1
Chim vặn dây cót ngà y thứ ba
*
Sáu ngón và bốn vú
Khi điện thoại reo, tôi đang nấu dở món spaghetti trong bếp, mồm huýt sáo theo bản overture Chim ác là ăn cắp của Rossini phát qua đà i FM. Vừa nấu spaghetti vừa nghe bản nhạc nà y thì còn gì bằng.
Tôi muốn lá» cuá»™c gá»i Ä‘i, không chỉ vì món spaghetti sắp chÃn mà còn bởi Claudio Abbado Ä‘ang Ä‘Æ°a dà n nhạc Giao hưởng Luân Äôn lên đến cao trà o âm nhạc. NhÆ°ng rốt cuá»™c tôi chịu thua. Nhỡ ai đó Ä‘ang muốn gặp tôi vá» chuyện việc là m thì sao. Tôi vặn nhá» bếp gas, Ä‘i ra phòng khách, nhắc ống nghe.
- Cho tôi xin mÆ°á»i phút, - giá»ng nữ ở đầu bên kia nói.
Tôi vốn có trà nhá»› tốt vá» giá»ng ngÆ°á»i, nhÆ°ng giá»ng nà y tôi không quen.
- Xin lỗi? Chị muốn gặp ai/
- DÄ© nhiên là gặp anh. Tn mÆ°á»i phút thôi, thế là đủ để ch1ng ta có thể hiá»u nhau, - giá»ng cô ta trầm trầm, má»m mại, nhÆ°ng tháºt khó phân biệt.
- Hiểu nhau ?
- Hiểu cảm xúc của nhau.
Tôi cúi xuống nhìn qua khe cá»a bếp. Nồi spaghetti Ä‘ang sôi sùng sục. , Claudia Abbo vẫn Ä‘ang Ä‘iá»u khiển bản Chim ác là ăn cắp.
- Xin lá»—i, chả là tôi Ä‘ang nấu dở nồi spaghetti. Chị gá»i lại sau được không ?
- Spaghetti à ? Ai lại Ä‘i nấu mì spaghetti và o lúc mÆ°á»i giá» rưỡi sáng kia chứ ?
- Äấy không phải là việc của cô, - tôi nói, hÆ¡i nổi cáu. – Tôi muốn ăn cái gì, ăn lúc nà o là quyá»n của tôi.
- Thôi được, tôi sẽ gá»i lại sau, - cô ta nói, giá»ng cô ta giá» khô khan, vô cảm. Tháºt lạ, má»™t thay đổi nhá» trong tâm trạng cÅ©ng có thể ảnh hưởng đến giá»ng nói ngÆ°á»i ta đến thế.
- Äợi má»™t chút, - tôi nói trÆ°á»›c khi cô ta gác máy. - Nếu có muốn chà o hà ng chà o hiếc gì đó thì đừng gá»i lại mất công. Tôi Ä‘ang thất nghiệp nên không thể mua sắm gì đâu.
- Äừng lo, tôi biết.
- Cô biết ? Cô biết cái gì ?
- Rằng anh Ä‘ang thất nghiệp. Tôi biết. Äi mà nấu cho xong món spaghetti quý giá của anh Ä‘i.
- Nhưng mà ... cô nà y ! – nhưng cô ta đã cúp máy.
Tức anh ách mà không biết xả và o đâu, tôi nhìn trân trân má»™t lúccái ống nghe Ä‘ang cầm tiong tay rối má»›i sá»±c nhá»› tá»›i món spaghetti. Tôi xuống bếp, tắt gas rồi trút chá»— mì trong nồi ra cái chao cho ráo nÆ°á»›c. Vì cuá»™c gá»i vừa rồi mà món spaghetti hÆ¡i bị chÃn quá, nhÆ°ng cÅ©ng không đến ná»—i chết ai. Tôi vừa ăn vừa ngẫm nghÄ©.
Hiểu nhau ? Hiểu cảm xúc của nhau chỉ trong vòng mÆ°á»i phút? Cô ta nói năng cái gì váºy ? Có lẽ chỉ là gá»i để chÆ¡i xá» thôi. Hay là lại là m má»™t chiêu tiếp thị bán hà ng gì đó. Gì thì gì, chẳng liên quan đến tôi.
