- Nhược Trần, xem ra bảy ngày thanh tu đem lại cho con không ít lợi ích, có thể đột phá cảnh giới Thái Thanh Chí Thánh. Đệ tử bình thường muốn qua cửa Trúc Cơ này ít nhấ cũng phải mất chừng một năm vậy mà con chỉ dùng tới nửa năm, rất tốt, rất tốt.
Kỷ Nhược Trần lập tức đứng dậy thi lễ nói:
- Đa Tạ Tử Vân chân nhân khích lệ.
Tử Vân chân nhân vuốt râu mỉm cười, gật đầu, sau đó quan sát Kỷ Nhược Trần một lượt. Tử Vân chân nhân có đôi mi dài, râu năm chòm phất phơ, khuôn mặt xanh ngọc, trên làn da mơ hồ hiện lên quang hoa, tiên phong đạo cốt, khí độ phong phạm còn vượt lên trên của Ngọc Hư, Tử Dương chân nhân.
Sở trường của Tử Vân chân nhân là Kim Đan đại đạo, đỉnh lô chi học, luyện ra vô số linh đan cho aa. Các mạch chân nhân của aa hàng năm không mấy khi xuất sơn, chỉ có Tử Vân chân nhân trong một năm thì có nửa năm ra ngoài vân du, tìm kiếm kỳ trân dị bảo.
Tử Vân chân nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần một lát, nhíu mày trầm ngâm nói:
- Nhược Trần, chân nguyên của con tuy mạnh, thế nhưng Ngũ Hành phân loạn, mộc tính độc thạnh. Ngoài ra, âm dương của con không được điều hòa, lần trước ta giảng bài cho con thì kinh mạch của con nghiêng về âm hàn, hôm nay lại chuyển sang chí dương, đồng thời lại có tính chất Lôi Hỏa. Thật là kỳ quái...
Một đạo hàn khí xẹt qua trong lòng Kỷ Nhược Trần. Hắn đã từng dùng Giải Ly Quyết phân giải quá nhiều tiểu pháp khí, phần lớn tu luyện mộc khí là chính.
Sau khi phân giải mộc kiếm của Trương Ân Ân thì mộc khí mà Kỷ Nhược Trần tu luyện nhanh hơn so với các thuộc tính pháp khí khác.
Trên thực tế lúc đầu mộc kiếm mà Kỷ Nhược Trần cầm chỉ là vật phàm, nhưng mà nàng dùng toàn bộ chân nguyên thúc giục Ất Mộc Kiếm Khí cho nên mộc kiếm mới biến thành pháp khí.
Sau đó lại còn thêm linh khí của Tử Tinh Quái Thiêm hung hãn đã hành ạh Kỷ Nhược Trần chết đi sống lại nhiều lần.
Hắn phải vất vả lắm mới có thể dunh hợp được mấy đạo mộc khí này, nhưng mà mạch Huyền Khiếu lại bị thay đổi.
Không ngờ nhãn lực của Tử Vân chân nhân lợi hại như vậy, chỉ cần liếc mắt đã thấy được sự biến hóa của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần lập tức làm ra vẻ hồ đồ, ngỡ ngàng, giống như không rõ Tử Vân chân nhân đang nói cái gì.
Nhưng trong lòng hắn lại bốc lên khí lạnh, nếu như Tử Vân chân nhân đã nhận ra sự biến hóa của hắn thì không có lý do gì mà những chân nhân khác lại không nhận ra, sau này phải cẩn thận thêm mới được, ngoài ra còn phải chuẩn bị thêm vài lý do thoái thác cho tốt. T
Kỷ Nhược Trần thì hao tâm tổn trí tính kế, Tử Vân chân nhân thì không ngừng thì thào tự nói, lại bấm đốt ngón tay làm gì đó. Khi Kỷ Nhược Trần nhìn lén thấy Tử Vân chân nhân làm động tác này thì lưng hắn vã mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, Tử Vân chân nhân mới vuốt râu mỉm cười nói:
- Nhược Trần, chư vị chân nhân có phải là cho con không ít đan dược hay không? Ha ha, đây chỉ là câu hỏi của ta mà thôi, con không trả lời cũng không sao.
Kỷ Nhược Trần hàm hồ đáp:
- Các vị chân nhân đúng là đã cho con đan dược, lại còn truyền cho con khẩu quyết luyện hóa dược tính khi uống thuốc.
Trước sau có ba vị chân nhân đã cho Kỷ Nhược Trần đan dược nhưng hắn mới chỉ dùng qua Long Hoa Đan của Cố Thủ chân nhân.
Ngọc Huyền chân nhân và Thái Vi chân nhân cũng tặng cho hắn linh đan nhưng mà việc luyện hóa những dược tính này vô cùng khó khăn, cho nên hắn chưa uống ngay mà vẫn đặt ở trong phòng.
Tử Vân chân nhân gật đầu nói:
- Có thế chứ, ta cũng đoán là con có dùng qua Long Hoa Đan của Cố Thủ chân nhân, còn về phần đan dược khác thì không đoán ra được. Hắc! Hắn đúng là có thể bỏ được! Hừ, nhưng mà bọn người kia quả thực hồ đồ! Đan dược có thể dùng loạn hay sao? Không nói tới chuyện Ngũ Hành Âm Dương điều hòa, không nói tới chuyện Long Hoa đan có nhiều thuộc tính Kim, chỉ cần ăn nhiều loại đan dược cổ não vào thì con cũng thành bộ dạng như thế này rồi.
Kỷ Nhược Trần thấy Tử Vân chân nhân vẫn chưa suy tính ra việc Giải Ly Quyết thì tâm sự trong lòng buông lỏng hơn phân nửa, sau đó nghe được mấy câu sau thì tâm sự lại dâng cao lên.
