Quả nhiên hôm nay là một ngày đẹp trời... Nắng chiếu khắp nơi, không khí trong lành, trong vườn tiếng chim hót ríu rít.
Âm thanh từ phòng khách khiến Mười một choàng tỉnh. Hắn nhảy xuống giường, mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Martin đã ngồi bên bàn, vừa uống trà vừa đọc báo buổi sáng, Jolie đang đích thân chuẩn bị điểm tâm. Sa Tướng, Nhền nhện, Đao Thương và Tả Thủ đều đứng ngay ngắn sau lưng Martin. Nghe tiếng chân bước của Mười một, bốn người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, song lại lập tức thu ánh mắt về...
... cứ như thể Mười một chỉ là một mớ không khí!
Mười một nhìn đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ sáng, bèn lặng lẽ bước đến đứng bên cạnh Sa Tướng... Khi điểm tâm được bưng lên Martin mới phát hiện ra hắn, có điều ông ta chỉ lạnh nhạt liếc qua rồi cúi đầu dùng bữa.
Jolie ngồi xuống bàn cùng ăn. Khi người hầu đem áo khoác của Martin đến, bà đứng dậy khoác lên người cho chồng. Martin khẽ ôm vợ vào lòng, âu yếm: “Anh đi đây!”
“Uh!” Jolie nhẹ nhàng: “Anh phải thật cẩn thận nhé!”
Martin vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng của Jolie, mỉm cười: “Em yên tâm, có bốn người họ bên cạnh, anh sẽ không có chuyện gì đâu!” Nói đoạn quay người bước thẳng ra cửa.
Đao Thương và Tả Thủ vội lách người ra trước, sau khi kiểm tra kỹ càng mới mở cửa để Martin vào xe, Nhền nhện đã trở thành tài xế, Tả Thủ và Đao Thương mỗi người ngồi một bên Martin, Sa Tướng chiếm chiếc ghế phụ lái, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nhìn Mười một, trầm giọng: “Ông chủ bảo cậu không cần đi, ở nhà chăm sóc cho phu nhân và tiểu thư!” Nói đoạn cũng không cần biết phản ứng của Mười một ra sao, đóng sập cửa lại.
Mười một bình thản nhìn chiếc xe chuyển bánh, quay lại bên cạnh Jolie, vẫn không nói một lời.
Jolie không vào nhà ngay mà bắt đầu đi dạo trong vườn, Mười một thư thái tản bộ theo sau bà. Hết mấy luống hoa đến khu chuồng chó, trong đầu hắn bất giác nhớ đến những chuyện đã xảy ra với mình trong hai ngày vừa rồi.
Trong doanh trại huấn luyện của Quỷ thủ, những học viên tốt nghiệp chỉ có thể trở thành một trong bốn loại người. Một ít trở thành sát thủ, phần thứ hai thành vệ sĩ, có người được phái đi làm đặc công, nhưng nhiều nhất vẫn là lính đánh thuê.
Thực ra Mười một không hề muốn làm vệ sĩ, đơn giản vì hắn không thích bị hạn chế tự do. Hắn muốn trở thành sát thủ, mà khả năng của hắn cũng thích hợp làm một sát thủ. Thậm chí vô dụng nhất cũng có thể làm lính đánh thuê, không hỏi mục đích chỉ cần tuân theo lệnh, xông pha trên chiến trường giết chóc vì tiền. Dù sao phải hai năm nữa hắn mới tốt nghiệp, Mười một không hiểu vì sao Tổ chức lại phái hắn tham gia nhiệm vụ này?
“Mười một!” Đúng lúc đang suy nghĩ miên man thì giọng của Jolie truyền tới.
“Phu nhân có gì sai bảo?”
Trầm lặng hồi lâu Jolie mới lên tiếng: “Ta xin lỗi cậu vì những lời Kathy nói hôm qua, nó được cha nó chiều quen rồi, ăn nói chẳng bao giờ kiêng nể ai. Thực ra bản chất nó rất lương thiện, mong cậu đừng để bụng!”
Mười một khẽ gật đầu: “Phu nhân yên tâm, tôi không có ý gì đâu!”
Jolie mỉm cười: “Vậy thì hay lắm! Kathy hãy còn là một đứa bé, sau này có chuyện gì bất kính cũng mong cậu đừng so đo!”
Ngay khi nhìn thấy Jolie, Mười một đã rất có thiện cảm. Dịu dàng, hiền thục, xinh đẹp, bà quả là người vợ lý tưởng trong mắt tất cả các nam nhân, nhưng Mười một không nghĩ xa như vậy, chỉ là ngưỡng mộ Kathy có một người mẹ thật hoàn hảo...
Mười một nghe lời Jolie, vội nói ngay: “Phu nhân yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Jolie gật đầu, chầm chậm buớc tiếp, Mười một đi theo sát phía sau...
