Từ phía sau vọt lên một bóng người đeo mặt nạ, tuy không cao lớn nhưng cây búa trên tay hắn cũng nói lên được một sức khỏe hơn người.
Bóng đen lao thẳng về phía chàng trai Sơn tộc. Cứ theo cái đà đó lưỡi búa sẽ tước đôi ngòi đối thủ ra như cây mía, nhiều người đã hét lên hoặc quay mặt đi.
Nhưng khi nhìn lại, cây búa thì lún sâu xuống đất mà người thì không thấy đâu.
Chỉ có vài cao thủ tại hiện trường mới hiểu rõ tình thế. Hóa ra trong khi lấy sức từ trên không bổ xuống, sức nặng của cây búa kéo theo người sử dụng lao đi với một tốc độ kinh người, tên đeo mặt nạ đã hý hửng một đòn đoạt mạng thì ngờ đâu khi còn đang lơ lưng trên không chân hắn đã bị chàng trai tóm chặt giật ngược lại. Thế võ quái dị cùng với thân pháp thần tốc này làm tên cầm búa không kịp trở tay đành buông búa để tránh bị xé rách bởi hai luồng áp lực trái ngược.
Người hắn đang bị hất tung về phía ngọn lửa đang cháy rừng rực thì tự nhiên đột ngột rơi thẳng xuống. Tuy được toàn mạng nhưng cũng bị một phen hú vía.
Tuy chiếm được thượng phong trong trận đầu nhưng con trai Sơn Trấn không lấy thế làm mừng, chỉ quay về hướng hai lão ác ma chờ đợi. Lúc này quần ma đã hiểu tuy Sơn tộc không am hiểu mấy về võ công chính tông nhưng họ có cách chiến đấu riêng của họ, không phải dễ gì mà thủ thắng trong vài chục hiệp.
Độc Nhãn Thần Ma có vẻ sốt ruột, lão quay về phía sau vẫy liền mấy cái, trong đám mặt quỷ tiến lên hai bóng người.
Vũ khí của chúng quái dị đến mức chúng chẳng cần đeo mặt nạ vì dẫu có đeo đi nữa thì thiên hạ cũng vẫn nhận ra Âm Dương nhị ác. Sở dĩ có tên này là do thứ binh khí chúng cầm trên tay tựa như nửa chiếc kéo khổng lồ, thân dài bằng cây kiếm thường, cũng có lưỡi và chuôi. Khi hai thân kéo chập vào nhau sẽ tạo thành hình âm dương và có khả năng cắt sạt cả thân cây. Về sau chúng cũng đổi tên luôn thành Dương Chu và Âm Tín. Nhị ác thường hay chặn đường cướp đoạt trên vùng biên giới phía Bắc nên cũng không có gì lạ khi chúng xuất hiện ở đây, chỉ lạ một điều là chúng lại là người của Hỏa Ưng giáo.
Người con trai Sơn tộc vẫn bất động chờ đợi, hai gã kia cũng đã chứng kiến cách đánh quái dị của chàng nên cũng phải đề phòng. Nhị ác chia làm hai hướng tiền lại rồi đột nhiên cùng ngã lăn ra. Điều này trái ngược với dự tính của tất cả mọi người.
Chàng trai Sơn dã sửng sốt, nhẹ nhàng nhảy tới như muốn đỡ họ dậy. Ngờ đâu đó là gian kế của chúng. Vì biết trước đối thủ không có kinh nghiệm giang hồ lại rất thật thà nên dựa vào điểm yếu đó để tấn công lấy thế chủ động, ngay lúc đó một tên nhảy bật dậy đưa mũi kéo về phía trước đồng thời phóng chân chặn vào vị trí chàng trai sẽ tiếp đất.
Chiêu này quả thật rất độc, nếu chàng trai vẫn còn lao đến tất nhiên sẽ bị xuyên thủng bởi mũi kéo, nếu ghìm được người kịp thì cũng sẽ chúng nhằm một cước của kẻ địch mà thọ thương. Hơn thế nữa từ đằng sau, Âm Tín cũng phóng đến quét một chiêu trên thượng bộ nhằm ép chàng phải rơi xuống nhanh hơn.
Trong lúc tính mạng chỉ còn trong gang tấc giữa sự sống với cái chết chàng trai Sơn tộc vẫn kịp quay lưng tóm lấy cánh tay của Âm Tín, hắn không ngờ đến điều nay nên không kịp trở tay, lưỡi kéo của Dương Chu đâm xuyên qua người chàng nhưng vì lực kéo cũng rất mạnh nên cả Âm Tín cũng lao thẳng vào lưỡi kéo. Chỉ mới hiệp đầu tiên mà cả hai bên đã đều đi vào tử lộ không khỏi khiến những người có mặt khiếp đảm.