Không ngờ đan dược mình ăn vào lại còn mạnh hơn cả Ngũ Hành linh khí, cho nên hắn vội vàng hỏi đến rốt cuộc là mình có gì không ổn hay không.
Giải Ly Quyết tuy là tiên quyết, nó tự động hiện ra trong thần thức của Kỷ Nhược Trần nhưng mà văn tự của văn quyết này thì Kỷ Nhược Trần một chữ cũng không nhận ra, chưa cần nói tới việc ý nghĩa của tiên quyết thâm ảo sâu xa, có khi Giải Ly Quyết không phải dùng như cách mình vẫn thường dùng.
Tử Vân chân nhân cười nói:
- Con cũng không cần kinh hoàng, những đan dược này cũng chưa tạo thành chỗ không tốt gì với con. Đan đỉnh thuật trong tông ta vốn có cùng một nguồn, hiện tại tuy phân cao thấp nhưng đều có thành tựu riêng. Trong cơ thể con bây giờ Âm Dương hỗn loạn, Ngũ Hành không đều, tuy rằng không tổn thương gì tới thân thể nhưng mà nó cũng như một thanh kiếm sắc, chung quy vẫn không phải chính đạo. Do đó chân nguyên của con có mạnh cũng chỉ phát huy được sáu, bảy thành mà thôi, dục tốc bất đạt a!
- Vậy con nên làm thế nào cho phải?
Kỷ Nhược Trần vội hỏi.
Sau khi nghe Tử Vân chân nhân trấn an xong, trong lòng của Kỷ Nhược Trần lại càng lo sợ, trong đan dược với đan dược còn có tương khắc thì linh khí với đan dược lại càng khó nói.
Tử Vân chân nhân nói:
- Con không nên kinh hoàng, sau này ta sẽ khai lô thiết đỉnh, luyện mấy viên Hoàng Đình Nhật Nguyệt Đan, con dùng nó trong bảy ngày, mỗi ngày uống ba viên là Âm Dương trong cơ thể tự nhiên sẽ điều hòa. Nhưng mà từ giờ trở đi, con không được dùng loạn đan dược do các vị chân nhân đưa cho, có muốn dùng thì cũng phải hỏi ta trước.
Kỷ Nhược Trần vội vã vâng dạ, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Ngọc Huyền chân nhân có ban cho con một lọ Ngọc Dịch Thất Tuần Đan, nói là có thể trợ giúp tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, dặn dò con là phải dùng đúng hạn. Con có nên dùng Ngọc Dịch Thất Tuần Đan này hay không?
Vừa nghe đến tên Ngọc Huyền chân nhân thì sắc mặt của Tử Vân chân nhân nhất thời trở nên có chút khó coi. Hắn nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Đan Nguyên Cung không học được một thứ gì, cũng không tinh một thứ gì, mấy trăm năm qua vẫn như vậy. Ngọc Huyền tiểu gia hỏa kia thì hiểu cái gì gọi là đan đỉnh? Lại càng không nói tới Kim Đan chính đạo! Ngọc Dịch Thất Tuần Đan này là tổ phương của Đan Nguyên Cung (phương thuốc tổ truyền), nàng ta coi nó là bảo vật nhưng tác dụng của nó lại còn kém so với Long Hoa Đan của Cố Thủ chân nhân nhiều lắm! Mấy chục năm nay ta đã từng nói với nàng là phải bắt con Huyền Hỏa Vũ Xà kia làm thuốc dẫn, đem lô Ngọc Dịch Thất Tuần Đan này luyện lại một phen thì dược liệu sẽ tăng gấp ba lần, vật phàm lập tức trở thành tiên đan nhưng nàng đâu có nghe!
Kỷ Nhược Trần cố hết sức kiềm chế sắc mặt của mình nhưng trên mặt cũng hiện lên sự cổ quái.
Tử Vân chân nhân khiêm tốn không màng danh lợi, tiên phong đạo cốt, thường ngày khí độ thật tốt nhưng một khi nhắc tới Đan Nguyên Cung Ngọc Huyền chân nhân thì dường như hắn biến thành một con người khác, ngữ khí chanh chua, ngôn từ không tốt, phong độ hoàn toàn biến mất.
Ở cùng với tám vị chân nhân một thời gian, Kỷ Nhược Trần cũng biết được những ảo diệu trong những chuyện này.
Hóa ra Tử Vân chân nhân thời thiếu niên rất đam mê Đan đỉnh, hôm nay đạo pháp của hắn đại thành, Kim Đan đại đạo cũng có nhiều thành tựu, kế thừa được những tri thức của tiền nhân.
Chỉ là Kim Đan chính đạo kio giống với Tam Thanh Chân Kinh, Tam Thanh Chân Kinh theo đuổi cái bên trong, chú ý tới sự thành công của nội đan, dưỡng thi trăm ngày, kết thành kim anh (kim đan + nguyên anh???), từ đó bước lên đại đạo.
Mà Kim Đan chính đạo thì lại luyện ngoại đan, đỉnh lô chân hỏa, kỳ trân dị bảo, mọi thứ đều không thể thiếu.
Tử Vân chân nhân tu luyện Kim Đan đại đạo tới trình độ này, mỗi ngày chỉ buồn rầu là kiếm sao cho được kỳ trân dị bảo.
Đan Nguyên Cung có rất nhiều kỳ trân dị thú, ở trong mắt Tử Vân chân nhân thì không có thứ gì là không cho được vào đỉnh lô.
Tục truyền hắn từng hướng Ngọc Huyền chân nhân thỉnh cầu mấy con linh thú, đương nhiên là Ngọc Huyền chân nhân kiên quyết cự tuyệt.
Sau đó Tử Vân chân nhân lại hỏi nàng phương pháp nuôi dưỡng linh vật nhưng vẫn bị Ngọc Huyền chân nhân kiên quyết từ chối.
