ta sao? Giả thần giả quỷ? Ngược lại ngươi nói đúng đó, hiện tại ta chính là quỷ thật, cũng không cần phải giả vờ làm gì. Một thân đạo lực của ngươi cũng khá tinh thuần, đáng tiếc vẫn chưa thâm hậu, cho nên lão nhân gia ta mới không thể ngưng tụ thành thực thể. Nếu như có nhiều hơn để ta hấp thu thêm một ít, e là hiện tại cũng có thể hóa ra thân thể rồi. Bất quá cũng tốt, dù cho mượn toàn thân đạo lực của ngươi ngưng tụ hóa thân cũng chẳng để làm gì, đằng nào cũng vẫn bị rơi vào quỷ đạo. May mà lão nhân gia ta cũng nhớ lại được nhiều sự tình, nghỉ ngơi thêm một thời gian chờ công lực của ta khôi phục vài thành, liền đi tìm cái tên tiểu tử sơn thôn kia đoạt xá, hắn *** nhưng thật ra lại là một cái lô đỉnh rất tốt, tựa hồ trong cơ thể hắn có một cổ lực lượng cổ quái. Vừa nghĩ tới tiểu tử kia *** sớm muộn gì cũng để cho ta sử dụng, ta còn phải cảm tạ đạo lực của ngươi đã trợ giúp ta một tay đó. Vài ngày này, ta liền ở Thái Bình thôn giết thêm mấy người, luyện tập một chút pháp thuật đoạt xá trước đã, miễn cho đến lúc đó thất bại lại phí mất một cái lô đỉnh thượng hạng.
Thành Hoa Thụy nghe xong lời ấy, vừa xấu hổ vừa tức giận, dưới cơn thịnh nộ thanh quang của phi kiếm lóe lên, liền muốn đem hắn trảm dưới kiếm. Ác quỷ cũng thức thời, hắc quang chợt lóe lên liền biến mất không thấy đâu. Thành Hoa Thụy lại liên tục phóng ra truy linh phù, nhưng không hề có phản ứng. Thành Hoa Thụy minh bạch, sợ rằng ác quỷ này có pháp thuật kỳ dị gì đó, rốt cuộc lại đem đạo lực đưa cho hắn chuyển hóa để sử dụng, chỉ sợ là hôm nay pháp lực của hắn đã khôi phục lại không ít, bản thân mình lại không theo sát được hành tung của hắn, dù cho tìm thấy, sợ là cũng không thể gây thương tổn được hắn.
Nghĩ đến đó, Thành Hoa Thụy trong lòng lo lắng ác quỷ trở lại hại người, liền dự định phải nhanh chóng đi Ủy Vũ Sơn làm xong công chuyện rồi lập tức trở lại Vương Ốc sơn, bẩm báo sự tình để Thiên Thanh đạo trưởng biết được việc này. Chỉ là thiếu niên sơn thôn Trương Dực Chẩn lại bị ác quỷ kia nhằm vào, nên làm thế nào cho phải đây?
Thành Hoa Thụy một bên suy nghĩ, một bên lao nhanh xuống núi chạy tới Thái Bình thôn, khi tìm thấy Trương Dực Chẩn trong lòng đã có sẵn chủ ý, cho nên hắn giản lược kể lại một lần cuộc tao ngộ của hắn cùng ác quỷ ở đằng sau núi cho Trương Dực Chẩn, sau đó liền nói ra sự sắp đặt mà dọc đường hắn đã suy tính kĩ:
- Chỉ cần ngươi còn ở trong sơn thôn này, ác quỷ thế nào cũng không bỏ qua cho ngươi, còn có thể làm hại người quen của ngươi. Ta có một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên, ngươi cùng ta đi Ủy Vũ sơn Tam Nguyên Cung, chờ sự tình của Ủy Vũ sơn được làm thỏa đáng, lại cùng với ta đi Vương Ốc sơn Thanh Hư cung. Ngươi mà rời đi, tự nhiên là ác quỷ sẽ đi theo, đám thôn dân sẽ không phải chịu bị hãm hại nữa. Một đường do ta trông coi, ác quỷ muốn hại ngươi cũng không phải là chuyện dễ. Dực Chẩn... Ý của ngươi thế nào? Nếu ngươi không muốn rời nhà quá xa, có thể để ác quỷ theo chúng ta lên Ủy Vũ Sơn, nhờ các đạo trưởng Tam Nguyên Cung xuất thủ trừ khử ác quỷ đi.