Ä‚n trÆ°a xong, tôi lên phòng khách, ngồi trên sofa Ä‘á»c cuốn sách mượn của thÆ° viên, chốc chốc lại liếc nhìn Ä‘iện thoại. Là m sao có thể hiểu nahu trong vòng mÆ°á»i phút cÆ¡ chứ ? Hai ngÆ°á»i có thể hiểu gì vá» nhau trong vòng mÆ°á»i phút? Thá» nghÄ© mà xem : cô ta dÆ°á»ng nhÆ° tin chắc má»™t cách quái lạ và o mÆ°á»i phút ấy : chẳng phải đó là câu đầu tiên cô tá thốt ra đấy sao. Cứ nhÆ° thể chÃn phút thì quá Ãt còn mÆ°á»i má»™t phút lại quá nhiá»u. ChÃnh xác từng phút má»™t, cÅ©ng nhÆ° nấu món spaghetti vừa chÃn tá»›i.
Tôi không Ä‘á»c được nữa, bèn bỠđấy Ä‘i là áo sÆ¡ mi. Tôi luôn luôn Ä‘i là quấn áo má»—i khi trong lòng bứt rứt bá»±c bõ> Má»™t thói quen có từ lâu. Tôi chia việc là áo thà nh muá»i hai công Ä‘oạn. đầu tiên là cổ cồn (mặt ngoà i), cuối cùng là măng sét tay trái. Tráºt tá»± nà y bất di bất dịch, tôi vừa là vừa đếm ngược từng công Ä‘oạn. nếu không thì sẽ rối tung lên cả.
Tôi là ba chiếc sơ mi, kiểm tra xem còn chỗ nghăn nà o không rồi treo lên mắc áo. Sau khi tắt bà n là rồi cất và o tủ cùng với cái giá là quần áo, đầu tôi thấy minh mẫn hẳn ra.
Tôi quay xuống bếp định rót má»™t cốc nÆ°á»›c thì Ä‘iện thoại lại reo. Tôi chần chừ má»™t giây rồi quyết định trả lá»i. Nếu cÅ©ng lại ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kia, tôi sẽ bảo là đang báºn là quần áo rối cúp máy.
Lần nà y là Kumiko. Äồng hồ chỉ mÆ°á»i má»™t rưỡi.
- Anh thế nà o ? – nà ng há»i.
- á»”n cả, - tôi đáp, nh5 cả ngÆ°á»i khi nghe giá»ng vợ.
- Anh đang là m gì đấy ?
- Mới là quần áo xong.
- Có chuyện gì váºy ? - giá»ng nà ng nhuốm chút căng thẳng. Nà ng biết, thÆ°á»ng chỉ trong tâm trạng thế nà o đó tôi má»›i Ä‘i là quần áo thôi.
- Cp1 gì đâu. Anh là mấy cái áo so8 mi thôi mà . – Tôi ngồi xuống, chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. – Em gá»i có chuyện gì ?
- Anh có biết là m thÆ¡ không ? – nà ng há»i.
- Thơ !?
ThÆ¡ ấy à ? Nà ng có ý gì váºy... thÆ¡ Æ° ?
- Em có ngÆ°á»i quen ở má»™t tạp chà chuyên đăng truyện cho các thiếu nữ. Há» Ä‘ang tìm má»™t ngÆ°á»i chuyên lá»±a chá»n và chỉnh lý các bà i thÆ¡ do Ä‘á»™c giả gá»i tá»›i. NhÆ°ng trÆ°á»›c hết ngÆ°á»i đó hà ng tháng phải viết má»™t bà i thÆ¡ ngắn. LÆ°Æ¡ng há» trả cao mà viêc thì nhà n. Vá»›i lại chỉ là m bán thá»i gian thôi. NhÆ°ng há» có thể giao thêm má»™t Ãt việc biên táºp nêu ngÆ°á»i đó...
- Việc nhà n Æ° ? – tôi cắt ngang. - Äợi đã. Anh tìm là tìm việc trong ngà nh luáºt, chứ không phải thÆ¡ vá»›i thẩn.
- Em cứ tưởng anh từng viết lách hồi còn Ä‘i há»c cÆ¡ mà .
- Ừ thì viết cho báo tÆ°á»ng : thi đấu bóng đá Ä‘á»™i nà o thắng, hay thầy dạy lý ngã cầu thang nằm viện - đại loại thế. NhÆ°ng thÆ¡ thì không. Anh không biết là m thÆ¡.
- Hẳn rồi, nhÆ°ng em không nói chuyện thÆ¡ thứ thiệt, mà chỉ là ba thứ thÆ¡ nhăng nhÃt cho mấy cô nữ sinh thôi. Có ai bắt thÆ¡ của anh phải Ä‘i và o văn há»c sỠđâu. Nhắm mắt anh cÅ©ng là m được. Anh không hiểu Æ° ?