Sau khi Tử Vân chân nhân chấp chưởng Thiên Quan Cung thì bắt đầu có hiềm khích với Đan Nguyên Cung.
Vừa nhắc tới đan dược của Đan Nguyên Cung, Tử Vân chân nhân lập tức tỏ rõ lập trường của mình, gián tiếp bác bỏ đạo hạnh của Ngọc Huyền chân nhân.
Tử Vân chân nhân bác bỏ Ngọc Huyền chân nhân cũng không phải là ăn nói bừa bãi mà là lấy kiến thức đạo pháp đại thành của hắn thì trên nói có sách, mách có chứng, dưới cầm quyển trục chứng minh, mỗi câu nói đều được đánh giá là chính xác, Kỷ Nhược Trần nhớ lấy rồi về suy nghĩ mấy ngày, sau này tránh được nhiều đường vòng khi tu luyện đạo pháp.
Hắn nói tuy dông dài nhưng Kỷ Nhược Trần nghe cực kỳ chăm chú, chỉ sợ bỏ sót một chữ nào đó. Tử Vân chân nhân không thao thao bất tuyệt như bình thường mà chỉ nói trong thời gian một nén hương, sau đó hắn dừng lại. Khi thấy Kỷ Nhược Trần ngưng thần lắng nghe thì có chút ngoài ý muốn.
Tử Vân chân nhân thưởng thức một ngụm trà, từ từ nói:
- Nhược Trần, trải qua hơn một tháng nữa là đến kỳ tiểu khảo trong tông ta rồi. Đến lúc đó đệ tử các mạch sẽ biết sự khác biệt giữa các cảnh giới của Tam Thanh Chân Quyết như thế nào, kỳ tiểu khảo nào là để kiểm tra sự tu luyện của các đệ tử trong một năm. Mỗi lần tiểu khảo đều là công việc trong đại của Đạo Đức tông ta, có thể thắng được trong kỳ khảo thí sẽ là một vinh quang lớn lao. Nhưng mà con nhập môn không lâu, tiến cảnh mặc dù nhanh nhưng ứng dụng còn chưa thuần thục. Cho nên hôm nay ta sẹ không giảng về dược liệu mà truyền thụ cho con một xảo thủ tốc hành gọi là Đan Sa Quyết, nó có nghĩa là Đan Sa sinh mộc, duyên hoa ra kim. (Đan sa, tức là chu sa. Đời xưa dùng đan sa làm thuốc mùi, đều gọi tắt là đan; trong sách vở thường viết là đan duyên ở đây tách thành câu trên.)
Tử Vân chân nhân lập tức truyền khẩu quyết rồi cẩn thận giải thích những câu khó hiểu tối nghĩa cho Kỷ Nhược Trần nghe tới tận lúc hắn hiểu toàn bộ rồi mới thôi.
Đan Sa Quyết này có nguồn gốc từ Ngọc Hoàng Bảo Lục, cũng không phải là bí quyết tăng tiến chân nguyên mà chỉ là một bí quyết vận chuyển và sử dụng chân nguyên, cho nên không cần dùng tới một tháng thời gian là có thể luyện tập thành thục.
Pháp quyết này một khi sử dụng thì quanh người hiện lên vô số tiểu đan sa màu đỏ do chân nguyên ngưng tụ thành, đồng thời nó còn cứng rắn như trọng giáp, có thể nói là diệu quyết công phòng hai đường đều tuyệt.
Sở trường của các mạch thì Kỷ Nhược Trần đều học qua, nhưng khi học tới Đan Sa Quyết này thì hắn cảm giác có chỗ không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn lại không nói ra được.
Hắn khổ tư trong chốc lát, bỗng nhiên hiểu ra thốt lên:
- Con hiểu rồi, Đan Sa Quyết này có hiệu quả tốt nhất khi phá giải đạo pháp của Đan Nguyên cung!
Sau khi thốt ra câu đó thì mới cảm thấy có chút không thích hợp, hắn vội vàng giương mắt nhìn Tử Vân chân nhân.
Tử Vân chân nhân vuốt râu cười rộ lên rồi khen:
- Nhược Trần, ngộ tính của con thực sự là rất tốt. Đúng là như thế, Đan Sa Quyết này do ta mới ngộ được từ Ngọc Hoàng Bảo Lục. Đạo pháp của Đan Nguyên cung chỉ hào nhoáng bên ngoài, bên trong lại phù phiếm vô lực. Nếu như con gặp được đệ tử của Đan Nguyên cung thì chỉ cần dùng tới Đan Sa Quyết, lấy trầm ổn phá phù hoa, cho dù đạo hạnh của đối phương có cao hơn con một chút thì con cũng có thể thủ thắng.
Kỷ Nhược Trần vừa nghe là đã biết Tử Vân chân nhân có ý định bồi tài.
Loại pháp quyết chuyên môn phá đạo pháp của các tiểu mạch khác này không phải là chính đạo nhung cũng có hai cái lợi, một là có thể dùng ở trong kỳ tiểu khảo, hai là đối với việc tu luyện Thái Thanh chân quyết cũng có lợi thật lớn.
Còn về phần bí kỹ này tại sao lại nghiên cứu ra để phá đạo pháp của Đan Nguyên cung thì chẳng cần phải để ý làm gì.
Trước khi Tử Vân chân nhân rời đi còn đưa cho hắn một lọ Hợp Tâm Đan có tác dụng củng cố kinh mạch.
Ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần vẫn ngồi nơi này nhưng mà lần này là nghe Thái Vi chân nhân giảng dạy.
