Đêm đã khuya, trăng sáng vằng vặc, bầu trời lấp lánh ánh sao, hứa hẹn mai sẽ là một ngày nắng đẹp.
Martin và Jolie đã đi ngủ, Kathy vẫn giam mình trong phòng lên mạng, Sa Tướng gác dưới lầu, Nhền nhện canh bên ngoài hai phòng ngủ của gia đình Martin. Đao Thương và Tả Thủ đi nghỉ trước, nửa đêm sẽ dậy thay ca cho Sa Tướng và Nhền nhện.
Mười một chưa được tham gia canh gác mà chỉ phải trực máy chủ của dàn cảm biến nhiệt, hiển nhiên là Sa Tướng và Đao Thương vẫn nghi ngại về những biểu hiện của hắn ở sân bay.
Mười một bình thản nhận công việc được giao. Lúc đó là nửa đêm, hắn lim dim mắt nằm trên giường, laptop đặt một bên. Trên màn hình là những khoảng màu lẫn lộn của các hình ảnh hồng ngoại, trông chẳng khác nào những bức tranh trừu tượng.
Bất chợt Mười một mở choàng mắt, không phải vì màn hình có hiện tượng bất thường mà bởi một tiếng động lạ. Trong huấn doanh của Quỷ thủ, chuyện ngủ chập chờn với các học viên đã trở thành thói quen. Ân oán giữa các gã trai được phép thanh toán mọi nơi mọi lúc, có nghĩa là nếu hắn ngủ quên, rất có thể sẽ nhận một nhát dao vào lưng vì nguyên nhân gì đó từ ban ngày. Bảy năm vừa qua, Mười một đã chứng kiến không ít cái chết như vậy.
Giờ đây Mười một đã luyện thành thói quen, bất cứ lúc nào trong đêm, chỉ cần một tiếng động cực nhỏ là hắn cũng lập tức có cảm ứng.
Âm thanh nhỏ nhẹ vừa rồi hình như phát ra từ dưới đất. Cả nhà Martin ngủ trên tầng hai, phòng của Nhền nhện án ngữ đầu hồi cũng tại tầng hai, bốn nam nhân đều ở tầng một. Vậy thì tiếng động dưới đất là từ đâu mà ra?
Mười một nhảy khỏi giường, mở cửa phòng đi ra, không quên cầm theo chiếc laptop.
Sa Tướng đang ngồi trên sofa phòng khách, khói thuốc bay mù mịt. Mười một vừa bước vào gã ta đã nhận ra, quay đầu trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Mười một bước đến, ngồi xuống đối diện với Sa Tướng, hỏi ngay: “Ở đây có hầm ngầm không?”
“Có, làm gì?”
“Tôi vừa nghe bên dưới có tiếng động...”
“Tiếng động?” Sa Tướng cười khẩy: “Cậu nghe nhầm rồi, nếu có tiếng động ta phải biết chứ?”
“Nhưng…”
Sa Tướng phẩy tay: “Việc của cậu là trông mấy cái máy, những cái khác khỏi cần lo!”
Nghĩ một lát, Mười một đặt laptop lên trên bàn, gật đầu: “Vậy nhờ anh giúp trông một lát, tôi ra ngoài dạo mấy vòng.”
Sa Tướng nheo mắt nhìn hắn, không đồng ý cũng không ra từ chối.
Mười một tỉnh bơ đứng dậy, mở cửa phòng lách ra. Đây mới là lần đầu tiên hắn được quan sát cấu tạo tổng thể của tòa biệt thự. Ngôi nhà của gia đình Martin rất lớn, diện tích mặt bằng chắc không dưới tám trăm mét vuông. Tầng một được chia thành nhiều phần, từ cửa chính đi vào là đại sảnh, tận cùng đại sảnh đối diện với cửa là bậc cầu thang lộng lẫy dẫn lên tầng hai, bên trái là một hành lang, phòng của Mười một và ba vệ sĩ kia đều ở lối hành lang này.
