Cầu nguyện thành tâm đến thế nào
Trời ban cho mộng mới dài lâu
Để ta thấy được người trong đó
Kiếp trước chắc mình đã gặp nhau
Mái tóc nàng bay tựa áng mây
In trong đáy mắt tịch liêu này
Cái nhìn kỳ diệu khi sinh tử
In đậm câu thề chẳng đổi thay
Đàn bướm vờn quanh mái tóc nàng
Như là ở giữa hồn ta bay
Người dù ly biệt xa nghìn trượng
Tên vẫn còn lưu tại chốn đây
Ta mãi gọi thầm tên của em
Một giây một phút cũng không quên
Sợ như mây khói hình tan biến
Mộng ảo ngày xưa chuyện vẫn truyền
Hồ Điệp – Mộng
Hắn một mình ngồi dưới cái bóng của mặt tường cao trong gia viện nhà hắn, nhắm mắt tĩnh tọa thật lâu… thật lâu…
Từ hoàng hôn cho đến tận lúc trăng lên, hắn vẫn hô hấp thổ nạp tuần hoàn theo phương pháp phụ thân hắn truyền thụ, làm cho khí tức ngưng tụ tại bên trong đan điền, sau đó thong thả chạy đến hai tai.
Hắn lắng tai, hết sức chăm chú nghe mọi động tĩnh phát sinh chung quanh.
Hắn biết phụ thân của hắn đã sắp trở lại, nhưng không biết lần này sẽ trở về khi nào, trở về bằng cách gì. Nếu hôm nay hắn vẫn không thể ở trong lần đầu tiên phụ thân trở về mà đáp chính xác thời gian, cách thức phụ thân hắn tiến vào tiểu viện này, thì ngày mai, ước hội của hắn với hảo hữu duy nhất – Long Nhân thật khó mà xảy ra. Thứ nghênh đón hắn vào ngày mai hẳn sẽ là bị giam ở nhà cả ngày, chịu đựng huấn luyện thống khổ.
Hắn biết phụ thân hắn công lực rất cao thâm, nhất là khinh công. Âm thanh di chuyển ước chừng so với mèo còn nhẹ hơn. Hắn cũng biết, từ bên ngoài tiến vào tiểu viện này ít nhất có năm cách, đương nhiên, đi ra cũng vậy.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, vì sao phụ thân muốn làm cho cái đình viện nho nhỏ, tổng cộng chỉ có ba người này trở thành phức tạp và quỷ dị như vậy.
Tối nay trăng rất sáng. Bên kia hồ nước trong viện, cành liễu rũ xuống, trong bóng trăng nhẹ nhàng đong đưa.
Hô hấp của hắn ngày càng dài, tâm thần ngày càng nhưng tụ, xa xa, tiếng ếch kêu, gần hồ nước thì cá trong hồ du động, tất cả đều được hắn thu vào trong tai.
Đột nhiên, hắn phát hiện hơi thở trong cơ thể hắn ngày càng lưu chuyển dài hơn, tuy hắn nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể dần dần nhìn thấy hết thảy chung quanh, thị lực tựa hồ không còn là độc quyền của ánh mắt nữa, nó cùng thích giác kết hợp lại với nhau, đánh vỡ tất cả cách cục trong dĩ vãng, dưới sự chỉ huy của ý thức, tự do kéo dài về tứ phương.
Hắn nghe được, nhìn được có hai con đom đóm bay múa trên hồ nước sau lưng hắn; hắn nghe được, nhìn được trong cái tổ chim trên cành liễu bên hồ, có một con chim nhỏ đang thoải mái duỗi cánh duỗi thân trong gió đêm; hắn nghe được, nhìn được bên dưới tảng đá lớn trong viện tử kia có hai binh đoàn kiến đang bày trận, liều chết chiến đấu. Thậm chí hắn còn nghe được, nhìn được trong căn phòng nhỏ nhất trong gia viện, người tôi tớ cần mẫn mộc mạc kia đang lẳng lặng ngồi ở trên giường, chỉ lâu lâu gảy đi chút tàn thuốc mà thôi.
Trong nhất thời, hắn vô cùng kinh hỉ. Hắn biết rốt cục hắn cũng bắt đầu tiến vào cảnh giới võ công tổ truyền nhà hắn – Thiên Thính Thuật.
Thì ra nguyên nhân thất bại của vài lần thí nghiệm trước đây là hắn chỉ có thể dùng lỗ tai để nghe mà không thể đánh phá giới hạn của thị giác và thính giác, đồng thời dùng cả hai mà nghe. Cứ việc lần thí nghiệm gần nhất, hắn có thể chuẩn xác nghe ra thanh âm nhỏ bé khi phụ thân hắn tiến vào đình viện nhưng lại không thể nhìn thấy phụ thân tiến vào trong con đường nhỏ. Lúc đó hắn còn cảm thấy ủy khuất vạn phần dưới sự trách cứ của phụ thân hắn. Cho rằng việc hắn đưa lưng về phía con đường nhỏ mà vẫn nhìn thấy phụ thân hắn tiền vào là chuyện vô lý, đó chỉ là phụ thân làm khó dễ hắn để ngăn hắn ra ngoài chơi đùa mà thôi.