“Mười một...” Jolie vừa đi vừa hỏi: “Tên thật cậu là gì?”
“Tôi không có tên, chỉ có số hiệu!”
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Mười một thần ra một hồi, chau mày nhìn Jolie rồi miễn cưỡng trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là mười bảy...”
“Có lẽ?” Jolie quay lại, nhìn hắn vẻ hết sức kỳ lạ.
“Vâng, tôi được huấn luyện trong Tổ chức từ nhỏ, không biết tên, không biết ngày sinh, cũng không biết cha mẹ là ai...” giọng Mười một bình thản như thể đang nói về một ai đó hoàn toàn không liên can gì đến mình.
Ánh mắt Jolie thoáng hiện vẻ cảm khái, nhẹ nhàng: “Đúng là cậu bé đáng thương. Phải rồi, ta có nghe Martin nhắc chuyện về tổ chức của các cậu, có thể kể thêm cho ta nghe được không?”
Mười một lập tức lắc đầu: “Tôi cũng không biết gì nhiều, vả lại chuyện của Tổ chức không thể nói cho người ngoài biết được!”
Jolie khẽ “Ồ” một tiếng, như đã sớm biết không thể hỏi gì được nữa, bước nhanh hơn về phía tòa biệt thự.
Lúc bấy giờ Mười một mới được về phòng, đánh răng rửa mặt ăn sáng. Sau khi làm vệ sinh, hắn lại theo Jolie đi ra nhà kính trồng hoa.
Lại một lần nữa Mười một nhận ra, khi nhìn ngắm những khóm hoa xinh đẹp, nét mặt Jolie luôn mang một vẻ ưu tư nào đó, dường như có rất nhiều tâm sự... Bà cần mẫn tưới từng khóm hoa rồi trở lại biệt thự, suốt quá trình đó hai người không nói với nhau câu nào.
Kathy đang dùng điểm tâm trong phòng ăn. Mười một liếc nhìn đồng hồ trên tường, thấy đã là hơn chín giờ sáng.
“Mẹ!” Kathy vẫy tay chào.
Jolie ngồi xuống bên cạnh con gái, trìu mến vuốt ve mái tóc vàng óng: “Tối qua có phải con ngủ rất muộn không? Sao bây giờ mới dậy?”
Kathy chun cái mũi nhỏ xinh: “Cha không cho ra ngoài, suốt ngày phải ở lì trong nhà, thức hay ngủ thì có gì khác đâu?”
“Có phải con muốn ra ngoài đi dạo?”
Hai mắt cô bé bừng sáng, hấp tấp hỏi: Mẹ, mẹ để con ra ngoài?”
Jolie thở dài: “Cả ngày nhốt con trong nhà mẹ cũng thấy tội lắm, hay để Mười một cùng con đi dạo vậy?”
“Hắn ư?” Kathy khinh miệt nhìn Mười một, hỉnh mũi: “Thôi đi, con thà ở trong nhà còn hơn là mất mạng!”
“Kathy...!” Jolie nhìn con gái vẻ không hài lòng.
Kathy phụng phịu: “Rõ ràng là vậy mà! Hắn có thể làm gì chứ? Nhỡ thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ bỏ con một mình chạy mất cho mà xem!”
“Hây!” Jolie thở dài: “Mười một giỏi hơn con nghĩ rất nhiều đấy!”
Mười một đứng sau hai người từ nãy giờ, nghe câu nói của Jolie không khỏi thoáng giật mình, chăm chăm nhìn bà vẻ kỳ lạ.
Kathy vẫn giọng khinh miệt: “Hắn có thể giỏi cái gì chứ!”
“Thôi bỏ đi!” Jolie phẩy tay: “Con không muốn ra ngoài thì hãy ngoan ngoãn ở trong nhà vậy!”
Kathy trễ cái miệng anh đào xuống, không nói gì thêm song nét mặt vẫn đầy vẻ bất mãn. Điều cô bé thấy được là năng lực của bốn người Sa Tướng, khi đối phương còn chưa nổ súng bốn người họ đã nhận ra nguy hiểm, kịp thời che chắn cho cả hai cha con. Kathy đã thấy rất nhiều vệ sĩ của gia đình, nhưng với cô bé bây giờ cao thủ thực sự chỉ có bốn người họ.
Đáng tiếc là bốn người đó phải đi theo bảo vệ an toàn cho người cha đáng kính của cô, để lại một tên vô dụng sợ chết này!
Kathy ăn xong lại trở về phòng, tiếp tục vùi đầu vào mạng. Jolie dặn người hầu thu dọn bàn ăn, đoạn đến trước mặt Mười một, nói nhỏ: “Cậu đi cùng ta một lát!”
“Vâng, phu nhân!” Mười một khẽ gật đầu.