Ý chí sinh tồn của nàng quá mạnh, mặc dù bên người nàng hắn không thấy bất cứ vũ khí nào, và trên tay cũng không có bất kỳ vết chai nào, nhưng nếu một người bình thường mà gặp phải vết thương như thế này đã sớm chết không biết bao nhiêu lần!
Rơi xuống sông Mang Nãng mà không chết đuối, cũng không bị thủy quái ăn thịt là một kỳ tích quá lớn rồi.
Mà cô gái này cũng quá mức lạnh lùng, trừ lúc băng bó vết thương cho nàng khi nãy, còn lại nàng chỉ lẳng lặng nằm đấy khôi phục thương thế.
Đằng Phi cũng không cảm thấy quá khó chịu với hành động này của nàng, so với những ánh mắt thương hại bình thường hắn phải đối mặt, hắn càng muốn ở cùng ở cô gái này hơn.
Đằng Phi an trí cô gái ấy xong cả người cũng ướt đẫm mồ hồi, hắn liền đi đến bờ sông cởi áo nhảy xuống, bơi đến giữa sông mới thở dài một cái, không biết tại sao, trong suốt mười ba năm nay, chưa bao giờ hắn được vui vẻ như bây giờ.
Ta… đã cứu được một mạng người! Ta… không phải là phế vật! Đúng, cho dù ta không thể tu luyện nhưng ta vẫn còn hữu dụng!
Đằng Phi thậm chí còn muốn hét to lên, nhưng nghĩ đến cô gái áo trắng vẫn còn tĩnh dưỡng bên kia liền ngậm miệng lại, từ từ bơi vào lùm cỏ gần bờ.
Không lâu sau hắn bước lên bờ với ba bốn con cá lớn bị nhánh cây xuyên qua.
Rồi hắn lại tiếp tục đi nhặt củi khô về nhóm lửa, làm sạch sẽ cá rồi đem đi nướng, vừa nướng vừa vẩy vẩy lên một ít muối. Trong chốc lát, mùi cá nướng thơm lừng đã tỏa ra ngao ngát.
Lúc này, có người ở đây nướng cả, chỉ sợ khắp Đằng gia cũng không tìm được người thứ hai.
Đằng Phi nướng cá xong liền xoay người lại nhưng thiếu chút nữa bị dọa đến quăng hết cá đang cầm trên tay xuống đất, bởi vì, cô gái áo trắng đang khoác y phục của hắn lúc này đã hồi tĩnh, lẳng lặng ngồi ngay cửa túp lêu đơn sơ nhìn hắn chằm chằm.
- Tỷ, sao tỷ lại ngồi dậy rồi? Tỷ cần phải nằm yên tĩnh dưỡng!
Đằng Phi thở dài một hơi rồi nói.
- Ta không sao!
Cô gái áo trắng thản nhiên trả lời, rồi nhìn hắn hỏi:
- Đây là đâu?
- Đằng Gia Trấn!
Đằng Phi vừa trả lời vừa đem con cá đến cho nàng, vẻ mặt có mấy phần tự hào.
Bất kì một để tử Đằng gia nào cũng đều sẽ cảm thấy một chút kiêu ngạo khi nhắc đến gia tộc của mình, điểm này cũng bình thường thôi.
Cô gái áo trắng kia nghe xong cũng không nói thêm gì, hai mắt chỉ khẽ nhíu một cái rồi cầm lấy con cá nướng kia lên ăn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
- Tỷ là Mạo Hiểm Giả sao?
Đằng Phi do dự một chút, nhưng cũng không nhìn được mở miệng hỏi.
- Mạo Hiểm Giả?
Cô gái khẽ sững sốt một chút, nhưng rồi nhẹ giọng đáp:
- Cũng có thể xem là thế.
Coi như là? Đằng Phi nghe câu trà lời trong lòng cũng có chút buồn bực, cái này cũng gọi là trả lời sao, nói cũng như không…
Đến khi mặt trời đã khuất sau chân núi, bầu trời bao la nhá nhem tối, Đằng Phi mặc dù không muốn nhưng cũng phải rời đi, hắn biết bản thân mình phải trở về, hắn nhìn cô gái áo trắng kia nói:
- Ta phải về rồi, ngày mai, ta sẽ trở lại thăm tỷ.
Trên mặt cô gái áo trắng cũng không có điểm gì bất ngờ, gật đầu nói:
- Được.
Đằng Phi gật đầu đáp lại, rồi đem mấy con cá đã nướng ban nãy đặt trước mặt nàng, sau đó còn gom thêm một chút củi khô nhóm một đống lửa, làm xong hết thảy mới cáo từ rời đi.
Nhìn bóng lưng có chút đơn bạc của Đằng Phi, cô gái áo trắng khẽ cười: “Thiếu niên này, cũng tốt thật!”