Bây giờ hắn đã biết yêu cầu của phụ thân với hắn là có thể, cứ việc lấy công lực hiện tại của hắn chỉ có thể nghe được, nhìn được trong một phạm vi không lớn, còn một khoảng cách rất lớn mới đến viên mãn của công pháp tu luyện - Thiên Thính Thuật, nhưng đủ để nghe, thấy ở trong tiểu viện này đã là đủ rồi, ngày mai đã có thể cùng Long Nhân leo lên lão hổ trụ kia hay tiếp tục chơi trò chơi thám hiểm trong sơn động từng có thần tiên ở qua.
Hắn bắt đầu hy vọng phụ thân có thể về sớm một chút để chấm dứt trắc thí hôm nay, như vậy có thể sớm được hưởng cái cảm giác sung sướng khi được ngủ, dưỡng túc tinh thần, ngày mai là có thể tận tình hưởng thụ qua thời gian tự do chơi đùa – thứ mà dường như thời thơ ấu của mình ít có.
Đêm, dần dần buông xuống…
Một mảnh mây đen không biết từ đâu bay đến che đi ánh trăng, toàn bộ đại địa cũng tối sầm lại.
Ngay trong nháy mắt trời đất tối sầm kia, hắn nghe thấy, nhìn thấy mặt nước trong hồ đột nhiên nổi lên một trận gợn sóng, một cái bóng người mơ hồ từ trong nước lặng yên không tiếng động dâng lên. Toàn thân bóng người kia bao phủ một đoàn sương mù nồng đậm, khi bước đi trên mặt đất mới dần dần nhạt đi. Hắn biết đó là cảnh tượng sinh ra khi phụ thân hắn dùng nội lực tuyệt đỉnh đem những giọt nước trên người bốc hơi đi trước khi nó kịp rơi vào mặt nước gây lên tiếng vang.
Nguyên lai cái đáy hồ kia cũng là một con đường nhỏ vào tiểu viện nhà hắn!
Phụ thân hướng về hắn đi tới, dưới chân giống như cưỡi mây, cơ hồ không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ là khi xuyên qua gốc liễu kia, trên cành cây, một con côn trùng không biết tên bị kinh động mà bay lên.
Sau khi sương mù tiêu tán, phía sau phụ thân hắn không có một vết chân hay vệt nước nào, mặt hồ cũng bình tĩnh như trước, tựa như bất cứ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh vậy.
Phụ thân dừng cước bộ lại ở phía sau hắn, hắn liền cười dài xoay người lại.
Phụ thân hắn trong nhất thời ngẩn người ra, thấy được ý cười trong mắt của hắn.
Thân hình phụ thân hắn cao lớn, một bộ trường sam cơ hồ hòa nhập thành một thể với bóng đêm. Ánh mắt mà trong trí nhớ của hắn tựa hồ vĩnh viền chỉ hàm chứa băng lãnh lúc này lại toát ra được một chút vẻ hân hoan khi thần công của hắn sơ thành.
Hắn biết phụ thân không cần hỏi cũng sẽ biết mình đã thông qua trắc thí lần này.
“Danh Nhi, ngày mai ngươi đừng đi quá xa đó.” Nói xong câu đó, phụ thân hắn liền lập hướng phòng của mình mà đi.
Nhìn bóng dáng cô độc của phụ thân, một cỗ cảm giác chua xót dâng lên mũi hắn.
Y nha một tiếng, cửa phòng của người hầu mở ra, nhìn về phía đó, hắn biết, đó là kẻ tôi tớ duy nhất trong nhà đi đưa thức ăn thịt rượu cho chủ nhân mới trở về.
Hắn nằm xuống trên cái giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, phát hiện khi ánh trăng lại sáng ngời lên một lần nữa, hắn nhìn cẩn thận thì thấy ở bên cạnh ánh trăng còn có một khỏa tinh, khỏa tinh kia mặc dù cách ánh trăng rất gần nhưng tinh quang lại có vẻ cô tịch dị thường, cô tịch tựa như cổ cầm được phụ thân treo trên tường kia, cổ cẩm kia trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ được khảy qua nhưng vĩnh viễn vẫn nằm ở kia.
Hắn yên lặng cầu nguyện với ánh trăng rực rỡ kia, cầu nguyện thần tiên trên mặt trăng kia có thể làm cho hắn ở trong mộng đêm nay có thể nhìn thấy rõ thứ mà hắn chưa bao giờ gặp qua, khuôn mặt mẫu thân hắn.