Trải qua mấy ngày liên tiếp không ngừng vận dụng, Tiêu Văn Bỉnh ngoài ý muốn phát hiện dị năng của mình tựa hồ tăng trưởng. Tuy rằng không biết tăng trưởng được bao nhiêu, nhưng hắn quả thật có một loại cảm giác thật sự phi thường.
Ngay lúc đang vui vẻ vì chuyện này, ánh mắt của hắn trong lúc vô tình chuyển qua tờ lịch trên tường.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một sự kiện. Lúc Lô Quân bỏ đi, từng nói qua, buộc mình phải trong một tháng đem chiếc hòm sắt này đưa đến Tiểu Phổ Đà.
Một tháng, trời ạ...
Tiêu Văn Bỉnh sắc mặt đại biến, hắn điên cuồng chạy tới chỗ đặt điện thoại, lại phát giác đã sớm không có điện.
Mấy ngày nay trong lòng hắn vướng bận một việc, những thứ linh tinh như di động, sớm đã bị hắn ném lên tới chín tầng mây. Hoàn hảo, trong tay có một cục pin, vội vàng thay. Khởi động máy, vừa nhìn thấy ngày, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cứ mỗi ngày trôi qua thế nhưng cứ như vậy qua mười ngày, cũng may còn có hai mươi ngày, mà nơi này cách Tiểu Phổ Đà cũng không quá xa, trong vòng năm ngày, vô luận như thế nào đều có thể đuổi tới.
" Đô đô đô..."
Những tiếng nhắn tin không ngừng vang lên, hắn vội vàng nhìn, đã có hơn ba mươi tin nhắn.
Nhất nhất mở ra, ngoại trừ mấy tin nhắn rác rưởi ở ngoài, phần lớn là những đồng sự tốt bụng nhắn tin hỏi thăm, hỏi hắn vì sao lại đột nhiên làm ra trò chơi mất tích.
Tiêu Văn Bỉnh vỗ đầu, thầm nghĩ không tốt. Chính mình đã mười ngày không đến công ti, tuy rằng Trình Dực Phi là một ông chủ tốt, nhưng đối với một nhân viên tự dưng nghỉ việc mười ngày không thông báo, chỉ sợ không có ông chủ nào sẽ thích.
Hắn vội vàng tắm rửa, cạo râu sạch sẽ, do dự một lát, từ trong phòng lấy ra túi du lịch, đem tủ sắt bỏ vào trong, bên trên bỏ thêm ít quần áo."
Ra khỏi nhà, đón xe, trước tiên chạy tới công ti.
Sự xuất hiện của hắn khiến cho các đồng sự kinh ngạc một trận, chỉ là mấy gian phòng, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, cho dù là một ít chuyện lặt vặt, cũng sẽ truyền ra rất nhanh, đừng nói là hắn đột nhiên chơi trò mất tích mười ngày.
Tiêu Văn Bỉnh mỉm cười gật đầu, đi tới cửa phòng quản lí, gõ gõ cửa.
Văn phòng quản lí đối ngoại, bên trong tự nhiên chính là phòng của Trình Dực Phi, mà gian ngoài lại là bàn thư kí của Trương Nhã Kì.
Cửa mở, lộ ra một gương mặt thanh nhã, Trương Nhã Kì thấp giọng hỏi: " Tiêu Văn Bỉnh, mấy ngày nay chạy đi đâu? Ông chủ một ngày hỏi anh mấy lần đó."
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, tự nhiên có thể nhìn thấy Tiêu Văn Bỉnh.
Cười khổ một tiếng, Tiêu Văn Bỉnh nhìn nàng cảm kích cười, nhẹ giọng nói: " Bây giờ ta có thể gặp ông chủ không?"
Do dự một chút, Trương Nhã Kì thở dài: " Anh nên cẩn thận một chút."
Kéo cánh cửa, Trương Nhã Kì xoay người gõ cửa phòng quản lí.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh có chút cảm động, sự lo lắng trong mắt Trương Nhã Kì hiển nhiên là xuất phát từ chân tâm thật lòng.
Bên trong công ti này, hắn chỉ còn ba bằng hữu tốt, Trương Nhã Kì chính là một người trong đó, mặc dù là bằng hữu khác phái, nhưng ở hắn xem ra, so với rất nhiều người xưng huynh gọi đệ còn có thể tin cậy hơn.
Sau một lúc lâu, Trương Nhã Kì đi ra, ánh mắt tỏ vẻ bảo hắn cẩn thận, nói: " Vào đi thôi."
Tiêu Văn Bỉnh lên tiếng, đang muốn đi vào, lại bị nàng kéo lấy ống tay áo.
" Làm chi? Ông chủ đang nhìn, do dự không tốt lắm." Tiêu Văn Bỉnh thấp giọng nói.
Trương Nhã Kì ngẩn ra, lập tức buông tay, gương mặt nàng ửng đỏ, giận nói: " Đi tìm chết đi, tới giờ này còn ba hoa, không phải anh muốn đem luôn túi đồ này vào trong đó chứ."
Tiêu Văn Bỉnh vừa thấy, trên tay mình vẫn còn mang theo chiếc túi du lịch, bộ dáng này quả thật không quá thỏa đáng. Nhưng vật trong này quan hệ đến tính mạng của hắn, nếu đặt bên ngoài, hắn càng thêm lo lắng.
Cười hắc hắc, Tiêu Văn Bỉnh nói: " Đồ vật trong đây liên quan tới mạng nhỏ của ta a, không thể bỏ lại bên ngoài."
Dứt lời, nháy mắt với nàng, mỉm cười đi vào.
Vào trong phòng, hắ thuận tay đóng cửa lại, nhớ tới nụ cười đẹp như hoa đào vừa rồi của Trương Nhã Kì, trong lòng không lý do dâng lên một cỗ ấm áp.