Sáng hôm sau, Đằng Phi không đến Diễn Võ Trường nữa mà lặng lẽ đi mua vài bộ y phục nữ giới, chủ quán lúc bán hàng cho hắn trong lòng cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ vị công tử phế vật này có người yêu rồi sao? Chưa chi đã mua quần áo nữ rồi, xem ra cũng không phải là thứ bỏ đi!
Đằng Phi mua xong liền đi ra khỏi trấn, đang đi bỗng nhiên trên đường xuất hiện vài người chặn đường hắn lại, hắn nhận ra người ngăn cản hắn chính là Thác Bạt Mẫn Hồng, cũng là một công tử dòng chính của gia tộc Thác Bạt.
Võ giả Đấu khí, Tam cấp nhất giai!
So với tuổi hắn hiện giờ, đạt được cấp độ này cũng xem như không tệ, nếu gia nhập quân độ hoàng triều ít nhất cũng sẽ có được một chức quan nho nhỏ!
Phải biết rằng, người thường muốn lên chức Ngũ trưởng cũng đã là khó như lên trời rồi!
- Ây, đây không phải là… bạn đồng học Đồng Phi công tử Đằng gia sao? Vội vội vàng vàng làm cái gì đây? Bỏ nhà đi hoang à?
Thắc Bạt Mẫn Hồng vẻ mặt khinh thường, nhìn sang bọc đồ trên tay Đằng Phi nói với giọng chế nhạo.
Thác Bạt Mẫn Hồng và Đằng Phi vài năm trước cùng nhau học ở một thư viện vỡ lòng, vì vậy, cũng có thể nói cả hai là bạn học chung, chẳng qua Thác Bạt Mẫn Hồng ỷ bản thân mình có thể tu luyện đấu khí nên lúc nào cũng kiêu ngạo không coi ai ra gì thôi!
Ngày xưa học ở thư viện, bởi vì thành tích của Đằng Phi lúc nào cũng tốt hơn hắn nên hắn đã sớm không xem Đằng Phi vừa mắt rồi. Cộng thêm việc hai gia tộc lúc nào cũng âm thầm tranh đâu nên đệ tử hai nhà mỗi khi gặp nhau đều có chuyện, giễu cợt gây chuyện đánh nhau cũng là chuyện bình thường.
- Chuyện của ta không mượn ngươi quan tâm!
Đằng Phi nói xong liền đi tiếp, không chút để ý đến Thác Bạt Mẫn Hồng.
- Thiếu gia nhà chúng ta chủ động nói chuyện với ngươi là đã để mắt tới ngươi rồi, ngươi chỉ là một tên phế vật thôi, lớn lối cái gì?
Tên tùy tùng đi cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng cười lạnh nói, đứng ra cản Đằng Phi lại.
Đằng Phi bị cản lại cũng không thèm liếc mắt nhìn tên tùy tùng của Thác Bạt Mẫn Hồng, người như thế, mình càng phản ứng thì hắn càng chà đạp thêm thôi.
- Ngươi không nên nói thế, ta và hắn dù sao cũng từng là bạn học, Đằng Phi văn tài xuất chúng, cũng không tệ.
Trong mắt Thác Bạt Mẫn Hồng hiện lên tia tối tăm, rồi lại cười cười nói tiếp:
- Nhưng mà, ta nghe nói nhà của ngươi không cho ngươi tu luyện vũ kỹ nữa, định chuyển ngươi đến học ở Thanh Nguyên Thư Viện à, ở đó ta cũng có vài bằng hữu, ngươi có muốn ta nhắn vài lời nhờ họ chiếu cố ngươi một chút không?
Thác Bạt Mẫn Hồng còn cố ý gằng hai chữ “chiếu cố” nặng hơn một chút.
- Không cần, ta đang có việc, tránh ra dùm!
Đằng Phi vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thác Bạt Mẫn Hồng nói.
- Tiểu tử ngươi đừng nên không biết đêìu!
Thác Bạt Mẫn Hồng sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đằng Phi.
- Ngươi là phế vật thì cả đời là phế vật! Sau này ngươi sẽ biết bản thân mình, đáng thương như thế nào!
- Vậy à.
Đằng Phi nhàn nhàn trả lời một tiếng rồi đi tiếp.
Thác Bạt Mẫn Hồng tức giận hung hăng đánh một quyền vào không khí.
- Đồ hèn nhát! Phế vật! Đồ bỏ đi!
Thác Bạt Mẫn Hồng không tiếc lời chửi rủa rồi hung hăng nhổ một bải nước miếng xuống đất, cười lạnh nói:
- Văn tài cái con mẹ gì! Lão tử một cước là có thể đạp chết một trăm đứa như ngươi! Thanh Nguyên Thư Viện à? Ngươi cứ chờ đi, lão tử nhất định sẽ cho người hảo hảo chiêu đãi ngươi!
Đằng Phi đi được hơn mười thước liền đứng lại, chậm rãi quay người, liếc nhìn Thác Bạt Mẫn Hồng, đến khi Thác Bạt Mẫn Hồng vẻ mặt lộ chút sợ hãi mới mỉm cười khinh miệt xoay người rời đi.