- Nhược Trần, Tử Vân chân nhân của Thiên Quan cung từ trước đến nay không lấy tiên kiếm đạo pháp để tăng tiến tu vi cho nên trong các kỳ tiểu khảo biểu hiện không được tốt lắm. Nhưng mà đan đỉnh chi học của Tử Vân chân nhân thì ở trong tông không kiếm ra người thứ hai, đệ tử Thiên Quan cung mượn lực của linh đan, mới tu luyện mười năm thì rất có ưu thế, điều đó cũng khiến ta phải suy nghĩ. Nhưng mà Thiên Quan cung có thể mượn ngoại lực thì vì sao Tư Không cung của ta lại không thể? Nếu nói tới dẫn động lực lượng của trời đất thì tiên phù đứng hàng đầu. Hôm nay sư thúc dạy cho con cách chế tạo Thiên Tâm Chính Phù, diệu dụng vô cùng. Chỉ cần con biết phù là căn cứ vào đạo lý của thiên địa thì có thể vẽ ra tiên phù dùng được.
Kỷ Nhược Trần vâng dạ, chuyên tâm theo Thái Vi chân nhân học vẽ ba tấm Thiên Tâm Chính Phù.
Cho tới lúc hoàng hôn thì Kỷ Nhược Trần mới hiểu được ba tấm phù này lần lượt dùng để phá đạo pháp của Thiên Quan cung Tử Dương chân nhân, Dương Minh cung Thủ Dương chân nhân và Thiên Tuyền cung Cảnh Tiêu chân nhân.
Trong kỳ tiểu khảo của những đệ tử nhỏ tuổi ở Đạo Đức tông không cấm dùng đan dược và phù chú, cho nên đệ tử thường chế ra để dùng.
Ba tới Thiên Tâm Chính Phù tinh vi ảo diệu, uy lực cực lớn, chỉ dựa vào đạo pháp của bản thân thì Kỷ Nhược Trần không cách nào vẽ ra được, mà có vẻ ra cũng không có tác dụng.
Nhưng chế phù cũng có lối tắt để đi, cũng giống như đỉnh lô chi thuật, ngoại trừ người chế phù đạo pháp thì có thể dùng tài liệu để chế phù.
Thái Vi chân nhân trước khi đi đưa cho Kỷ Nhược Trần mười tờ giấy vàng, một nắm Chu Sa, mấy cái Lục Bút.
Giấy vàng này có xuất xứ từ Phượng Tế Sơn, trên đỉnh núi có một loại Bạch Tàng Tử Tàm, miệng phun ra khí ngũ sắc, ngưng kết thành tơ, dùng nó để chế thành lụa giấy rồi đặt ở nơi cực âm ba năm thì có thể thành hình.
Chu Sa thì lấy máu của con Chu Điểu ở Đông Hải luyện chế thành.
Lục Bút thì khỏi cần phải nói, nó được làm từ lông đuôi hồ yêu đã thành hình, linh khí chẳng cần phải bàn tới nữa.
Có tam bảo trong tay, Kỷ Nhược Trần vẽ phù lục thì công hiệu tăng gấp bội.
Sau đó mấy ngày, Cảnh Tiêu chân nhân lại dạy hắn thứ nhất của Ngũ Hành kiếm quyết, dùng để phá đạo pháp của hai cung Thái Úy, Thiên Quan.
Ngọc Hư chân nhân lại truyền cho hắn ba thức Liệt Khuyết Kiếm, lần này là phá đạo pháp của ba cung Dương Minh, Thiên Quan và Tư Không.
Cố Thủ chân nhân truyền cho hắn đạo lý sử dụng Tiên Thiên Quái Tượng, chỉ là Tiên Thiên Quái Tượng bác đại tinh thâm, trong một khoảng thời gian ngắn không thể dùng nó để phá giải đạo pháp của các cung được.
Mấy ngày sau, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên phát hiện ra đạo pháp của các cung có rất nhiều sự tương sinh tương khắc, chỉ có hai cung Huyền Minh, Bắc Cực là không có gì có thể phá giải được.
Tiên kiếm của Huyền Minh cung do Ngọc Hư chân nhân chấp chưởng quá mức mãnh liệt sắc bén, chỉ có lấy đạo hạnh của Tam Thanh Chân Quyết để áp chế.
Bắc Cực cung của Thái Ẩn chân nhân thì không có khả năng phá được, đạo pháp của cung này không gì không làm được. Thái Ẩn chân nhân nghiên cứu sâu sắc các loại đạo tạng, đệ tử trong cung tinh thông đạo pháp của các nhà, không thể tìm ra được nhược điểm để khắc chế.
Về phần Thái Thường cung của Tử Dương chân nhân và Đan Nguyên cung của Ngọc Huyền chân nhân đã suy nhược nhiều năm cho nên không cần dùng thủ đoạn đặc thù cũng có nhiều phương pháp để thủ thắng.
Dương Minh cung của Tử Vi chân nhân vốn cũng suy yếu lâu ngày nhưng có Cơ Băng Tiên không có địch thủ trong những người đồng lứa nên mới có thể giữ vững được cục diện.
Trong hơn mười ngày tiếp xúc với sự huyền bí trong đạo pháp của các cung làm cho tầm mắt của Kỷ Nhược Trần được mở rộng ra. Sự suy nghĩ lâu ngày của chân nhân các mạch lại có hiệu dụng vô cùng với Kỷ Nhược Trần, điều này làm cho hắn nằm mộng cũng không nghĩ ra.
Nhưng mà hơn mười ngày sau, Kỷ Nhược Trần cũng hiểu trong các chân nhân cũng có sự tranh đấu gay gắt chứ không phải hòa hợp êm thấm như những điều trước đây hắn mắt thấy tai nghe.
Trong này có hai người ngoại lệ, một người là Tử Dương chân nhân, tuổi của hắn lớn nhất cho nên không tranh chấp cùng các mạch, mọi chuyện hắn đều chịu hạ phong cho nên đức của hắn dày nhất.
Người còn lại là Bắc Cực cung Thái Ẩn chân nhân, đối với tiên kiếm đạo thuật hắn không có nhiều hứng thú, thậm chí còn cho rằng Tam Thanh Chân Quyết không phải là đúng, xưa nay chỉ chuyên tâm nghiên cứu tìm đọc đạo tạng một lòng muốn cầu đại đạo, đối với tranh đấu nơi thế tục không thèm để ý tới.
