Người ẩn thân trong sơn động kia đến cùng đã chờ đợi bao lâu? Hắn đến đây đã hơn nửa canh giờ, lấy công lực của hắn, nhất là đêm qua đã luyện thành “Thiên Thính Thuật”, lúc này lại cư nhiên hoàn toàn không có một chút phát hiện.
Hiển nhiên võ công đối phương cao hơn mình rất nhiều!
Mục đích của đối phương là cái gì? Mục tiêu là ai? Chẳng lẽ là mình? Trước khi Long Nhân xuất hiện đối phương vẫn ẩn tàng tốt lắm, không làm cho mình có một chút phát hiện nào, chỉ đến khi Long Nhân xuất hiện ở trước sơn động bắt đầu kêu gọi hắn, sát khí mới từ trong động phát tán ra.
Nhất định là Long Nhân, mục tiêu của đối phương nhất định là Long Nhân!
Nghĩ vậy, hắn vội ngưng thần tĩnh khí, toàn lực đề tụ công lực, thi triển “Thiên Thính Thuật”, đem cảm giác của mình từ từ tiến vào bên trong sơn động.
“Vô Danh ca ca, ta biết ngươi đã sớm đến đây.” Long Nhân lúc này cũng phát hiện chỗ ẩn
thân của hắn, vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, cao hứng chạy về phía hắn, nhưng khi Long Nhân chạy qua người tiểu cô nương kia lại bị cô bé dùng tay giữ chặt.
Cô bé kia lúc này đã hoàn toàn xoay người hướng mặt về phía hắn, dưới tia nắng ban mai, khuôn mặt thanh tân tú lệ ửng đỏ, đai lưng và khăn cột tóc giống nhau, cũng có một con bướm xuất ra quang mang màu hoàng kim, có vẻ vô cùng bắt mắt.
Cô bé kia hẳn là khi hắn vận công phát giác hắn là người mang võ công, cho nên kéo giữ tay Long Nhân lại, cùng lúc sử dụng cặp mắt linh khí bức người kia đề phòng nhìn hắn chằm chằm.
“Hồ Điệp tỷ tỷ, đây chính là Vô Danh ca ca mà ta nói với các người, người giữ ta làm chi, mau thả ta ra.” Long Nhân hiển nhiên đối với hành vi đột nhiên giữ chặt hắn của cô gái kêu Hồ Điệp tỷ tỷ vô cùng bất mãn.
“Buông” Trong khẩu khí của Long Nhân ẩn hàm ngữ khí ra lệnh.
Lúc này hắn đã buông tha cho việc dùng “Thiên Thính Thuật” tra tìm trong động, bởi vì vừa rồi chính mình đã cố gắng hết sức nhưng không thu hoạch được gì. Hắn biết, võ công của đối phương cao hơn hắn nhiều lắm, cứ tiếp tục tra xét cũng vô dụng. Trong lòng của hắn khẩn trương lên, trong miệng hít một hơi lương khí.
Cô gái gọi là Hồ Điệp kia hiển nhiên còn chưa phát giác địch nhân tồn tại bên cạnh, đối với hành động vừa rồi của hắn rất kỳ quái. Mà hiện tại lại thấy thần sắc khẩn trương của hắn, càng cảm thấy kỳ quái hơn, ánh mắt mang vẻ điều tra nhìn hắn. Bất quá nàng hiển nhiên từ hành động thân thiết của Long Nhân với hắn đã giải trừ đề phòng với hắn, đối với thanh âm hàm chứa ngữ khí mệnh lệnh kia của Long Nhân sinh ra một tia sợ hãi.
Nàng buông tay Long Nhân ra, mặc cho Long Nhân chạy đến chỗ hắn.
“Vô Danh ca ca, hôm nay bởi vì Hồ Điệp tỷ tỷ nên mới chậm một chút.” Long Nhân áy náy tiến đến trước mặt hắn xin lỗi giải thích.
Lúc này hắn không có tâm tình đi nghe Long Nhân giải thích, sát khí từ trong động truyền ra ngày càng sắc bén, trên trán hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Có địch nhân ẩn tàng trong động” Hắn dùng ánh mắt lướt qua cửa động kia, trong lòng yên lặng nói. Hắn biết nơi này trừ hắn ra, cô gái Hồ Điệp này cũng là một người mang một thân võ công khá cao, Long Nhân lại không có một chút võ công.
Cô gái Hồ Điệp kia hiển nhiên cũng vô cùng thông tuệ, lập tức hiểu được đại khái tin tức từ ánh mắt hắn truyền tới, toàn thân lập tức tiến nhập trạng thái đề phòng cao độ.
“Vô Danh ca ca, ta và Hồ Điệp tỷ tỷ cùng đến chậm một chút, ngươi không phải tức giận với Long Nhân chứ?” Long Nhân thấy hắn không để ý đến mình, nhìn về phía Hồ Điệp, ánh mắt mang vẻ đề phòng, nghĩ hắn đang giận mình.
“Sao lại như thế được? Long Nhân. Nhiều người sẽ đùa càng vui, càng náo nhiệt thêm mà.” Hắn dắt bàn tay nhỏ bé của Long Nhân, cố ra vẻ thoải mái mỉm cười hướng Hồ Điệp đi đến.
