“Vừa rồi trong sơn động có người xấu mai phục.” Hồ Điệp lúc này trấn tĩnh lại, giải thích với Long Nhân.
Long Nhân sắc mặt lập tức biến đổi, trở nên thâm trầm mà lão luyện. Chân mày hơi nhíu lại.
Xem ra Long Nhân không phải lần đầu gặp phải tình huống như vậy, bằng không lấy niên kỉ nho nhỏ như Long Nhân, không có khả năng nhanh chóng phản ứng lại như vậy, hơn nữa lại không có chút sợ hãi.
Long Nhân đến tột cùng là ai? Có bối cảnh bí hiểm như thế nào? Tuổi còn nhỏ đã gặp phải cao thủ loại này mai phục đuổi giết. Còn có tiểu cô nương Hồ Điệp này, tuy rằng trong miệng Long Nhân gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng trong giọng nói lại ẩn hàm một loại ngữ khí bề trên. Chẳng lẽ cô gái Hồ Điệp này thực tế là vệ sĩ bên người của Long Nhân?
Với thân thủ và khí chất của Hồ Điệp, nếu vẻn vẹn chỉ là một vệ sĩ của Long Nhân, vậy đến tột cùng thân phận của Long Nhân là cái gì? Mình và Long Nhân kết giao đã gần một năm, ngay từ đầu đã tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc từ phụ thân về mọi mặt, nhưng trước ngày hôm nay lại không phát hiện chút gì!
Nhất thời trong tâm hắn tràn ngập nghi hoặc. Nhưng trước mắt hắn đã không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này nữa, ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Hồ Điệp và ánh mắt Long Nhân sau khi nghe giải thích đã hướng về phía hắn. Ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi, bây giờ nên làm gì? Đào tẩu hay lưu lại?
Đúng a, nên lưu lại hay đào tẩu?
Đứng ở đây, ba người có vẻ hơi lớn trước tuổi. Hồ Điệp mặc dù võ công không kém hắn, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, hơn nữa vừa rồi dưới chủ ý của hắn, liên thủ ăn ý dọa lui địch nhân trong bóng tối, đã sinh ra lòng tín nhiệm và ỷ lại với hắn.
Nên lập tức đào tẩu hay cứ lưu lại? Trong tâm hắn lại cân nhắc.
“Chúng ta nên lưu lại, trước tiên cứ tìm nơi nào gần đây mà trốn đi.” Long Nhân lên tiếng.
Long Nhân tựa hồ hoàn toàn đọc ra được hàm nghĩa trong ánh mắt trao đổi của bọn họ, thần sắc bình tĩnh và thành thục khác người, một bên lên tiếng, một bên thì nháy mắt về phía Hồ Điệp.
Đúng vậy, trước tiên nên lưu lại tìm nơi trốn chờ cứu viện.
Nếu đối phương mai phục ở trong động nơi đỉnh núi, hiển nhiên đã có kế hoạch hành động, ở chân núi, sườn núi không lẽ không có mai phục? Tuy vừa rồi hắn và Hồ Điệp tạm thời dọa lui địch nhân trong bóng tối, nhưng lấy thân thủ của địch nhân, hẳn là không bao lâu sẽ nhìn ra sơ hở trong đó. Thử nghĩ xem, chủ nhân Hồ Điệp chưởng pháp trong truyền thuyết kia là cao thủ tuyệt đỉnh ra sao? Có thể nào không phát hiện được địch nhân trong khi một tiểu hài tư chưa đến mười hai tuổi lại cảm nhận được? Địch nhân hẳn là sẽ lập tức phản hồi lại đây, cũng nhất định sẽ điều tra phụ cận ngọn núi này, nhưng nhất định đến cuối mới điều tra lại nơi này.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Hắn và Hồ Điệp cơ hồ đồng thời nghĩ thông đạo lý bên trong, ngầm nhìn nhau một cái, lập tức triển khai hành động.
Trước tiên cả bọn lưu lại ám kí bí ẩn trên một cái cây không xa. Sau đó lôi Long Nhân chạy như bay, hướng tới một cái động khẩu cạnh vách núi. Hồ Điệp còn cẩn thận hủy hết toàn bộ dấu chân dọc đường.
Vị trí cái động này cách đỉnh núi cao nhất ba mươi thước, đồng thời cũng là nơi lần đầu tiên hắn và Long Nhân gặp nhau. Vách núi có một ít cỏ dại và thực vật vô danh, còn có một ít khe hở. Hắn và Hồ Điệp mượn lực mấy thứ này, rất nhanh kéo Long Nhân đến đỉnh núi.