Thấy các vị chân nhân nhiệt tình như vậy, Kỷ Nhược Trần cũng tận tâm tận lực mà học, nhưng trong lòng hắn lại không có hưng phấn thích thú gì với chuyện xưng hùng xưng bá trong kỳ tiểu khảo.
Giờ phút này hắn chỉ muốn biết rốt cuộc thì Trích Tiên là gì, có thể mang tới những chỗ tốt gì cho các vị chân nhân của Đạo Đức tông nên không muốn sinh sự thêm, chỉ cầu không danh không tiếng.
Huống chi cây to gió lớn, danh tiếng của hắn càng lớn thì lại khiến cho người ta chú ý càng nhiều, có khi việc hắn không phải là Trích Tiên mà bị vạch trần ra thì nguy.
Trong nháy mắt, nửa tháng đã qua đi, lại tới thời gian Kỷ Nhược Trần theo Ngọc Huyền chân nhân tu luyện. Cho tới lúc sáng sắp đi, Kỷ Nhược Trần mới thầm kêu không ổn.
Hóa ra sở học của hắn mấy ngày hôm nay quá nhiều, đã sớm quên mất những gì mà Ngọc Huyền chân nhân dạy buổi trước, đồng thời cũng không luyện tập chúng, mà Ngọc Dịch Thất Tuần Đan thì theo lời căn dặn của Tử Vân chân nhân mà không dùng một chút nào.
Thật ra hắn không có hứng thú gì khi theo Ngọc Huyền chân nhân học đạo pháp.
Kỷ Nhược Trần tu luyện đạo quyết của một hai vị chân nhân thôi còn không kịp, huống chi hắn còn học đủ tám vị chân nhân? Bởi vậy hắn luyện qua những gì mà Ngọc Huyền chân nhân dạy ở bữa trước một chút, chỉ cốt ứng phó qua cho xong chuyện.
Kỷ Nhược Trần nhanh chân bước tới tinh xá của Ngọc Huyền chân nhân, mới vừa vào cửa, giương mắt nhìn lên thì nhất thời ngẩn ra.
Ngọc Huyền chân nhân đã chờ trong tinh xá từ lâu, thường ngày thì Kỷ Nhược Trần luôn đến trước một khắc thời gian, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bình thường thì các vị chân nhân đều tới đúng giờ nhưng không biết tại sao mà hôm nay Ngọc Huyền chân nhân còn đến sớm hơn cả hắn.
Trong tinh xá có một nữ tử đang ngồi, trông chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc mây búi cao, mặc quần áo màu trắng, không trang điểm, không ngọc châu. Đôi lông mày dài trông như sương mù trong núi xa, sóng mắt mê ly như nước sông ngày xuân ấm.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì Kỷ Nhược Trần có cảm giác đây là một nữ tử hoàn toàn bằng nước tạo thành, dịu dàng thanh thoát uyển chuyển nói không lên lời.
Nhìn lại lần nữa, nàng vẫn ngồi chỗ đó thế nhưng quanh thân như có một tầng hơi nước nhàn nhạt, giống như cách mành ngắm hoa, chỉ thấy ảnh mà không thấy hình.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, định thần nhìn lại thì thấy nàng cũng đang nhìn về phía mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi môi như kéo theo vô tận khói sóng, tỏa ra sức sát thương vô cùng, nhất thời làm cho Kỷ Nhược Trần chìm đắm thật sâu vào đó.
- Nhược Trần, con đã đến rồi.
Ngọc Huyền chân nhân nói một câu mới khiến cho Kỷ Nhược Trần kéo được đôi mắt ra khỏi làn sóng vô biên kia.
Ngọc Huyền chân nhân chỉ một ngón tay vào nữ tử nói:
- Đây là Hàm Yên, đệ tử Đan Nguyên cung ta. Hôm nay ta giảng cho con Bát Tố Chân Kinh, Hàm Yên cũng muốn học bộ này cho nên ta gọi nó tới cùng nghe. Nhược Trần, con tới ngồi xuống đây đi.
Kỷ Nhược Trần đáp ứng, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào vị trí mà Ngọc Huyền chân nhân chỉ thì thấy chỗ ngồi lại cùng bàn với Hàm Yên, vì vậy tim hắn bỗng nhiên đập nhanh lên.
Kỷ Nhược Trần đến gần thì chỉ cảm thấy chóp mũi có một mùi hương như xạ, như lan vờn quanh, khi hắn cố sức hít vào lại không có cảm giác gì, khi tâm thần buông lỏng, mùi hương lại triền miên kéo tới, giống như màn đêm trong tiên cảnh hư vô mờ mịt.
Hắn vừa mới vào chỗ ngồi thì Hàm Yên đã quay đầu lại, tiếng nói như nước róc rách trên sông, nhu nhuyễn vẫn chuyển cả ngàn lần, nói:
- Tham kiến Nhược Trần sư huynh!
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực “bịch” một tiếng xông thẳng lên đỉnh đầu, hai mắt trở nên mơ màng, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt như sóng nước mây bay kia.
Trong lúc hoảng loạn, hắn cố sức cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt bàn, trong miệng lắp bắp nói:
- Trong tông ta quy định, nhập mọn trước là lớn. Cái này...Hàm Yên...
Hàm Yên ôn nhu nói:
- Nhược Trần sư huynh chính là thân truyền đệ tử của Tử Dương chân nhân, địa vị rất cao, lại còn lớn hơn so với muội một tuổi. Chỉ là chúng ta không cùng một mạch cho nên luận bối phận thì Hàm Yên gọi một tiếng sư huynh cũng là với cao rồi.