Bên phải đại sảnh là quầy bar, phía sau bar có một hành lang nhỏ chạy vòng sau cầu thang, nối liền với hành lang bên tay trái. Hàng lang này thông ra rất nhiều phòng, phòng thể hình, games, giải trí, phòng trà... đều ở đây cả, thậm chí còn một bể bơi nhỏ ngăn cách với vườn bởi một vách kính dày...
Mười một đều không hứng thú với những tiện nghi này, sau khi xem qua tất cả các phòng liền đi đến trước cánh cửa nhỏ trong cùng. Đúng như hắn đoán, đằng sau cánh cửa là một hàng bậc thang dẫn xuống lòng đất.
Bóng tối tựa như cái miệng khổng lồ ngoác rộng, chực nuốt chửng bất cứ ai bước vào.
Tuy nhiên ánh mắt Mười một vẫn thản nhiên như không, có lẽ đối với những kẻ lớn lên trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết như hắn, căn bản không còn cái gì đáng sợ nữa. Hắn chỉ nheo mắt nửa giây là định vị chính xác công tắc điện, “tách” một tiếng, lối đi đang tối đen bỗng bừng sáng.
Gian hầm hóa ra khá nông, chỉ ngập vào đất khoảng ba mét. Mười một thận trọng quan sát khắp nơi, nhận ra đây là kho chứa đồ vặt và nơi ở của người hầu. Hắn bất giác tự trào cười một tiếng, nơi ở của người tất nhiên phải có tiếng động rồi!
Mười một lắc đầu toan bước khỏi gian hầm. Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức quay ngoắt lại.
Mười một đến chỗ bờ tường phía sâu nhất, sờ soạng một hồi rồi bất giác chau mày. Hắn vừa tính ra, toàn bộ gian hầm này chỉ rộng chừng hai trăm mét vuông. Theo như cấu trúc mặt bằng tầng một thì gian hầm này cùng lắm chỉ đến nửa phòng khách là hết. Có nghĩa là bên dưới phòng khách, quầy bar và mấy phòng giải trí là hầm ngầm, còn bên dưới gian phòng của mấy vệ sĩ và bể bơi sẽ là nền đất. Vậy âm thanh dưới giường hắn lúc nãy là từ đâu mà ra?
Đem theo câu hỏi, Mười một ra khỏi gian hầm. Sa Tướng nhìn hắn cười nhạt: “Xem xong rồi?”
Mười một ngồi xuống đi-văng, hỏi ngược lại: “Tòa biệt thự này có hai hầm ngầm?”
Sa Tướng khịt mũi: “Lấy đâu ra?” Đoạn đẩy chiếc laptop lại trước mặt hắn, hất đầu: “Đừng lắm chuyện nữa, những việc đó không liên quan đến cậu. Chỉ cần trông chừng chiếc máy này cho chúng ta là được!”
Mười một không nói gì thêm, lẳng lặng cầm laptop, đứng dậy trở về phòng. Sa Tướng nhìn theo sau lưng hắn, hít sâu một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói rồi nhếch mép đầy khinh mạn.
Về phòng, đặt máy tính xuống, Mười một lại dò dẫm bốn bức tường, trong đầu không ngừng đặt ra các giả thuyết.
Tiếng động lúc nãy, hắn tin chắc từ dưới căn phòng này truyền tới. Nhưng nếu tầng hầm chỉ có đến phòng khách là hết, vậy thì phải giải thích thế nào?
Suy nghĩ một lúc, Mười một lấy giấy bút vẽ lại sơ đồ mặt bằng tầng một và gian hầm. Vẽ xong hắn chăm chú ngắm nghía một lúc, chợt chau mày khi phát hiện kết cấu tòa biệt thự này rất kỳ lạ, nhưng nhất thời không thể nói nó kỳ lạ ở chỗ nào.
Nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ sáng, Mười một xé vụn tờ giấy mình vừa vẽ vứt vào thùng rác, trở lại giường, dựa nửa người lên gối, khép hờ mắt...