Ngay khi bọn họ hoàn toàn lên đến đỉnh núi, Hồ Điệp đột nhiên bay ngược về đỉnh núi, một đạo bạch quang xinh đẹp lóe lên từ bên hông nàng, bạch quan kia như nước chảy mây bay lưu loát sinh động đem cỏ cay cách đó năm thước tước đi sạch sẽ, lại mượn lực nhát đâm cuối cùng như một con hồ điệp bay trở lại chỗ bọn họ. Đạo bạch quang kia ngay khi Hồ Điệp đáp xuống chỗ bọn họ đã biến mất vô ảnh, chỉ có cái vật hình con bướm trên đai lưng của Hồ Điệp, dưới ánh dương chói mắt chấn động không ngừng, tựa như một cánh bướm giương cánh bay múa.
Hồ Điệp triền yêu kiếm! Xem ra Hồ Điệp trong truyền thuyết quả thật có liên quan đến tiểu Hồ Điệp trước mắt này.
Bọn họ vừa mới phục xuống dưới đất, giấu đi thân mình, dưới vách đá liền truyền đến tiếng người.
“Các ngươi thật sự không thấy một người lớn nào, chỉ có một nam một nữ hai tiểu hài tử?” Một thanh âm lạnh lùng hỏi.
“Thiên chân vạn xác, đầu mục.” Một thanh âm khẳng định.
“Chúng ta theo dõi từ tận chân núi, mai phục khắp nơi, giám thị tất cả đường lên núi, không một chút lơ là.” Một thanh âm khác bổ sung.
Trầm mặc.
“Xem ra bọn chúng chạy không được bao xa, nươi tìm thử trong động, còn lại theo ta.
Chúng ta tìm kiếm chung quanh.” Đầu mục kia ra lệnh.
Hắn và Hồ Điệp nhìn về Long Nhất, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Trên mặt Long Nhân đã hoàn toàn không có chút thái độ trẻ con nào, ánh mắt bình tĩnh mà ưu tư.
“Vô Danh ca ca, ngươi xem nếu bọn họ đến công kích, chúng ta có thể ngăn cản bao lâu?” Long Nhân hỏi.
“Nếu sau chính ngọ mới phát hiện chúng ta, ta nghĩ hẳn có thể kiên trì đến hoàng hôn.” Long Nhân hỏi tuy rằng thực khách khí, nhưng mơ hồ chứa đựng một loại lực lượng không thể kháng cự.
Thừa địp địch nhân đi chỗ khác tìm kiếm, hắn cơ hồ đem tất cả hòn đá có thể tìm được toàn bộ mang đến bên người, Hồ Điệp thì giúp hắn đem đống đá này sắp thành mấy bãi. Cuối cùng không biết từ đâu lấy ra mấy bó lớn kim châm, một phần đặt dưới mặt đất, một phần nắm trong tay. Long Nhân vẫn như cũ nằm ở kia, không hỗ trợ cũng không động.
Mặt trời ngày xuân cũng không có lực lượng gì, nhưng lúc này trên trán hắn và Hồ Điệp lại mơ hồ có mồ hôi chảy ra. Cũng may gió trên đỉnh núi rất lớn, thực nhẹ nhàng khoan khoái nên cũng làm cho bọn họ cảm thấy dễ chịu phần nào.
“Tiểu oa nhi, ta thấy các ngươi rồi, mau ra đây. Chúng ta sẽ không thương tổn các ngươi.” Dưới vách núi, khắp nơi đều truyền đến thanh âm mê hoặc, chợt trái, chợt phải, có khi lại ở phía sau, phiêu hốt bất định. Trong đó có một thanh âm dao động rất nhanh, cho thấy chủ nhân thanh âm nhanh như quỷ mị, công lực cao thâm.
Nghe được thanh âm kia, hắn và Hồ Điệp không khỏi hoảng sợ nhìn nhau.
Ước chừng lại qua một canh giờ, tất cả địch nhân lại tụ tập một lần nữa dưới vách núi chỗ bọn họ ẩn nấp.
“Đầu mục, không có a, hay là bọn chúng đã cao chạy xa bay?” Một thanh âm hỏi.
“Nếu tìm không ra xem ra phải buông tha thôi, chỉ sợ viện binh của tiểu oa nhi kia sắp đến a!”