Kỷ Nhược Trần chẳng biết tại sao mà suy nghĩ của hắn trở nên hồ đồ, ngây ngô nửa ngày cũng không biết trả lời như thế nào.
Cũng may Ngọc Huyền chân nhân ho nhẹ một tiếng, đã bắt đầu giảng bài. Lúc này Kỷ Nhược Trần mới thoát khỏi quẫn bách.
Tròn một buổi sáng, Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mình như đang tung bay theo gió, lẫn vào trong mây, chìm vào trong sương mù.
Mặc dù ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, kinh văn trong tay nhưng trong đầu của hắn toàn là hình ảnh Hàm Yên băng cơ ngọc cốt, người như nhu thủy, đôi môi màu hồng, ngón tay ngọc nhỏ nhắn.
Về phần Ngọc Huyền chân nhân nói cái gì thì hắn cũng chẳng lọt tai một câu nào cả. Những đạo pháp tinh tế của Ngọc Huyền chân nhân lúc này giống như suối chảy xuống đất, chìm xuống không dấu vết.
Kỷ Nhược Trần như ngồi trong mộng nên thời gian trôi đi thật nhanh, hắn chỉ cảm thấy Ngọc Huyền chân nhân mới giảng bài không lâu mà đã tới hoàng hôn rồi.
Hướng Ngọc Huyền chân nhân hành lễ, Kỷ Nhược Trần mới lưu luyến rời khỏi tinh xá. Cho tới lúc này thì hắn vẫn không dám xác định bên người mình có một nữ tử như khói sóng trên không, là thật hay chỉ là một hồi xuân mộng?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Ngọc Huyền chân nhân đang chậm rãi bước đi xa, ở sau lưng nàng, nữ tử kia vẫn đang đi theo, nhàn nhạt như mây khói. Đấy không phải Hàm Yên thì là ai?
Kỷ Nhược Trần lúc này mới dám xác định những gì mình thấy vừa rồi là thật không phải là mộng, nhất thời trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng cũng hoảng loạn không ít.
Sự nhàn nhạt như mây khói kia, phảng phất chỉ cần một trận gió núi cũng có thể làm nó biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày mai vẫn còn tiếp tục học tập đạo pháp của Ngọc Huyền chân nhân thì trong lòng đại hỉ.
Kỷ Nhược Trần ngây ngô nhìn theo Ngọc Huyền chân nhân và Hàm Yên đã đi xa, sau đó mới nhanh chóng đi về hướng Thái Thường cung.
Ở xa xa, Ngọc Huyền chân nhân phất nhẹ cái phất trần trong tay, hơi mỉm cười nói:
- Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến Kỷ Nhược Trần đối với con rất là có ý thì ta cũng không ngờ sự việc lại thuận lợi tới như vậy. Nhưng mà Hàm Yên, con sau này cũng không thể khinh thường, miễn cho việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hàm Yên lặng lẽ một lúc lâu, sau đó nàng mới thấp giọng đáp:
- Việc này liên quan đến hưng suy của Đan Nguyên cung, sư phụ yên tâm, Hàm Yên..chắc chắn sẽ tận lực.
Ngọc Huyền chân nhân thở dài một tiếng rồi nói:
- Con có tấm lòng ấy là tốt rồi. Hàm Yên, ta biết việc này đã làm khó con nhưng chỉ có con là đệ tử kiệt xuất nhất trong cung của ta nên cũng chỉ có con mới thích hợp. Huống hồ những người tu đạo chúng ta mà nói, khi còn sống chỉ cần một điều là đại đạo tu thành chính quả. Nếu như con nên duyên với Kỷ Nhược Trần, sau này muốn tu thành đại đạo cũng không khó. Chuyện này...cũng coi như là bồi thường cho con một chút. Sau khi về phòng con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai vẫn còn một ngày học nữa!
Kỷ Nhược Trần nhanh chân bước đi, không bao lâu đã tới Tác Kiều. Vân Phong đạo trưởng đã đứng ở đó chờ để hộ tống hắn qua cầu. Nhìn thấy Vân Phong đạo trưởng, Kỷ Nhược Trần mới như tỉnh giấc mộng, “A” một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, hồi nãy khi Ngọc Huyền chân nhân truyền thụ thì hắn không nghe lọt một chữ nào, lúc này hồi tưởng lại thì trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một Hàm Yên đang nhăn mày cười, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều in sâu trong đầu hắn.
- Thế nào, có phải quên thứ gì đó không? Không sao đâu, ta quay lại lấy giúp đệ là được.
Vân Phong đạo trưởng nói.
- A, không phải, đệ chợt nhớ tới một bài học còn chưa làm. Vân Phong sư huynh, chúng ta cùng trở về Thái Thường cung đi.
Vân Phong đạo trưởng mỉm cười nói:
- Nhược Trần, đệ muốn tinh tiến tu vi cũng là chuyện tốt, thế nhưng cũng không thể nóng vội được. Tam Thanh Chân Quyết nặng ở chữ “Ngộ”, tu luyện nhiều chưa chắc đã có lợi.
Kỷ Nhược Trần gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nghi hoặc vô cùng, không rõ tại sao khi mình nhìn thấy một nữ tử như khói sóng thì thần hồn lại điên đảo, thậm chí ngay cả việc chuyên tâm học tập cũng bỏ qua. Vừa nghĩ tới chuyện hoang phế việc học thì Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới Lạc Phong.
Hắn người đầy tiên khí nhưng vẫn chỉ là một con dê béo khi qua đường, lúc này hắn đang ở trước mặt mình, hét lớn một tiếng:
- Tiểu tặc! Trả mạng cho ta!
Kỷ Nhược Trần toàn thân run lên, trong giây lát mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, bàn chân trượt một cái, thân hình lập tức rơi ngay xuống vực sâu vạn trượng! Vân Phong đạo trưởng bay xéo xuống, tóm lấy Kỷ Nhược Trần kéo lên Tác Kiều.