- Nghe đây: anh không biết là m thÆ¡, nhắm hay mở mắt cÅ©ng váºy thôi. Anh chÆ°a bao giá» là m thÆ¡ và sẽ không là m đâu.
- Thì thôi, - Kumiko nói, giá»ng buồn buồn. – NhÆ°ng tìm việc là m trong ngà nh luáºt khó lắm.
- Anh biết. ChÃnh vì váºy mà anh má»›i phải Ä‘i gõ đếnngần ấy cá»a. tuầnnà y chắc sẽ có thÆ° trả lá»i. nếu không được, anh sẽ tÃnh cách khác.
- Thôi được, cứ cho là váºy. À, hôm nay thứ mấy ?
Tôi nghĩ một chút rồi đáp : - Thứ Ba.
- Váºy anh chạy ra ngân hà ng trả tiá»n gas và điện thoại nhé ?
- Ừ, đằng nà o anh cũng phải ra ngoà i mua đồ ăn tối.
- Anh định là m món gì ?
- Anh chÆ°a biết. Äến cá»a hà ng rồi sẽ tÃnh.
Nà ng ngừng má»™t chút. – Anh nghÄ© kÄ© Ä‘i, - nà ng nói, giá»ng trở nênnghiêm trang. – Anh chẳng việcgì phải hối hả tìm việc là m nhÆ° váºy đâu.
Câu nói đó khiến tôi hoà n toà n bất ngá». « Tạo sao ? », tôi há»i. Phải chăng toà n thể phụ nữ trên thế giá»›i đã chá»n chÃnh ngà y hôm nay để là m tôi ngạc nhiên qua Ä‘iện thoại ?
- Sớm muộn gì trợ cấp thất nghiệp của anh cũng sẽ cạn. Anh không thể ngồi không mãi được.
- Äúng thế, nhÆ°ng em vừa được tăng lÆ°Æ¡ng, thi thoảng có việc là m thêm, lại còn tiá»n tiết kiệm của chúng mình nữa, nếu biết dè xẻn thì vẫn sống được. tháºt ra có gì là nÆ°á»›c sôi lá»a bá»ng đâu. Hay anh không thÃch ở nhà là m ná»™i trợ nhÆ° thế nà y ? Sống nhÆ° váºy anh bứt rứt khó chịu lắm à ?
- Anh không biết, - tôi đáp rất chân thà nh. Quả thực là tôi không biết.
- Thôi, anh cứ từ từ suy nghĩ, - nà ng nói. – À, thế con mèo đã vỠchưa ?
Con mèo. cả buổi sáng nay tôi không hỠnghĩ tới con mèo.
- Không, - tôi nói. – ChÆ°a vá».
- Anh thỠtìm quanh khu hà ng xóm xem Nó đi cả tuần nay rồi.
Tôi ừ há», chẳng ra đồngý cÅ©ng chẳng ra không rồi chuyển ống nghe sang tay trái. Nà ng nói tiếp:
- Em tin hcắc là nó lảng vãng chá»— căn nhà không ngÆ°á»i ở đằng cuối ngõ ấy. Căn nhà mà trÆ°á»›c sân có cái tượng chim ấy. Em vẫn hay thấy nó ở đó mà .
- Cái ngõ? Em tá»›i cái ngõ ấy từ hồi nà o váºy ? Em chÆ°a há» nói gì vá»...
- Thôi nà o ! Em phải chạy Ä‘i đây. Nhiá»u việc phải là m quá. Äừng quên chuyện con mèo đấy.
Nà ng cúp máy. Tôi lại nhìn chằm chằm ống nghe. Rồi tôi đặt lên giá đỡ.
Tôi tá»± há»i Ä‘iá»u gì đã dẫn Kumiko đến cái ngõ ấy. Từ chá»— nhà chúng tôi, muốn đến cái ngõ ấy thì phải trèo qua bức tÆ°á»ng bê tông. Mà có mất công trèo Ä‘i nữa thì tá»›i đó cÅ©ng chẳng để là m gì.
