Không biết bao lâu sau, Triệu Phong dần dần khôi phục chút ý thức, nhưng gần như hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của thân thể.
Cảm giác duy nhất của hắn chính là sự đau đớn ở mắt trái.
Mắt trái?
Triệu Phong rùng mình một cái, hắn nhớ tới trước khi hôn mê viên hắc châu cổ quái hình con mắt kia đâm vào mắt trái mình.
Nếu như không có gì bất ngờ thì mắt trái mình rất có thể bị mù, trông giống những tên Độc Nhãn Long xấu xí hung bạo.
Nghĩ tới đây, Triệu Phong khóc không ra nước mắt.
Bịch bịch! Bịch bịch!
Tiếng tim của hắn đập như có như không, nhưng tạo ra một thứ cảm giác thân thiết khó hiểu, dẫn tới khả năng bị mù mắt trái.
Bởi vì mắt trái là nơi duy nhất Triệu Phong có cảm giác bộ vị thân thể, hắn chỉ đành cố sức cảm giác.
Bá!
Khi tâm thần khẽ động, ý thức của hắn dung nhập vào trong mắt trái
Ầm!
Trong đầu rung chuyển, ý thức của Triệu Phong tiến vào một không gian trống trải.
Trung tâm không gian có một quầng sáng đinh ốc màu xanh nhạt, kéo dài hơn một thước.
- Nơi này là...
Triệu Phong tràn ngập sự sợ hãi, cảnh tượng quỷ dị này hoàn toàn vượt qua sự nhận thức của hắn.
Tinh thần của hắn bị quầng sáng hình đinh ốc màu xanh nhạt kia thu hút.
Quầng sáng này thần bí, thâm thúy, chậm rãi xoay tròn, giống như đã có từ thời thái cổ, khiến cho người nhìn cảm thấy sinh sôi không ngừng từ thời vạn cổ vĩnh hằng.
Tâm thần Triệu Phong giống như bị hút vào, không thể tự kìm chế, thẳng cho tới khi trời đất hoang vu, không gian tan vỡ.
- Thế giới tan vỡ, thần tan biến từ thời cổ, hóa thành bụi bặm…
Tiếng thở dài thê lương vang vọng trong không gian tối tăm, giống như xuyên qua cổ kim.
Người nào!
Triệu Phong rùng mình, toàn thân lạnh buốt, nhìn không gian đen kịt xung quanh thì không phát hiện ra ai.
Giống như giọng nói kia vốn không thuộc về không gian này.
- Thế gian lại có sinh linh phù hợp với chấn động linh hồn của ta như vậy, chẳng lẽ là vận mệnh?
Thanh âm thần bí kia như là tự nói.
- Người nào lén lén lút lút.
Triệu Phong cố khống chế cảm giác sợ hãi, quát lớn.
- Kéo dài thần lực chí cường từ Huyết mạch đồng tử của ta, chủ tể thiên thu, chưởng khống vạn cổ… Tiểu bối may mắn, chớ để cho ta thất vọng…
Trong không gian đen kịt đột nhiên phát ra một thứ ý chí bễ nghễ tung hoành bát hoang, sau đó nó dần dần theo thanh âm kia biến mất.
Tất cả khôi phục lại bình thường.
Phù!
Triệu Phong thở phài một hơi, không kịp suy nghĩ gì thì đã có một cơn đau kịch liệt từ mắt trái truyền tới.
Trong phòng.
Mặt trời nóng rát từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
- A…….. Mắt của ta.
Triệu Phong hét một tiếng, sau đó ôm lấy mắt trái sung đỏ, đau nhức.
Lúc này Triệu Phong đã tỉnh lại, trở về với hiện thực.
Đây chính là gian phòng của hắn.
Triệu Phong nằm trên giường, trên người còn có chỗ cháy đen, hiển nhiên là bị sấm chớp ảnh hưởng.
Lúc này, mắt trái kịch liệt đau nhức khiến hắn mồ hôi đầm đìa.
Cũng may cảm giác kia dần dần giảm xuống.
- Mắt của ta…
Triệu Phong lo lắng, chậm rãi buông cánh tay che mắt trái ra.
Hắn không thể xác định mắt trái mình còn nhìn thấy ánh sáng hay không.
Nhưng khi mắt trái đón lấy luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên, cảm giác chói mắt khiến Triệu Phong khẽ buông lỏng.
Mắt trái dần thích ứng với ánh nắng chói chang, nhìn thấy thế giới xung quanh.
Điều tiếp theo khiến tâm thần Triệu Phong rung động, ngây người.
Sau một chút, toàn bộ thế giới như trở nên hoa mỹ với năm màu rực rỡ.
Trong mắt trái tất cả vật thể đều trở nên mỹ lệ, rực rỡ, vô cùng rõ ràng.
Thậm chí Triệu Phong còn có thể nhìn thấy những hạt bụi hay hơi nước nhỏ li ti trong không khí, đây không phải là thị lực bình thường có thể thấy được.