Kỷ Nhược Trần thu nhiếp tinh thần, nhanh chóng chống đỡ với gió núi thổi qua, một bên bước dọc theo Tác Kiều.
Nhưng đi chưa tới hai bước thì hắn nhịn không được lại nghĩ:
- Người ta nói người chết oan thường hóa thành Lệ Quỷ tới đòi mạng, con dê béo kia bị mình đập một côn ngất đi, hắn có tới tìm mình đòi mạng hay không? Khi đó nên làm thế nào cho phải? Nếu như đạo thuật của ta cao như Tử Vi chân nhân, có thể phóng xuất Tiêu Thiên Lôi Phù, khi hắn tìm tới thì chỉ cần tung ra một cái thần phù là hắn sẽ tan biến.
Thế nhưng công phu còn chưa tới đâu mà đã hoang phế một ngày học! Vạn nhất trong tương lai chuyện bị bại lộ, đạo hạnh của ta nông cạn thì sao có thể chạy thoát khỏi Tây Huyền Sơn đây?
Kỷ Nhược Trần ơi là Kỷ Nhược Trần, trên chữ sắc là có một cây đao, cái mạng nhỏ của ngươi còn khó giữ được vậy mà ngươi vẫn có lòng háo sắc như vậy sao! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi và con dê béo có gì khác nhau cơ chứ?
Chưởng quỹ đã từng nói qua, lừa dê béo thì chỉ có thể lừa nhất thời cho nên đánh ngất cũng phải thật chuẩn. Ngay cả dê béo còn lừa không được thì các vị chân nhân ai nấy đều thần thông quảng đại, mình có thể lừa dối họ cả đời hay sao?
Hắn càng nghĩ càng sợ, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại từ trên Tác Kiều rơi xuống. Còn về phần nữ tử như nước kia đã sớm bị nỗi sợ hãi đánh bay đi ngàn dặm rồi.
Nhưng mà lúc này lại là thời buổi rối loạn.
Ngày kế vẫn là Ngọc Huyền chân nhân giảng bài, Kỷ Nhược Trần tâm thần có chút không yên đi vào trong tinh xá.
Ngày hôm qua hắn không nghe được Cố Thủ chân nhân nói cái gì, cho nên cả đêm hắn thức trắng khổ tu Thái Thanh chân quyết.
Cũng may là Ngọc Huyền chân nhân cũng không hỏi cụ thể tình hình tu luyện tới đâu, chỉ bảo hắn ngồi xuống bên cạnh Hàm Yên rồi lại bắt đầu truyền dạy.
Kỷ Nhược Trần vừa mới ngồi xuống, Hàm Yên vẫn như hôm trước lại thi lễ với Kỷ Nhược Trần.
Trong lúc nàng đang cúi đầu, Kỷ Nhược Trần chợt thấy trước mắt sóng nước nhộn nhạo, khói sóng mê ly, che giấu đi dung mạo của nàng.
Trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy có mùi hoa mai bay tới, giống như những sợi tơ thâm nhập vào tim phổi của hắn, làm cho trái tim hắn lại điên cuồng đập loạn lên.
Lúc này Kỷ Nhược Trần thần chí vẫn còn tỉnh táo nên vội vàng thi lễ lại, may mà cũng không làm xấu mặt.
Sau khi Hàm Yên thi lễ thì xoay người sang chỗ khác, hết sức chăm chú lắng nghe Ngọc Huyền chân nhân giảng bài, sau đó thỉnh thoảng còn liếc mắt qua bên này.
Thế nhưng cho dù Kỷ Nhược Trần có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể trấn định tinh thần được, hắn tuy rằng không giống như hôm qua nhưng cứ một chốc lại không tự chủ được phải liếc qua bên này nhìn Hàm Yên.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhìn hơn, chỉ cần một vạt áo của nàng động, một ngón tay ngọc chìa ra cũng khiến trái tim hắn kinh hoàng.
Trong chớp mắt trời đã hoàng hôn.
Kỷ Nhược Trần vẫn nhìn theo thân ảnh của Ngọc Huyền chân nhân và Hàm Yên biến mất trong nắng chiều rồi mới xoay người đi tới Tác Kiều.
Hắn mới đi hai bước thì bỗng nhiên tỉnh táo lại, âm thầm kinh hô một tiếng mới phát giác ra mình lại bỏ mất một ngày một đêm. Trong sự hoảng hốt, hắn lại vất Hàm Yên lên chín tầng trời.
Ngày tiếp theo là Cố Thủ chân nhân giảng dạy, ngày hôm đó Kỷ Nhược Trần dụng tâm gấp nhiều lần, một lòng chỉ muốn bù lại hai ngày hoang phế trước đó.
Cố Thủ chân nhân cực kỳ thỏa mãn, cho nên sau khi thời gian học kết thúc, vuốt râu mỉm cười nói:
- Nhược Trần, ta thấy chân nguyên của con đã có cơ sở, Tiên Thiên Quái Tượng cũng có lĩnh ngộ, ngày mai sư thúc sẽ truyền cho con một môn tâm quyết ngự sách. Ngày mai con nhớ kỹ là phải mang theo Tử Tinh Quái Thiêm đến, nó không chỉ là có tác dụng bói hung cát mà còn là một bộ pháp bảo uy lực không kém. Tác dụng tốt nhất của nó là để hộ thể, không quan trọng chân nguyên nhiều hay ít nên rất thích hợp cho con dùng. Chỉ cần con dùng thuần thục quẻ ký này thì trong kỳ tiểu khảo có thể áp đảo đệ tử các mạch.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, nhất thời mồ hôi lạnh như mưa tuôn ra. Tử Tinh Quái Thiêm đã sớm bị hắn dùng Giải Ly Quyết biến thành linh khí rồi nuốt vào bụng rồi, hiện giờ làm sao tìm được bộ khác nữa đây?