“Đây là Hồ Điệp tỷ tỷ, đây là Vô Danh ca ca. Các ngươi nhận thức một chút.” Long Nhân lúc này ngữ khí đã mang dáng dấp “người lớn” một chút, giới thiệu cô bé kia với hắn. “Nói cho Hồ Điệp tỷ tỷ biết, Vô Danh ca ca của ta là cao thủ thiên hạ hiếm thấy, chỉ pháp của hắn tuyệt không kém so với Hồ Diệp chưởng của ngươi a.” Long Nhân đắc ý giới thiệu hảo bằng hữu của mình.
Hồ Điệp chưởng pháp!
Chẳng lẽ là chưởng pháp trong truyền thuyết “Bất li bất khí, sinh tử tương tùy” (*) – Hồ Điệp chưởng pháp! Nghe nói chưởng pháp này một khi thi triển ra, song chưởng tựa như hồ điệp bay lượn quanh thân, vô luận sinh tử đối phương đều không thể thoát ra. Chưởng pháp này không chỉ có thể tiêu diệt thâ thể đối phương mà còn có thể phá hủy cả linh hồn.
Sát khí từ trong động truyền ra dưới sự giới thiệu của Long Nhân rõ ràng đình trệ một chút.
Cặp nhãn thạch đen láy của Hồ Điệp chợt lóe lên, hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra địch nhân tồn tại và vị trí của hắn.
Xem ra địch nhân trong bóng tối đối với Hồ Điệp chưởng pháp cũng có chút cô kỵ. Nhưng địch nhân nếu ẩn tàng trong động nhất định không biết Hồ Điệp tỷ tỷ trong miệng Long Nhân không phải Hồ Điệp trong truyền thuyết kia mà chỉ là một tiểu cô nương tuổi chừng mười hai thôi.
“Cái gì Hồ Điệp tỷ tỷ, rõ ràng là Hồ Điệp đại tỷ” Hắn nhìn thấy Hồ Điệp đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, trong lòng linh quang chợt lóe, nhanh chóng ngắt lời Hồ Điệp. “Hồ Điệp đại tỷ tỷ, lần trước Long Nhân nói có cơ hội sẽ dẫn đến một tuyệt đỉnh cao thủ đến chỉ điểm võ công của ta một chút, không nghĩ đến cư nhiên lại là Hồ Điệp đại tỷ tỷ trong truyền thuyết ngươi a!”
Hồ Điệp đầu tiên là một trận khó hiểu, nhưng lập tức liền hiểu được dụng ý của hắn.
Long Nhân kỳ quái vừa muốn mở miệng, hắn vội lấy tay âm thầm hạ một chút ám kình vào tay Long Nhân, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ Long Nhân đừng nói. Long Nhân nhìn ánh mắt nghiêm túc mà lo lắng của hắn, vốn hắn cũng là người trí tuệ dị thường, cũng tựa hồ hiểu được có chuyện, không nói nữa.
“Tiểu quỷ, ngươi gọi ta là cái gì? Hồ Điệp đại tỷ tỷ, cái miệng nhỏ của ngươi cũng thật ngọt. Vì những lời này của ngươi, xem ra hôm nay ta không thể không xuất ra một hai thứ tốt rồi.” Hồ Điệp phối hợp, dùng nội lực cải biến thanh âm làm ra vẻ người lớn.
Sát khí trong động kia lại cường thịnh.
“Lão đầu tử, sao ngươi cũng tới đây, ngươi có nghe thấy không. Tiểu hài này gọi ta là cái gì? Hồ Điệp đại tỷ tỷ, nghe chưa, Hồ Điệp đại tỷ tỷ a! Long Nhân, ngươi và lão đầu tử cứ đứng một bên đi, hôm nay ta thấy Vô Danh ca ca ngươi vô cùng thuận mắt, sẽ truyền thụ một chút.” Hồ Điệp mở đầu, sau đó ngày càng trôi chảy, lưu sướng. Đồng thời cũng dùng ánh mắt ngầm ám chỉ hắn.
“Khó mà thấy được đại Hồ Điệp của ta lại có hứng thú như vậy, Long Nhân, đi, chúng ta đứng qua một bên đi.” Đầu tiên hắn rất sửng sốt, cũng rất nhanh hiểu được, bật lại lời Hồ Điệp, đồng thời cũng dùng nội lực cải biến thanh âm.
“Hồ Điệp đại tỷ tỷ, chúng ta vào trong sơn động luyện đi, được không?” Vừa hoàn thành vai lão nhân, hắn lập tức trở lại như cũ, giọng nói mang vẻ ấu trĩ yếu ớt.
Hồ Điệp chưa kịp nói gì, sát khí trong động đột nhiên yếu lại, trong giây lát biến mất.
Thân pháp người nọ thật nhanh!
Xem ra cái động này còn có lối khác.
Trong nhất thời, trên người hắn và Hồ Điệp đều chảy ra mồ hôi lạnh. Lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự sợ hãi.
Chỉ có Long Nhân cái gì cũng không biết, hắn tò mò, nhìn thấy bọn họ vừa rồi còn chơi trò giả thân phận mà bây giờ lại ngẩng ra như vậy, trong mắt hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn, hoàn toàn không biết bọn họ vừa rồi đã trải qua một hồi sống chết!