Khi nheo mắt lại, thậm chí hắn còn có thể trông thấy con kiến trên cây đại thụ cách đó 100m, thấy cả đường gân trên thân lá.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Mắt trái của ta…
Trong lòng Triệu Phong ngoại trừ khiếp sợ còn có mừng rỡ.
Hắn tin mắt trái của mình đã phát sinh dị biến nào đó, vì vậy mạnh mẽ hơn trước không chỉ mười lần.
Triệu Phong lấy gương soi, cẩn thận quan sát thì thấy kích thước, hình dạng không khác quá khứ nhiều.
Khác biệt duy nhất chính là đồng tử càng thêm thâm thúy.
Hơn nữa khi dốc toàn lực chuyển động mắt trái, phía bên ngoài có một tia nhỏ xanh nhạt di chuyển.
Những điều này tuy không rõ ràng nhưng khiến cho Triệu Phong trong lòng phát hoảng.
- Chẳng lẽ con mắt thần bí kia… dung hợp với mắt trái của ta.
Trong lòng Triệu Phong nửa vui nửa buồn.
Sau hồi lâu, hắn hít một hơi sâu, đi ra khỏi phòng.
- Phong nhi, đã một ngày một đêm con vẫn chưa tỉnh lại, làm mẹ lo lắng biết bao.
Họ Triệu thấy nhi tử bình an vô sự, vui đến phát khóc.
- Mẹ, con không sao! Có lẽ còn nhân họa đắc phúc nữa.
Triệu Phong nhếch mép cười.
Chỉ có điều hắn nhanh chóng liền biến sắc:
- Đợi một chút. Mẹ nói… con đã hôn mê một ngày một đêm rồi?
- Đúng vậy, hôm qua con bị sấm sét đánh trúng, thầy thuốc tới đây xem qua, nói con chỉ hôn mê tạm thời.
Họ Triệu lau khô nước mắt, nghĩ mà có chút sợ hãi.
Khi đang nói chuyện, bụng Triệu Phong kêu ọt ọt, hắn cảm thấy đói.
- Để mẹ đi nấu thức ăn!
Họ Triệu vội vàng đi vào bếp bận rộn một hồi.
Trong lúc này, Triệu Phong liên tục dùng mắt trái quan sát vật thể xung quanh, mơ hồ cảm thấy thân thể mình đã có biến hóa rất nhỏ nào đó.
Rõ ràng nhất chính là năng lực phản ứng.
Ong ong…
Khi ăn cơm, mắt Triệu Phong nhìn chằm chằm vào một con ruồi.
Mắt trái của hắn có thể bắt được quỹ đạo phi hành của con ruồi, chẳng những phân biệt được trống mái, thậm chí hoa văn chằng chịt trên đôi cánh cũng trông thấy rõ ràng.
Vút!
Hắn vô ý thức vung đũa trên tay.
Lập tức, tiếng on gong… chán ghét kia lập tức im bặt.
Ha ha ha...
Triệu Phong nhìn lướt qua con ruồi bị mình dùng đũa kẹp chết, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Hả giận!
Thật sự quá sung sướng!
Do mắt trái, sự linh mẫn và tốc độ phản ứng của Triệu Phong vượt xa người thường.
Sau khi ăn no, tinh lực sung túc, Triệu Phong đi tới Diễn Võ Trường.
Hắn có một loại trực giác sau khi mắt trái dị biến thần bí có lẽ sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
Mắt trái dị biến phát ra từng tia nhiệt nóng, theo đó có tiếng đập như có như không.
Hắn cũng không biết sau khi con mắt thần bí dung nhập, thân thể và huyết mạch của mình đang xảy ra biến hóa.
Diễn Võ Trường.
Triệu Phong như thường ngày, chuẩn bị luyện tập quyền pháp trụ cột.
- Ha ha ha! Triệu Phong, rốt cục ngươi đã tới. Ta còn tưởng ngươi là rùa đen rút đầu.
Một tiếng cười lớn phóng đãng từ phía bên kia Diễn Võ Trường truyền tới.
Không xong!
Khi Triệu Phong nghĩ không tốt rồi, quay đầu nhìn thì thấy Triệu Khôn toàn thân cơ bắp sải bước đi tới.
Lúc này hắn mới nhớ tới ước hẹn một chiêu cùng với Triệu Khôn.
Theo tiếng cười của Triệu Khôn, rất nhiều đệ tử trong tộc ở xung quanh Diễn Võ Trường tụ tập lại nơi này.
- Xem ra không cách nào thoát khỏi rồi…
Triệu Phong chỉ đành phải cố gắng vượt qua.
- Triệu Phong, ngươi cần chuẩn bị thật tốt. Một chiêu! Chỉ cần một chiêu ta sẽ đánh bại ngươi!
Thân hình cao lớn của Triệu Khôn như một con mãnh hổ đi tới gần Triệu Phong, mang lại cảm giác rất áp lực.
Vừa mới nói xong…
Hai tay và thân hình của hắn co lại tạo thành tư thế kỳ lạ, giống như một con độc xà, phát ra khí tức lạnh lẽo, độc hiểm.
Triệu Phong bị đối phương nhìn, trong lòng sinh ra hàn ý, giống như bị độc xà nhìn vào.