Tôi xuống bếp uống má»™t cốc nÆ°á»›c, rồi Ä‘i ra hà ng hiên xem Ä‘Ä©a thức ăn cho mèo. Má»› cá sardin không có ma nà o Ä‘á»™ng tá»›i từ tối qua. Không, con mèo không vá». Tối đứng đó nhìn ra khu vÆ°á»n nhá» của vợ chồng tôi đẫm trong ánh nắng đầu hè. Äây chẳng phải là loại vÆ°á»n có khả năng an ủi tinh thần khi ta nhìn ngắm nó. Mặt trá»i chỉ len tá»›i được đây trong khoảng thá»i gian Ãt á»i má»—i ngà y, nên mặt đất luôn Ä‘en và ẩm, và toà n bá»™ cây cối gá»i là có ở trong vÆ°á»n vẻn vẹn chỉ là mấy bụi tú cầu lầm bụi trong má»™t góc, mà tôi thì chẳng Æ°a hoa tú cầu. gần đấy có má»™t rặng cây nhá», đứng ở đó ta có thể tiếng kêu nhÆ° bằng kim khà của má»™t con chim, nghe nhÆ° nó Ä‘ang vặn dây cót đồng hồ váºy. Chúng tôi gá»i nó là con chim vặn dây cót. Cái tên do Kumiko đặt. Chúng tôi chẳng biết đúngra con chim đó tên gì, hình thù nó ra sao, nhÆ°ng Ä‘iá»u đó chẳng là m con chim vặn dây cót báºn tâm. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, nó đến Ä‘áºu trên rặng cây nhà hà ng xóm để lên dây cho cái thế giá»›i nhá» bé tÄ©nh lặng của chúng tôi.
Thế là bây giá» tôi phải Ä‘i lùng mèo. XÆ°a nay tôi vẫn yêu mèo. Riêng con nà y tôi cà ng yêu hÆ¡n. NhÆ°ng mèo có lối sống riêng của chúng. Chúng không đần Ä‘á»™n. Nếu má»™t con mèo thôi sống ở nÆ¡i ta ở, thế nghÄ©a là nó đã quyết định chuyển Ä‘i nÆ¡i khác. Nếu mệt và đói bụng, nó sẽ trở vá». Dù váºy nhÆ°ng, rốt cuá»™c, để Kumiko vui lòng, tôi sẽ phải Ä‘i tìm conmèo của vợ chống tôi. Tôi chẳng có việc gì hay hÆ¡n để là m.
* * *
Tôi nghỉ việc từ hồi đầu tháng TÆ° – tôi vốn là m việc ở công ty luáºt nà y đã lâu, kể từ khi tốt nghiệp. Tôi thôi việc chẳng phải vì lý do gì đặc biệt. ÄÆ¡n giản là tôi không Æ°a công việc. Chẳng có gì lý thú, nhÆ°ng lÆ°Æ¡ng bổng khá, đồng nghiệp thì thân thiện.
Chả cần phải sÄ© là m gì, vai trò của tôi ở công ty là anh loong toong chạy giấy. Tôi là m việc đó rất cừ. Có thể nói, tôi thá»±c sá»± có tà i trong việc thi hà nh những sá»± vụ thá»±c tiá»…n. Tôi há»c há»i nhanh,là m gì cÅ©ng hiệu quả, không bao giá» ta thán và là ngÆ°á»i thá»±c tế. ChÃnh vì váºy mà khi tôi thông báo sẽ thôi việc, vị cổ đông chÃnh của công ty (đây là má»™t công ty luáºt kiểu cha con, ông nà y là cha) tháºm chà còn Ä‘á» nghị tăng lÆ°Æ¡ng cho tôi chút đỉnh.
NhÆ°ng tôi vẫn thôi. Chẳng phải là để thá»±c hiện má»™t hoà i bão hay dá»± tÃnh gì đặc biệt. Chẳng hạn, việc tôi ghét nhất trên Ä‘á»i chÃnh là đóng cá»a há»c bà i chuẩn bị cho kì thi luáºt sÆ°. Tôi biết chắc nhÆ° Ä‘inh đóng cá»™t rằng tôi không muốn là m thầy cãi. NhÆ°ng tôi cÅ©ng biết mình không muốn cứ chôn chân má»™t chá»— là m mãi công việc đã là m bấy nay. Äằng nà o cÅ©ng thôi việc thì thôi ngay bây giá» cho xong. Nếu còn nấn ná chá»— cÅ©, ắt tôi sẽ là m ở đó suốt Ä‘á»i. Dù gì tôi cÅ©ng đã ba mÆ°Æ¡i tuổi.