Cố Thủ chân nhân lập tức chú ý tới trạng thái của Kỷ Nhược Trần, hỏi:
- Sao vậy, Nhược Trần, con có chỗ khó khăn nào ư?
Kỷ Nhược Trần kiên trì đáp:
- Chuyện này...đệ tử không biết có nên nói hay không?
Cố Thủ chân nhân nói:
- Cứ nói đi, không sao đâu.
Kỷ Nhược Trần do dự nửa ngày rồi mới nói:
- Mấy hôm trước đệ tử phát hiện trong phòng thiếu đi rất nhiều tiểu đồ vật, trong đó có cả bộ Tử Tinh Quái Thiêm mà sư thúc ban tặng. Hiện tại sáu mươi bốn quỷ ký thì chỉ còn lại có một cái.
Cố Thủ chân nhân lông mày nhướng lên, kinh ngạc nói:
- Lại có việc này sao? Bên trong tông ta lại có hạng người gà chó này hay sao? Ta sẽ đi báo cho Tử Thanh chân nhân biết việc này, con không cần lo lắng gì, cứ an tâm tu đạo đi!
Kỷ Nhược Trần âm thầm kêu khổ, khi Cố Thủ chân nhân hỏi chuyện Tử Tinh Quái Thiêm thì hắn biết chuyện đã hỏng bét. Chuyện đã tới nước này thì hắn chỉ còn cách kiên trì đánh cuộc.
Từ biệt Cố Thủ chân nhân, Kỷ Nhược Trần tinh thần không yên quay về Thái Thường cung. Lúc quá nửa đêm thì đèn trong phòng hắn vẫn chưa tắt.
Trên Thính Phong các, Vân Phong đạo trưởng vẫn ngồi im không nhúc nhích, cho tới khi vầng trăng di chuyển quá nửa bầu trời thì hắn mới lặng yên xuống lầu, hướng Thái Thường cung, Minh Tâm điện của Tử Dương chân nhân bước tới.
Tử Dương chân nhân cũng không nghỉ ngơi mà lúc này đang lật xem một quyển đạo điển, đọc tới mức hứng thú vô cùng.
Vân Phong đạo trưởng không tiếng động đi đến, thi lễ một cái rồi nói:
- Sư phụ...
- Trước hết chờ một chút...
Tử Dương chân nhân khoát tay chặn lại, lắc đầu đọc:
- Con người không phải Thánh nhân, chuyện gì cũng cần học. Ngày xưa ta cầu đạo, không khỏi bị cho là chậm nhưng thiên kinh vạn thuật, chỉ cần trong lòng có chí là được. Vân Phong, con có chuyện gì không?
Vân Phong đạo trưởng nói:
- Đệ tử mấy ngày nay quan sát hành tung khí sắc của Kỷ Nhược Trần, cuối cùng cũng xác định hắn đã tu luyện Thái Thanh Chí Thánh tới viên mãn.
- A?
Tử Dương chân nhân ngẩng đầu lên, vuốt râu cười nói:
- Cũng nửa tháng rồi ta không gặp Nhược Trần, không nghĩ tới nó tiến cảnh nhanh như vậy. Nhược Trần nhập Đạo Đức tông ta vào tháng chín, tu luyện Thái Thanh Chí Thánh tới viên mãn chỉ mất bốn tháng thời gian, cũng xem là không tệ.
Vân Phong đạo trưởng nói:
- Sư phụ, thế nhưng hắn đã dùng Long Hoa đan của Cố Thủ chân nhân và Hoàng Đình Nhật Nguyệt đan của Tử Vân chân nhân, những thứ này vô cùng có ích với tu luyện nên hắn mới có tiến cảnh như vậy. Mặc dù như thế nhưng hắn cũng không sánh bằng Minh Vân và Lý Huyền Chân, Cơ Băng Tiên năm đó chẳng cần ngoại lực gì trợ giúp, chỉ vẻn vẹn trong thời gian một tháng là có thể đột phá cảnh giới Thái Thanh Chí Thánh. Cho nên đệ tử cho rằng tiến cảnh chân nguyên của Nhược Trần có chút không xứng với Trích Tiên, trong chuyện này không biết có vấn đề gì không?
Tử Dương chân nhân nhắm hai mắt lại, trầm tư trong chốc lát rồi mở mắt ra nói:
- Thế gian có ngàn vạn người, cũng có từng đó phương pháp. Cho dù cùng một môn đạo pháp cũng có người trước dễ sau khó, có người trước khó sau dễ. Huống chi tiên phàm cách biệt, chuyện trong bầu trời này chúng ta sao có thể hiểu hết được! Không nên suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần làm tốt chuyện của con là được rồi.
Vân Phong đạo trưởng nói:
- Đệ tử thụ giáo. Thế nhưng...người gần đây đã không giảng bài cho Kỷ Nhược Trần, vạn nhất trong kỳ đại khảo hắn không chịu gia nhập Thái Thường cung của chúng ta thì làm sao bây giờ?
Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
- Thất vị chân nhân đã tận lực như vậy thì còn cần ta làm gì nữa? Về phần chuyện bốn năm nữa...Vân Phong, chuyện trên thế gian đều có nhân quả, nếu như nó không muốn gia nhập Thái Thường cung ta thì cũng không thể cầu được, cứ thuận theo nó đi. Nhưng mà tiến cảnh chân nguyên của Nhược Trần lúc này không tốt thì cũng là một chuyện tốt.
Vân Phong đạo trưởng ngẩn ra, hỏi:
- Vì sao ạ?
Tử Dương chân nhân lại cầm lấy đạo tạng, nói:
- Con trở về suy nghĩ cho thật kỹ, chỉ cần con suy nghĩ cho cẩn thận thì đối với tu vi của con sẽ có tiến bộ rất lớn.