Trương Dực Chẩn trầm ngâm trong chốc lát, mặt lộ vẻ khó xử.
- Đạo trưởng...
Thành Hoa Thụy sắc mặt hổ thẹn, xua tay nói:
- Dực Chẩn không nên gọi đạo trưởng, gọi Hoa Thụy là được.
- Hoa Thụy huynh!
Trương Dực Chẩn chắp tay, cảm động nói.
- Đa tạ Hoa Thụy huynh đã lo lắng chu toàn, Dực Chẩn vô cùng cảm kích. Theo như lời vừa nãy cũng không có gì là không thể, cho dù không có ác quỷ này tương hại, qua một đoạn thời gian nữa ta cũng phải ly khai thôn, muốn đi Phương Trượng đẻ tìm cha mẹ đẻ của ta.
- Phương Trượng?
Thành Hoa Thụy vẻ mặt kinh ngạc.
- Người ta nói có ba ngọn tiên sơn, Phương Trượng, Bồng Lai cùng Côn Lôn, đều ở hải ngoại, cách Trung thổ không dưới mười vạn dặm, chỉ được nghe tổ sư giảng qua, nhưng mấy ngàn năm nay chưa từng nghe nói có người gặp được ba tòa tiên sơn đó cả. Nếu như là thập châu trong hải nội, Doanh Châu, Huyền Châu, Trường Châu, Lưu Châu, Nguyên Châu, Sinh Châu, Tổ Châu, Viêm Châu, Phượng Lân Châu, Tụ Quật Châu, người hữu duyên đắc đạo vẫn còn có thể phi kiếm đi tìm, cũng như gia sư Thiên Thanh đạo trưởng đã từng dưới cơ duyên xảo hợp mà đến được Viêm Châu. Nhưng Phương Trượng này, chỉ sợ cho dù là người có thể ngự kiếm thuấn tức ngàn dặm như gia sư, cũng không dám nói có thể tìm đến tiên sơn trong truyền thuyết.
- A!
Trương Dực Chẩn hít vào một hơi thật sâu, trước kia không biết Phương Trượng này ở nơi nào, cho rằng xa nhất bất quá cũng chỉ ngoài ngàn dặm, không ngờ lại chính là tiên sơn trong truyền thuyết, hơn nữa cách xa Trung thổ không dưới mười vạn dặm. Rốt cuộc phụ mẫu thân sinh của chàng là thần thánh phương nào, sao lại ở tại tiên sơn trong truyền thuyết? Ở tại tiên sơn trong truyền thuyết còn chưa tính, lại còn muốn chàng một tiểu tử phàm gian bình thường đi nghĩ cách cứu viện? Đây chẳng phải là nan đề so với lên trời còn muốn khó hơn sao?
Thế nhưng trước mắt, chưa cần đề cập tới làm thế nào để tìm được tiên sơn, dù cho có tìm được thì làm sao để đến được, còn chưa tính đến phải đối mặt với ác quỷ kia quấn lấy thân, cũng cần phải trốn tránh ẩn náu. Chủ ý đã định, Trương Dực Chẩn đứng lên, chắp tay hướng Thành Hoa Thụy vái một cái, nói rằng:
- Như vậy Dực Chẩn đã phải làm phiền Hoa Thụy huynh rồi!
Thành Hoa Thụy vội vàng nâng Trương Dực Chẩn dậy, nghiêm mặt nói:
- Chúng ta là người tu đạo, trên thuận theo thiên tâm, dưới cảm hóa dân ý, tu chính là vô thượng đại đạo, hành chính là vì thiện làm việc. Những việc nhỏ này, đều là bổn phận, Dực Chẩn không cần quá suy nghĩ. Trái lại ta thấy ngươi khuôn mặt thanh tú, cốt cách thanh kỳ, nếu ác quỷ kia có thể nhìn trúng ngươi, ta nghĩ ánh mắt của sư phụ ta càng cao hơn ác quỷ, nói không chừng vừa thấy liền sẽ thu ngươi làm đệ tử, đến lúc đó chúng ta chính là sư huynh đệ rồi!
Trương Dực Chẩn nghe xong chỉ cười ha hả, cũng không để ở trong lòng. Nếu ác quỷ đã khôi phục pháp lực, dĩ nhiên là lên đường càng sớm càng tốt. Hành lý những thứ này thời gian qua phụ mẫu đã chuẩn bị xong, việc này không nên chậm chễ, Trương Dực Chẩn quyết định ngay tối hôm đó liền ly khai Thái Bình thôn.