" Văn Bỉnh, ngồi."
Ông chủ cất tiếng kéo lại suy nghĩ của hắn, Tiêu Văn Bỉnh vội vàng cung kính nói: " Quản lí, thực xin lỗi, ta..."
Trình Dực Phi đột nhiên mở miệng cắt ngang lời của hắn: " Ngươi không cần phải nói."
Tiêu Văn Bỉnh thoáng giương mắt, những lời chuẩn bị sẵn đã không còn tác dụng gì nữa.
Chính là thái độ của Trình Dực Phi lại có vẻ có chút kỳ quái. Tuy rằng bọn họ không có thâm giao, nhưng dù sao cũng ở chung nhiều năm.
Tiêu Văn Bỉnh biết ông chủ này mặc dù tinh minh, nhưng đối đãi nhân viên vẫn có vẻ thông tình đạt lý.
Ở trong xã hội này, ông chủ như vậy đã không còn nhiều lắm, cho nên nhân viên trong công ti luôn rất tích cực, Vận Lai công ti có địa vị như hôm nay, hắn là có công lớn nhất.
Chính mình đúng là vô duyên vô cớ mất tích mười ngày, nhưng hắn đã gọi điện thoại, lúc đó chẳng phải có dặn dò mình nghỉ ngơi hay sao, tuy rằng thời gian nghỉ ngơi có dài một chút, nhiều như vậy làm sao mà hắn không để ý.
" Văn Bỉnh, mấy ngày nay ngươi không có đi làm, cũng không sao cả, cũng không cần nói cho ta biết."
Tiêu Văn Bỉnh vừa nghe, trong lòng kì lạ, hay là mình nghĩ sai lầm ý tứ của hắn.
Trình Dực Phi mỉm cười, nói: " Kỳ thật hôm đó sau khi ta kêu ngươi đi vào, trong lòng cũng hối hận, bất quá may mắn ngươi không có việc gì, ta cũng an tâm."
Sự kinh ngạc trong lòng Tiêu Văn Bỉnh càng nhiều hơn, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn thấp giọng nói: " Ngài là nói Lô Quân?"
" Không sai." Trình Dực Phi thở dài, nói: " Cả đời ta giao tiếp cùng người, hạng người gì, chỉ cần liếc mắt là trên cơ bản ta có thể nhìn ra được. Nhưng Lô Quân kia..."
Ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi, có chút còn sợ hãi: " Ngày đó Lô Quân tới tìm ta, nói là muốn tìm chuyên gia gửi đi một kiện vật phẩm. Đây cũng phải là một chuyện gì kỳ lạ, nhưng người kia lại đem đến cho ta một cảm giác thập phần nguy hiểm."
Ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh sáng ngời, không thể tưởng được Trình Dực Phi cũng có cảm giác như thế, hay là hắn cũng là người có công năng đặc dị?
Tiêu Văn Bỉnh cẩn thận quan sát, thân thể hắn rõ ràng mập mạp, tai to mặt lớn, càng xem càng thấy không giống như người có công năng đặc dị gì, mà là giống....ai, loài động vật kia a.
" Ta không biết hắn là ai, nhưng ta có một loại ý niệm vớ vẩn trong đầu, nếu hắn muốn giết ta, căn bản là một phi thường đơn giản." Trình Dực Phi tiếp tục nói.
Chậm rãi gật đầu, bằng thủ đoạn Lô Quân biểu hiện, giết một người là một chuyện rất dễ dàng.
" Lúc ấy, ta chỉ có một ý tưởng, phải nhanh tiễn bước tên...tên ôn thần này, cho nên kêu ngươi đi lên."
Tiêu Văn Bỉnh buồn cười, ôn thần, hắn đúng là tràn đầy sự đồng cảm.
" Ngày đó ta thấy ngươi không có đi làm, gọi điện thoại cho ngươi, thanh âm của ngươi kì lạ, ta liền thập phần lo lắng. Về sau mỗi ngày đều gọi hai ba cuộc điện thoại, nhưng vẫn không gọi được. Ta cơ hồ muốn đi báo cảnh sát, hoàn hảo, ngươi rốt cuộc đã đến."
Trình Dực Phi như trút được gánh nặng thở hổn hển nói: " Mấy ngày nay ngươi không đi làm, ta cũng không muốn biết. Nhưng vì tỏ vẻ sự xin lỗi của ta đối với ngươi, tiền lương của ngươi sẽ được tăng hơn, xem như một chút lòng thành của ta."
" Cảm ơn quản lí." Trình Dực Phi không sao cả chỉ cười cười, nói: " Nhưng là, Trình quản lí, ta còn có một việc..."
Về chút tiền lương này, nói thật ra, Tiêu Văn Bỉnh không có để trong lòng, cho dù hắn có thêm năm phần tiền lương, muốn mua được ngôi nhà kia, cũng phải phấn đấu hơn nửa đời người.
" Chuyện gì, ngươi cứ việc nói."
" Ta muốn xin phép nghỉ vài ngày." Tiêu Văn Bỉnh cũng khó thể mở miệng, mình đã nghỉ không xin phép mười ngày, vừa đi làm lại muốn xin nghỉ phép, vô luận thế nào cũng khó nói ra lời.
Không ngờ Trình Dực Phi lại thập phần thản nhiên nói: " Đi đi, nguyện ý đi nơi nào thả lỏng một chút, cũng có thể đi chơi vui vẻ. Xem như ngươi nghỉ phép có lương, muốn đi chơi bao lâu thì đi."
Hắn móc viết ra, ký vào một chi phiếu, nói: " Nơi này là một vạn nguyên, xem như tiền thưởng ta đưa cho ngươi."
" Quản lí, cảm ơn nhiều."