Trong lúc ăn tối tôi đã bảo Kumiko rằng tôi Ä‘ang tÃnh chuyện thôi việc. Nà ng chỉ trả lá»i : « Em hiểu ». Tôi không biết ý nà ng là nà ng hiểu cái gì, nhÆ°ng hồi lâu sau nà ng chẳng nói gì thêm.
Tôi cÅ©ng yên lặng, cho đến khi nà ng tiếp : « Nếu anh đã muốnnghỉ việc thì cứ nghỉ. Äây là cuá»™c Ä‘á»i anh, anh muốn sống thế nà o thì cứ sống nhÆ° thế ấy ». Nói xong, nà ng bắt đầu chăm chú dùng Ä‘Å©a tách xÆ°Æ¡ng cá để riêng ra mép Ä‘Ä©a.
Kumiko kiếm được khá nhiá»u tiá»n bằng nhá» biên táºp cho má»™ttạp chà chuyên vá» thá»±c phẩm dưỡng sinh, thỉnh thoảng nà ng còn nháºn vẽ minh hoạ cho bạn bè ở các tap chà khác, nhá» váºy còn kiếm thêm má»™t khoản thu nháºp đáng kể nữa. (Nà ng há»c khoa thiết kế ổ trÆ°á»ng cao đẳng và từng mÆ¡ Æ°á»›c là m hoạ sỹ minh há»a tá»± do). Ngoà i ra, nếu nghỉ việc, tôi vẫn được nháºn tiá»n trong má»™t thá»i gian từ quỹ trợ cấp thất nghiệp. Thế nghÄ©a là dù tôi ở nhà là m ná»™i trợ, hai vợ chồng vẫn đủ tiá»n cho đồ ăn thức uống, giặt ủi và những chi phà khác, và cuá»™c sống của chúng tôi vẫn chẳng thay đổi là mấy.
Thế là tôi nghỉ việc
* * *
Tôi Ä‘ang cất thức ăn và o tủ lạnh thì Ä‘iện thoại reo. Lần nà y tiếng chuông có vẻ nóng nảy, riết róng. Tôi vừa má»›i mở má»™t gói nhá» Ä‘á»±ng Ä‘áºu phụ, thế là phải cẩn tháºn đặt lên bà n nhà bếp sao cho nó khá»i chảy nÆ°á»›c, rồi Ä‘i lên phòng khách nhấc Ä‘iện thoại.
- Giá» thì anh ăn xong món spaghetti rồi chứ, - ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nói.
- Ăn rồi. Nhưng giỠtôi phải đi tìm con mèo.
- Chuyện ấy để mÆ°á»iphút nữa cÅ©ng chẳng sao. Không phải nhÆ° nấu món spaghetti.
Vì lý do nà o đó tôi không cắt ngang cuá»™c gá»i được. Có gì đó trong giá»ng cô ta buá»™c tôi phải chú ý.
- Thôi được, nhÆ°ng không quá mÆ°á»i phút đâu đấy.
- GiỠthì chúngta sẽ có thể hiểu nhau, - cô ta nói khẽ nhưng có vẻ quả quyết. Tôi có thể cảm thấy cô ta đang ngồi thoải mái xuống ghế bà nh, bắt tréo hai chân.
- Äể xem, - tôi nói. – Trong vòng mÆ°á»i phút thì cô hiểu được gì nà o ?
- MÆ°á»i phút có thể là dà i hÆ¡n anh tưởng đấy, - cô ta nói.
- Có chắc là cô biết tôi không ?
- Dĩ nhiên là chắc. Chúng ta đã gặp nhau hà ng trăm lần rồi.
- Ở đâu ? Hồi nà o ?
- Má»™t lúc nà o đó, má»™t nÆ¡i nà o đó, - cô ta nói. – NhÆ°ng nếu em giải thÃch rõ thì mÆ°á»i phút không đủ đâu. Quan trá»ng là thá»i gian ta có lúc nà y đây. Hiện tại. Anh đồng ý không ?
- Có thể. Nhưng tôi muốn có bằng chứng là cô có biết tôi.
- Bằng chứng gì kia ?
- Tôi bao nhiêu tuổi chẳng hạn ?
- Ba mÆ°Æ¡i, - cô ta trả lá»i ngay. – Ba mÆ°Æ¡i tuổi hai tháng. Äược chÆ°a ?
Tôi cứng há»ng. Hiển nhiên là cô ta biết tôi, nhÆ°ng tôi không tà i nà o nhá»› ra giá»ng cô ta.