- Trời ơi, võ học cao cấp Độc Xà Thập Tam biến.
Trong đám người truyền ra tiếng kêu sợ hãi, nhận ra lai lịch võ học Triệu Khôn thi triển.
- Võ học cấp cao, điều này sao có thể! Đệ tử Võ Đạo tầng hai trong tộc tối đa chỉ có thể lựa chọn võ học cấp trung, sao Triệu Khôn có thể học được võ học cấp cao?
- Ngươi không biết rồi, gia gia của Triệu Khôn là trưởng lão trong tộc…
- Khó trách Triệu Khôn nắm chắc một chiêu chiến thắng, hóa ra là đã luyện thành Độc Xà Thập Tam biến.
Không ít đệ tử ở dưới rùng mình, ngay cả một số đệ tử trẻ tuổi tu vi cao hơn Triệu Khôn cũng trở nên nghiêm túc.
- Là võ học cao cấp.
Triệu Phong hít một hơi khí lạnh.
Trong gia tộc Họ Triệu, đệ tử dưới Võ Đạo tầng bốn tu luyện đều là công pháp cấp thấp, cấp trung.
Về phần Triệu Phong chưa bước vào Võ Đạo tầng hai, không thể tiến vào Huyền Vũ các thì ngày cả công pháp cấp thấp cũng không được học.
Độc Xà Thập Tam biến là một môn võ học cao cấp, uy lực hơn xa công pháp cấp thấp, cấp trung còn võ học trụ cột thì càng không thể so sánh.
Giờ phút này.
Chỉ một thức mở đầu của Triệu Khôn đã mang lại áp lực to lớn cho Triệu Phong, giống như chỉ cần khẽ di chuyển sẽ rơi vào công kích trí mạng của độc xà.
- Khó trách Triệu Khôn nắm chắc chỉ cần một chiêu là đánh bại được ta!
Tim Triệu Phong đập nhanh hơn, dưới tình hình bình thường hắn không có khả năng tiếp được một kích võ học cấp cao.
Huống chi tu vi của Triệu Khôn còn cao hơn hắn một tầng,
Phanh Phanh! Phanh Phanh...
Dưới áp lực chưa từng có, Triệu Phong cảm thấy mắt trái mình liên tục đập, như đang hưng phấn, muốn thử nghiệm.
Triệu Phong dốc toàn lực thúc dục mắt trái, nhìn vào Triệu Khôn.
Lúc này không ai phát hiện ra bên ngoài mắt trái Triệu Phong có một tia màu xanh nhỏ bé lóe lên, di chuyển.
Bá!
Đột nhiên Triệu Phong tiến vào một khung cảnh siêu cấp: trong tầm mắt thân thể Triệu Khôn như bị phóng đại, gần hơn, biến hóa rất nhỏ trên cơ thể kể cả hô hấp, nhịp tim, cơ bắp chuyển động, tĩnh mạch phân bố đều nằm trong sự khống chế của mắt trái.
Trong khoảnh khắc này, tốc độ của vạn vật trong thế gian đều như chậm đi vô số lần.
Nhưng mà tốc độ vận chuyển của thế giới không hề thay đổi.
Thứ thay đổi chính là tốc độ phản ứng của thần kinh Triệu Phong.
Dưới tình hình này, tâm tình Triệu Phong trở lên trấn định và tỉnh táo dị thường.
Đối thủ của hắn- Triệu Khôn bỗng nhiên giật mình một cái, có ảo giác như bị nhìn thấu tất cả bí mật.
Độc Xà biến thứ ba!
Khuôn mặt Triệu Khôn lộ vẻ ngoan độc, không chút do dự phát động chiêu thức mạnh nhất, thân thể như độc xà, tốc độ như thiểm điện, từ cực tĩnh chuyển thành cực động, tốc độ và sức bật rất kinh người.
Phốc!
Trong chớp mắt, Triệu Khôn khép hai ngón tay, rống như răng của độc xà, phá vỡ không khí, đâm tới trước người của Triệu Phong.
Thật nhanh!
Không ít đệ tử trong tộc đều kinh hô.
Rất nhiều thiếu niên võ đạo tầng hai đều gần như không nhìn thấy động tác của Triệu Khôn.
Khi ngón tay như nanh độc của Triệu Khôn chỉ còn cách nửa tấc sẽ đâm trúng mục tiêu, Triệu Phong cũng sắp thảm bại…
Bịch…
Bỗng dưng, một nắm đấm cứng rắn, có lực đột ngột đánh trúng cánh tay Triệu Khôn, làm thân hình hắn chấn động.
- Chuyện gì xảy ra?
Tâm thần Triệu Khôn chấn động, thân hình cứng ngắc, cánh tay đau nhức tới mức run lên.
Ngón tay của hắn rời khỏi lồng ngực Triệu Phong, nửa thốn cuối cùng cũng không thể đi nốt.
Bành~~~
Phần bụng Triệu Khôn đau đớn, kêu thảm một tiếng, thân thể văng đi nơi khác.
Chuyện gì xảy ra!
Tất cả đệ tử Triệu tộc đều kinh hô không thôi.
- Một chiêu, ngươi đã bại…