Trương Dực Chẩn lại đem việc xuất hành cùng với Thành Hoa Thụy báo lại cho phụ mẫu biết, đồng thời cũng nói cho họ biết Phương Trượng là nơi nào. Vợ chồng Trương Nhân nghe thấy thế thì mừng rỡ, có đạo trưởng đắc đạo đồng hành, tự nhiên cũng yên tâm về an nguy của nhi tử. Hai vị lão nhân mừng rỡ, đối với Thành Hoa Thụy nhiệt tình đủ kiểu, cũng khiến cho Thành Hoa Thụy nhất thời chân tay luống cuống, câu nệ vô cùng.
Dù sao nhi tử cần đi xa, tuy nói có đạo trưởng đồng hành, trong lòng nhị lão cũng không đành, vừa vui vẻ vừa đau thương. Trương phụ coi như là kiên cường trấn tĩnh, Trương mẫu thỉnh thoảng lại âm thầm gạt lệ, thấy vậy Thành Hoa Thụy trong lòng cũng thổn thức. Ngược lại Trương Dực Chẩn dường như không có việc gì, cùng Thành Hoa Thụy cười nói vui vẻ, nói đến chuyện tu tiên mộ đạo, trong lòng vô cùng trông ngóng. Lại nói đến thiên hạ rộng lớn, sông núi mỹ lệ, thần thái chàng như không thể đợi được muốn cất bước lên đường.
Cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, chợt nghe thấy cửa sân có tiếng kêu, âm thanh của Hồng Chẩm vang lên ở trong sân:
- Trương thúc, Dực Chẩn có nhà không?
Dực Chẩn vội vàng chạy ra phòng ngoài đón Hồng Chẩm vào nhà, nhị lão cũng mời Hồng Chẩm cùng ăn cơm. Hồng Chẩm tạ ơn, lại trực tiếp đi đến trước mặt Thành Hoa Thụy, cũng không nói lời nào liền cúi đầu bái lạy.
Thành Hoa Thụy luống cuống vội vàng bỏ bát xuống, đưa tay đỡ lấy nhưng lại cảm thấy không hợp lễ tiết, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Dực Chẩn cầu cứu. Trương Dực Chẩn kéo Hồng Chẩm dậy, đỡ nàng ngồi xuống, nói rằng:
- Hồng Chẩm, có việc gì thì cứ nói đừng ngại, không nên đa lễ!
Hồng Chẩm muốn nói lại thôi, đứng lên vái một vái rồi mới nói:
- Đạo trưởng, gia phụ bị ác quỷ hại chết, Hồng Chẩm thân là con gái, không thể vì cha mà báo thù là bất hiếu. Khẩn cầu đạo trưởng thu Hồng Chẩm làm đồ đệ, để cho Hồng Chẩm học được pháp thuật giết chết ác quỷ vì cha báo thù.
Thành Hoa Thụy cười ha hả, nói rằng:
- Hồng Chẩm cô nương mau mau mời ngồi, không cần đa lễ. Ngươi nóng lòng báo thù, là vì hiếu đạo, nhưng chúng ta tu đạo, là vì để ứng với thiên đạo, cũng không phải vì sát nhân mà tu đạo. Lại nói, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, ta chỉ là đệ tử đời thứ ba của Thanh Hư cung, không có tư cách thu đồ đệ. Ta khuyên ngươi hãy chặt bỏ những tâm tư này đi, ác quỷ kia tự có cao nhân trừ khử, không cần phải quá cố chấp như thế.
Hồng Chẩm thần tình kiên nghị, không chịu lui bước:
- Đạo trưởng, ta đã nghe ngóng khắp nơi, Thanh Hư cung cũng có nữ đệ tử. Hồng Chẩm tuy là nữ tử, nhưng đại thể cũng biết chữ nghĩa, nghe người nói nhỏ không tu đạo, lớn không học võ, lại nghe người nói, buổi sáng được nghe giảng đạo, chiều chết cũng đáng giá. Hồng Chẩm một lòng mộ đạo, đạo trưởng có thể nào lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm sao? Hồng Chẩm chỉ cầu xin đạo trưởng tiến cử, đến lúc đó Hồng Chẩm có thể vào làm môn hạ Thanh Hư cung hay không đó là tạo hóa của bản thân, việc nhấc tay làm lại giúp được cho người, đạo trưởng trên ứng theo thiên đạo, cũng nên dưới thuận với nhân tâm.
Hồng Chẩm mở miệng nói một phen, Thành Hoa Thụy cùng Trương Dực Chẩn á khẩu không nói được gì.