- Giá» tá»›i lượt anh, - cô ta nói, giá»ng mÆ¡n trá»›n. - Cố hình dung ra em Ä‘i. Từ giá»ng nói của em. Hình dung xem em thế nà o. Em bao nhiêu tuổi. Em Ä‘ang ở đâu. Em ăn mặc ra sao. Nà o, anh nói Ä‘i chứ ?
- Tôi biết gì đâu mà nói.
- Thôi nà o, cố lên đi, - cô ta nói.
Tôi nhìn đồng hồ. Nãy giỠmới có một phút năm giây trôi qua. – Tôi chẳng biết gì đâu, - tôi lặp lại.
- Thế để em giúp anh nhé, - cô ta nói. – Em Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng. Em vừa má»›i tắm xong, ngÆ°á»i em chẳng mặc gì hết.
Hừ, được lắm. lại cái trò *** qua điện thoại đây.
- Hay anh thÃch em mặc trên ngÆ°á»i má»™t thứ gì đó ? Má»™t cái gì có đăng ten. Hay tất dà i chẳng hạn. Anh có thÃch váºy hÆ¡n không ?
- Thế nà o cÅ©ng được, mặc cô. Cô muốn là m gì thì là m, - tôi nói. – ThÃch thì mang và i thứ trên ngÆ°á»i. Còn muốn trần truồng thì cứ việc. Xin lá»—i, nhÆ°ng tôi không quan tâm đến những trò chÆ¡i qua Ä‘iện thoại kiểu nà y. Tôi có quá nhiá»u thứ phải...
- MÆ°á»i phút thôi, - cô ta nói. – Dà nh cho em mÆ°á»i phút thì anh có chết đâu nà o, phải không ? Chỉ cần trả lá»i và i câu há»i của em thôi. Anh muốn em trần truồng hay mang và i thứ trên ngÆ°á»i ? Em có nhiá»u thứ để mang lắm. Quần ren mà u Ä‘en nà y...
- Tôi thì trần truồng đi.
- Äược rồi. Anh muốn em trần truồng.
- Ừ, trần truồng.
Bốn phút rồi.
- Lông mu em vẫn còn Æ°á»›t, - cô ta nói. – em sấy chÆ°a kỹ lắm. Ôi, ngÆ°á»i em Æ°á»›t quá chừng! Vừa ấm vừa ẩm Æ°á»›t. Lại còn má»m nữa. Má»m tháºt là má»m, Ä‘en nhay nháy. Sá» em thá» xem.
- Nà o nà o, tôi xin lỗi, nhưng mà …
- Xuống dÆ°á»›i cÅ©ng váºy. Xuống nữa. DÆ°á»›i ấy tháºt là ấm, nhÆ° là bÆ¡ ấy. Ấm quá chừng! Ôi ôi ôi. Lại còn chân em nữa. Anh thá» nghÄ© xem em Ä‘ang ở trong tÆ° thế nà o nà o? Äầu gối phải nhấc lên, chân trái dạng sang bên vừa đủ. NhÆ° hai cái kim đồng hồ lúc chỉ mÆ°á»i giá» năm phút váºy.
Từ giá»ng nói cô ta, tôi hiểu rằng cô ta không nói phét. Cô ta quả tháºt Ä‘ang giạng chân ra nhÆ° lúc kim đồng hồ chỉ mÆ°á»i giá» năm phút, âm há»™ cô ta ấm áp và ẩm Æ°á»›t.
- Sá» thá» hai và nh môi xem, - cô ta nói. – Châ-áº-m-m thôi. Giá» thì vạch ra. Thế. Cháºm thôi, tháºt cháºm. Hãy để những ngón tay anh mÆ¡n trá»›n chúng. Ôi, tháºt châ-áºm-m-m. Giá» lấy tay kia sò vú phải của em Ä‘i. Äùa vá»›i nó. Mân mê nó. Lên trên nữa. Giá» bóp nhẹ núm vú Ä‘i. Lần nữa. Lần nữa. Lần nữa. Em sắp ra rồi đây.
Không nói má»™t lá»i, tôi cúp ống nghe. Duá»—i nguá»i trên ghế sopha, tôi nhìn đồng hồ và thở má»™t hÆ¡i dà i. Cuá»™c nói chuyện kéo dà i gần sáu phút.
MÆ°á»i phút sau Ä‘iện thoại lại reo, nhÆ°ng tôi không **ng tá»›i ống nghe. Chuông reo mÆ°á»i lăm lần. Khi nó ngừng reo, má»™t ná»—i im lặng sâu thẳm, lạnh lẽo trùm xuống căn phòng.