Ngay cả Dương Chu cũng không thể ngờ tình thế lại diễn ra như thế này. Trước mặt gã là hai thân thể cùng bị xuyên qua bởi mũi kéo. Đờ đẫn gã buông tay rồi từ từ xuống núi mất dạng. Đối với gã, mọi thứ dòng như chấm dứt nhưng với Sơn tộc đây mới chỉ là một khúc khởi đầu cho một thảm cảnh.
Mặc dù rất đau đớn về cái chết của đứa con trai nhưng Sơn Trấn vẫn tỏ ra bình tĩnh.Ông cũng đoán đuợc ý định của những kẻ lạ mắt nên thầm lo cho dân làng và cho những người còn lại. Tuy vậy ông lại nghĩ đó là nhiệm vụ bao đời của dòng họ ông, chết để bảo vệ cho thánh vật thì có gì đáng sợ.
Tự nhiên hùng tâm trỗi dậy, ông cất tiếng hát trầm trầm hướng về phía dân làng trước giờ phút sinh tử. Bài hát ca ngợi về những chiến công của các anh hùng đi trước chống lại những quyền lực đen tối để bảo vệ xóm làng, về những cánh rừng, những con suối nối liền bao thế hệ, và về cái chết dũng cảm của những loài chim bảo vệ giống nòi.
Trong cái không khí hỗn loạn đó, tiếng hát của Sơn Trấn như có một sức mạnh thúc đẩy hào khí của bao con người.
Họ không còn la hét, không còn chạy tán loạn, không còn lẩn tránh mà đi dần dần về phía ông, mồm họ cùng mấp máy hát. Gương mặt họ dãn dần ra, không còn căng thẳng không còn sợ hãi. Họ như đang nghĩ về một miền đất tươi sáng, nơi mọi thứ đều yên ả, thanh bình. Ngay cả cho đến khi họ gục xuống bởi những lưỡi kiếm của kẻ thù, đôi môi họ vẫn còn như đang hé nở một nụ cười.
Cả cục tràng tràn đầy máu tanh và xác chết, hai bên ác chiến dọc theo con đường dẫn lên hang thần. Hiện tại bên Sơn tộc chỉ còn lại Sơn Trấn, Lý Trí Thành và vài ba người nữa. Thân thể họ nhuốm đầy máu và những vết thương. Lý Trí Thành cùng hai người anh đang cố gắng chống chọi cùng Độc Nhĩ Thần Ma, Sơn Trấn cùng ba người nữa vẫn đang yếu thế khi quây đánh một mình Độc Nhãn Thần Ma.
Trận đấu đang dần dần đến hồi kết thúc thì độ nhiên thấy hai bóng đen phóng vùn vụt từ trên đình núi xuống, tiếng hò hét vang dội phía sau. Trong đêm tối nên không nhìn rõ được đó là những nhân vật nào nhưng khinh công của hai nhân vật này thì giang hồ ít ai sánh kịp. Ngay cả chuyện nghe đến tên của loại thân pháp này chắc cũng không được mấy người.
Đoán rằng Thất Hộ Thần Nhân đã hoàn thành xong công việc chuyển vị và đang trên đường xuống tiếp viện nên cả hai bên đều có ý dừng lại. Một bên muốn kéo dài thời gian để họ xuống kịp thời, một bên thì muốn rút trở xuống chỗ đông người để có thêm viện trợ. Nhưng không như dự đoán, hai bóng đen đó lại tách khỏi con đường độc đạo và chạy thẳng xuống sờn núi hiểm trở.
Tiếng hò hét càng lúc càng rõ dần, bây giờ mọi người đã có thể nhận ra những bóng người đuổi theo hai quái khách dằng trước chính là Độc Thủ Thần Ma và Độc Cước Thần Ma, hai người còn lại trong Tứ Đại Hộ Pháp của Hỏa Ưng giáo. Còn hai bóng người chạy phía trước một vận hắc y một bạch y dường như là những kẻ tranh thủ lúc hai bên đang ác chiến lẻn vào hang thần trộm thánh vật. Như đã thành công nên chúng muốn dời khỏi Tản Viên sơn càng nhanh càng tốt. Bị phát hiện, chúng liền liều mạng theo sờn núi mà chạy xuống. Cả bên Sơn Trấn và Độc Nhĩ Thần Ma đều đồng thời vọt theo hai bóng người trên sờn núi bóng họ khuất dần trong bóng đêm đặc quánh...
Không đầy một đêm cả tộc Sơn không còn mấy ai sống sót. Sơn Trấn cùng con rể bặt vô âm tín, hang thần bị xâm phạm, Hắc tiêu cũng trong trận đó mà mất tích.